Cô Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 3: nhẫn nhịn




Ở căn biệt thự cổ kính.

Tiếng đồ sứ vỡ tan tành, đã nhẫn nhịn lâu như vậy. Chỉ còn một chút nữa hắn sẽ có cô trong lòng rồi.

Để tránh tiếp cận cô, hắn đã diễn cho mình một vai diễn hoàn toàn trái ngược với bản thân.

Nhớ đến hình ảnh lúc nãy những gã đàn ông đụng vào cô, cách cô cười nói chuyện với những người đó khiến hắn ganh tị biết chừng nào.

Hắn điều tra mọi thứ về cô, những sở thích của cô hắn đã thuộc lòng hết. Mẫu người lý tưởng mà cô mong muốn hắn cũng đã diễn tròn vai.

Nhiều lúc hắn lại muốn bắt cóc cô bên cạnh, ý nghĩa điên rồ đó luôn xuất hiện khi hắn ở cạnh cô.

Hắn ngã người lên sofa, nhắm mắt mắt nhớ lại lúc hắn được ôm cô. Cơ thể mềm mại, mùi hương hoa nhài thoang thoảng khiến hắn muốn nâng niu cô trong lòng.

Cơn giận của hắn cũng nguôi ngoai được phần nào, kế hoạch của hắn sắp hoàn thành rồi. Khi đó hắn sẽ giữ cô bên mình không cho bất cứ ai đến gần.

"Chúng ta sẽ ra ngoài tiếp một vị khách đặc biệt. Lần trước ông ta đã chốt một căn hộ 10 tỷ. Là người có nhiều tiền".

"Các em phải tập chung mà câu được ông ta đấy nhé" cô vừa đi vừa nói chuyện với mấy cô cậu mới vào nghề này, tuy công việc phải cạnh tranh khốc liệt. Nhưng cô không phải là người ích kỉ, cô muốn bọn họ học tập một chút.

"Chúng ta là làm ăn đàng hoàng, nói chuyện giao tiếp với nhau không phải làm chuyện đen tối gì hết . Mấy cái quy tắt ngầm gì gì đó sẽ không xuất hiện ở đây"~~~~ " Các em phải dùng tài năng ăn nói của mình mà thuyết phục với khách hàng đó."



Cô nói không ngừng nghỉ nói tới khi đứng trước của phòng vip nhà hàng.

Bước vào phòng cô tươi cười cuối đầu với thương gia Việt này. Ông ta cũng nhiệt tình bắt tay lại với cô. "Ông chủ Việt, hôm nay tôi dắt theo vài người trẻ tới đây mở mang tầm mắt. Mong ông không chê phiền"

 "Không phiền đâu cô Ly, càng đông càng vui."~~~ " Nào ngồi xuống chúng ta nói tiếp"

Bởi vì cô giỏi giao tiếp nên cô ngồi cạnh lão để mở lời cho mấy thanh niên này nói tiếp câu chuyện, vừa ngồi, ghế kế bên cô đã có người giành. Dương Dương cậu ta đã ngồi bên cạnh cô rồi. Nhìn thấy cậu ta, cô vẫn không quên chuyện tối nọ đó.

Quay qua kêu Tiểu Lý ngồi cạnh ông chủ Việt, còn Tinh Tinh ngồi cạnh cậu Lý.

"Ông chủ Việt, khi nhận tin nhắn của ngài tôi đã rất vui. Dù sao...tôi cũng chỉ là nhân viên bán hàng bình thường được ngài chọn hợp tác tiếp là niềm hân hạnh đối với tôi." Cô tươi cười rót rượu cho ông chủ Vương.

Ông chủ Vương này nhìn cô cười cười trả lời: " Thật sự với sự hoạt ngôn của cô Á Ly đây, khiến tôi rất thoải mái để nói chuyện."

"Tôi rất tin tưởng cô Ly đây, nên lần này tôi muốn mua một căn villa tặng cho con trai tôi. Nó sắp cưới vợ rồi cũng nên ra ngoài sống cuộc sống riêng của tụi nó."

Vừa nói bàn tay của ông Việt này không an phận mò xuống đùi cô, cô mắng thầm trong lòng "Cái lão già này lúc trước còn lịch sự lắm mà,bây giờ thành bộ dáng trông bỉ ổi vậy."

Cô nắm lấy bàn tay của ông chủ Việt, cố giữ bình tĩnh kéo ra. Cố nặn nụ cười thân thiện nói chuyện với ông ta: "Cảm ơn, ông đã tin tưởng tôi. Hôm nay để cho thanh niên trẻ này tư vấn cho ông nhé"

Ông giả ngây giả ngô với hành động vừa rồi. Ngó sang Tinh Tinh muốn mời rượu cô bé "A! ở đây cũng có mỹ nữ giống như cô Ly đây nào qua đây ngồi cạnh đây này."

Thay đổi chỗ ngồi ông ta không yên phận cánh tay giơ qua ghế của Tinh Tinh gát lên điểm tựa của ghế.



Dưới mắt cô lại có người bắt nạt người của Á Ly. Cô không cho ông ta cơ hội nói gì thêm, cô đứng dậy kéo cô bé đứng lên. Nói chuyện khách sáo.

"Hôm nay cũng mệt mỏi hai bên rồi, tôi nghĩ là mấy thanh niên trẻ này phải về rồi. Dù gì cũng là người mới rời công ty lâu cũng sẽ bị khiển trách"

"Tôi xin phép rời đi trước"

Ông chủ Việt không buông tha cô: "Không sao lát nữa tôi gọi cho giám đốc các cô, sẽ không ai dám trách phạt. Nào quay trở lại ghế ngồi"

Ông ta không yên phận nắm lấy cổ tay cô kéo lại ghế ngồi. Chưa kịp ngồi xuống ghế.

Một cú đấm, đấm thẳng vào mặt ông ta. Dương Dương nãy giờ cậu ta đã cố nhẫn nhịn, bàn tay nắm thành nắm đấm. Không thể chịu được cảnh cô gái mình yêu thương bị lôi kéo.

Tâm thế tức giận, đánh vào người ông ta liên tục. Cô và mọi người khác cố sức lôi cậu lại để ngừng đánh. Cô ôm cánh tay cậu khuyên ngăn: "Đánh tới đây được rồi, đừng làm dơ tay của mình."

Lão ta vẫn mạnh mồm chửi rủa: " Tụi mày ngon lắm, dám đụng vào tao"~~~ "Cũng chỉ là điếm thôi, bớt thanh cao lại"

Cô tức giận đá vào người ông: "Lão già chết tiệt, bị đánh sắp hấp hối tới nơi,còn có miệng chửi người khác"~~ Cô dùng chân đá lão thêm vài cái: "Dám bắt nạt người của tôi, ông cũng chán sống. Đi chết đi lão già."

Lúc này cô bị ôm nhấc bổng lên không trung. Cậu không muốn đôi chân đó đụng vào người lão già đó. Đôi chân này của riêng cậu.

"Được rồi chị đánh nữa ông ta chết đó" cậu kéo cô ra ngoài theo sau là 2 thanh niên trẻ kia cũng theo sau.