Cô Ấy Yêu Tiền Hơn Tôi

Chương 1




"Kết hôn với tôi, mỗi tháng cô có 1 tỷ."

"Nhưng mà công việc của tôi đang rất ổn định…"

"2 tỷ?"

"Anh trai à…"

"3 tỷ."

"Chồng ơi đi đăng ký kết hôn thôi."

Ngụy San kích động ôm chặt cánh tay người đàn ông, sốt ruột kéo hắn tới cục dân chính.

Một tháng đóng giả vợ người ta liền được ba tỷ, chỉ cần hai tháng Ngụy San hoàn toàn trả hết số nợ cô vay ngân hàng để khởi nghiệp nhưng thất bại.

Chưa kể đến ngày ly hôn, cô ôm một đống tiền cao chạy xa bay, trở thành nữ đại gia cũng nên.

Diêu Tề lia mắt nhìn cánh tay đu trên người mình.

Thật may rằng có người đồng ý kết hôn giả với hắn.

Từ giờ không phải lo chuyện gia đình thúc giục kết hôn rồi.

Quan hệ giữa bọn họ là quan hệ cộng sinh. Diêu Tề cho cô tiền, Ngụy San giúp hắn che mắt ba mẹ. Quá hợp lý!



Diêu Tề và Ngụy San đi đăng ký kết hôn ngay trong ngày hôm đó. Thủ tục diễn ra rất suôn sẻ vì đa phần mọi thứ đều do Diêu Tề sắp xếp hết, còn Ngụy San chỉ việc chụp ảnh và ký một vài thủ tục. Sau đó đường đường chính chính lĩnh giấy đăng ký kết hôn.

Bước khỏi cục dân chính, Ngụy San cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ chói, không khỏi hoài nghi.



"Thế là thành gái có chồng."

Diêu Tề bên cạnh chen ngang, không vui cau mày.

"Không thích sao?"

"Ai bảo không thích? Rất thích là đằng khác." Cô cười tít mắt.

Được lấy chồng đại gia, tháng có vài tỷ tiêu, chưa kể được ăn sung mặc sướng, nằm trên chiếc giường êm ái, rồi sống trong căn biệt thự xa hoa, con cái không phải sinh đẻ, không phải sợ gia đình chồng khắt khe, cũng chẳng lo chịu cảnh bạo lực gia đình.

Ngụy San không thực dụng, cô là đang sống thực tế.

Thời buổi kinh tế khó khăn, nợ nần chồng chất, làm gì có ai ngu ngốc bỏ qua số tiền khổng lồ đó?

Diêu Tề rút chiếc thẻ đen từ túi áo, hắng giọng nhắc nhở:

"Tối nay đến nhà tôi ở luôn đi. Quần áo… cứ lấy tiền ở thẻ này mà mua. Mật khẩu là sinh nhật em."

Diêu Tề nhìn ra thái độ chần chừ của Ngụy San, hắn bồi thêm một câu

"Đây là tiền riêng tôi cho em, không liên quan gì đến lương cuối tháng."

Hai mắt Ngụy San sáng lên, vui vẻ giật chiếc thẻ mà cọ cọ vào má.

"Tuân lệnh chồng."

Diêu Tề đã nói vậy, hôm nay cô phải mua sập trung tâm thương mại cho hắn xem.

Dù sao mấy năm nay nghèo khổ, đến chiếc áo sờn màu còn chưa dám vứt đi. Bây giờ có của ngọt rơi từ trên trời xuống, phải tận hưởng.

Ngẫm nghĩ một chút, Ngụy San quay sang Diêu Tề thắc mắc:

"Anh lấy số tiền khổng lồ đó ở đâu vậy?"



Vì cô biết nếu Diêu Tề là tay buôn máu mặt hoặc tổng giám đốc của công ty, tập đoàn nào đó thì Ngụy San không cần rụt rè e ngại rồi.

Nói gì thì nói quan hệ của cô với đám doanh nhân cũng khá rộng, chẳng lý nào không biết một Diêu Tề giàu có, sẵn sàng chi ba tỷ một tháng để cưới người phụ nữ mình không yêu.

"Bố tôi buôn kim cương."

Ngụy San nghe vậy lập tức trở mặt, cao giọng khinh bỉ.

"Hoá ra anh ăn bám bố mẹ sao? Mặt mũi sáng sủa như này, nếu đi làm trai bao cũng kiếm khá nhiều tiền. Tại sao phải trông cậy vào số tiền của gia đình chu cấp?"

Một chàng trai năm nay đã tròn ba mươi tuổi nhưng chưa có công ăn việc làm ổn định, vẫn phải phụ thuộc vào gia thế của ba. Vậy mà mạnh miệng trả lương cao cho cô.

Đôi mày thanh tú của Ngụy San khẽ nhíu chặt.

Liệu sau khi về nhà chồng, Diêu Tề định làm gì để nuôi cô?

Diêu Tề cong khoé mắt.

Trong suy nghĩ của Ngụy San, hắn chỉ đáng là kẻ ăn bám thôi sao?

À… cô ta còn nói hắn nên đi làm trai bao.

Ngụy San, làm gì có người vợ nào như cô không? Bảo không có tiền liền kêu hắn đi làm trai bao. Vậy sau này người khác kêu g.i.ế.t hắn, cô cũng đồng ý sao?

Diêu Tề quay nhìn Ngụy San, chăm chú.

"Tôi buôn người. Đặc biệt là buôn nội tạng và nhan sắc của những cô gái trẻ đẹp trạc tuổi em."

Mặt Ngụy San khá đẹp, nếu bán vào quán bar cũng được đầy tiền. Chưa kể tiền bán tim, gan, phổi, thận của cô nữa.

Lần này Diêu Tề lãi to.