“Anh còn ngơ cái gì? Hừ! Đúng là đồ giả tạo, tên đàn ông hai mặt.”
Diêu Tề bị mắng tới ngơ ngác. Hắn đứng bất động tại chỗ, giương con mắt ngỡ ngàng nhìn Ngụy San.
Hắn đã làm gì sai? Diêu Tề không rõ. Nhưng nếu là chuyện tự ý đe dọa Doãn Cách, Diêu Tề xin thề, Ngụy San sẽ phát cuồng và ôm hôn cảm ơn hắn vì đã đuổi được mớ phiền phức đi xa chứ khôn phải ở đây làm mặt lạnh, xa cách rồi mắng hắn là kẻ hai mặt, đồ dối trá.
“Em bị làm sao vậy?” Diêu Tề nhăn mày hỏi ngược lại.
Mấy hôm nay ăn uống chẳng ra gì, khiến hắn nhất thời không kìm được cảm xúc, hơi to tiếng trong câu nói. Và nhất thời Diêu Tề cảm thấy Ngụy San vô cùng phiền phức và vô lý.
Cô mang bánh bao đến cho hắn nhưng lại đưa cho thư kí của hắn thưởng thức, Diêu Tề có thể bỏ qua, coi như cô ra tay cứu vớt chúng sinh. Hắn làm ngơ nghĩ rằng Ngụy San muốn cùng hắn về nhà ăn cơm, thay vì ăn qua loa ở công ty, xung quanh là giấy tờ ngổn ngang. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn thất vọng rồi. Ngụy San không những không quan tâm hắn, cô lại vô lý mắng ch.ửi hắn là tên đàn ông xấu tính.
Quả nhiên, thời gian qua hắn dung túng cô quá nhiều, cho nên Ngụy San cứ nghĩ cô là người quan trọng đối với hắn.
“Anh còn hỏi được câu đó khi chính anh là thủ phạm khiến tôi khó chịu hay sao?”
Ngụy San thừa nhận cô cần tiền là thật, cũng thừa nhận hai người đến với nhau đều vì mục đích riêng, đôi bên đều có lợi. Nhưng dù có là như thế nào, cô vẫn cần sự tôn trọng.
Cứ cho rằng Ngụy San mù quáng, tin vào lời của thư kí Trang, cứ cho rằng anh ta đang cố tình chia rẽ hạnh phúc gia đình cô đi. Nhưng nếu mọi chuyện là thật thì sao? Nếu Diêu Tề thực sự nghĩ rằng cô mới là người cần hắn, nghĩ rằng không có hắn, cô chẳng thể nào sống nổi thì sao? Chỉ cần nghĩ tới thôi, Ngụy San đã cảm thấy cô bị người mình tin tưởng nhất phản bội, trái tim như bị khoét một lỗ lớn.
Cô tin tưởng hắn nhiều như vậy mà, cô coi Diêu Tề như người thân duy nhất của mình. Để rồi nhận lại là sự khinh thường của anh.
“Tôi chẳng làm gì sai trái hay lừa gạt em cả. Cho nên đừng dùng cái suy nghĩ vớ vẩn của mình chỉ trích tôi. Tôi đang rất mệt mỏi.” Diêu Tề day day thái dương, chán nản phớt lờ gương mặt tức giận của Ngụy San. Hắn tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế xoay, phóng tầm mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính thay vì đối diện với một Ngụy San đang mất bình tĩnh.
Diêu Tề vẫn đủ tỉnh táo hiểu rằng bản thân hắn cần bình tĩnh.
Thế nhưng Ngụy San thì khác. Thái độ hờ hững của Diêu Tề càng làm sự nghi ngờ trong lòng cô tăng gấp bội. Ngụy San trừng mắt.
“Anh to tiếng cái gì?"
“…”
“Này Diêu Tề, thái độ của anh như vậy là sao?”
Có hàng vạn lý do để Ngụy San bao biện cho việc Diêu Tề chưa từng lừa dối cô. Nhưng chính thái độ im lặng, phớt lờ cô đã khiến hàng vạn lý do kia trở nên vô nghĩa.
Có biết bao lời muốn nói nhưng đến cuối cùng lại ngắc ngứ nơi cổ họng. Ngụy San bất lực buông thõng cánh tay. Như một kẻ mất hồn, cô thả phịch người xuống chiếc ghế sofa, lặng im chờ đợi câu trả lời của Diêu Tề.
Hắn nói cô vô lý? Nhưng sự vô lý đó đều bắt người từ nỗi sợ hãi trong tâm trí. Diêu Tề không phải người đầu tiên lừa gạt của cô nhưng lại là người đầu tiên Ngụy San chọn tin tưởng. Cho nên cô rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó không xa, hắn sẽ chà đạp lên lòng tin của cô, biến cô từ một người ấp ủ hy vọng trở thành kẻ ngày đêm ôm nỗi sầu tuyệt vọng.
Diêu Tề ghét cái không gian bức bối, chật hẹp, ghét sự im lặng đến đáng sợ của Ngụy San. Cô không nháo nhào chất vấn hắn mà chỉ đứng đó chăm chú nhìn hắn khiến trái tim Diêu Tề bị b.ó.p chặt đến nghẹt thở. Thà rằng Ngụy San cứ làm ầm lên, để Diêu Tề kịp lấy lại sự bình tĩnh rồi mở miệng giải quyết việc thay vì dùng sự im lặng như lưỡi d.a.o kết tội hắn. Điều đó chỉ khiến Diêu Tề khó kiềm chế hành động mà quay lại nhìn cô.
“Cả tôi và em đều đang mất bình tĩnh. Em về đi.”
Diêu Tề vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức được sự việc nhưng còn Ngụy San thì sao? Hắn không thể giải thích bất cứ chuyện gì nếu đối phương đang vô cùng kích động và mất lý trí.
Ngụy San bật cười chua chát. Hắn… vậy mà đuổi cô về. Chỉ vì Ngụy San cô đương làm phiền thời gian nghỉ ngơi quý giá của hắn sao? Hay vì cô quá vô lý nên chọc tức Diêu Tề?
“Diêu Tề, tôi nghĩ chúng ta nên xem xét cuộc hôn nhân này. Cả anh và tôi có vẻ rất mệt mỏi khi phải sắm bộ mặt giả tạo cho một cái vai diễn chán ngắt. Có lẽ chúng ta đến lúc phải kết thúc rồi.”