Cô Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 18: rắc rối nhỏ




Vào được tới phòng, hắn dìu cô lại giường nằm. Cẩn thận tháo giày cô ra rồi nhúng khăn ước lau mát mặt cô rồi xuống cổ.

Á Ly dường như bất động do độ cồn chi phối. Cơ thể nhờ hơi mát của tấm khăn khiến nhiệt độ cơ thể mát dần lên. Lúc nãy cũng nôn được một ít nên giờ dù cô muốn nôn cũng không còn gì ở đáy bụng. Làm xong hành động lau mặt cho cô. Hắn cũng không có ý gì, chỉ nằm kế cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại. Giờ đây cả người cô nằm trong lòng hắn dù khi tỉnh dậy cô trở lại mạnh mẽ vô cảm thì ngay bây giờ cô trông non yếu dễ làm người khác bắt nạt.

Bởi vì cảm giác khó chịu dù đang nằm trong lòng hắn, nhưng đầu cô cứ xoay qua xoay lại tìm vị trí thoải mái. Khi này cô lại rút vào lòng hắn thêm.

Hắn cứ nhìn cô mãi, trong lúc cô ngủ mê. Hắn hôn lên gương mặt đỏ hồng say rượu kia lại xuống chiếc cổ trắng. Hắn chỉ hôn cô mà không có ý định làm gì, hôn đến một lúc lâu mới rời giường vào phòng tắm, tiếng nước vang lên khi hắn ra ngoài trên người vẫn còn hơi nước.

Bước đến giường thân trên để lộ cơ ngực săn chắc và cơ bụng khoẻ khoắn của mình. Hắn mở chăn nằm lên giường ôm cô lại. Thân thể to lớn đang bao bọc cơ thể của cô gái nhỏ. Thân nhiệt hắn đã tắm qua nước lạnh, nên khi sát gần cô hơi mát làm cô dễ chịu ngủ tiếp.

Cô cũng không còn hay biết bên cạnh có người đàn ông đang ôm mình. Ngủ đến khi trời tờ mờ sáng.

Đầu óc đau nhói khó chịu, cổ họng khô nước càng khiến cô mệt mỏi hơn. Mở mắt thấy kế bên có người đàn ông ngủ cạnh. Cô mơ màng là do lens trên mắt bị rớt ra ngoài khi nào rồi nên không nhìn rõ. Cô sát lại nhìn rõ đối phương, bên trong phòng tối chỉ lọt được ánh sáng nhỏ. Nhìn một hồi mới rõ người đó là ai, Minh Dương sao hắn nằm đây.

Tay cô vỗ nhẹ đầu mình nhớ lại tối hôm qua, kí ức sẹt qua đầu: "A nhớ rồi."

Thấy hắn còn ngủ cô bước xuống giường chuồn đi. Mới bước được vài bước giọng nói trên giường vang lên.

" Để tôi đưa em về."



Cô đứng hình tại chỗ, cô xoay lại nhìn hắn: "Không cần, tôi có thể đặt xe." Cô dơ điện thoại lên.

Chân cô đi nhanh hơn ra tới cửa, nắm được tay nắm cửa. Á Ly bị bàn tay giữ lại.

" Nhưng tôi rảnh có thể đưa em về "

" Ngoan đợi tôi một lát."

Nói rồi hắn lại chỗ sofa cầm chiếc áo sơ mi mặc vào, không nhanh không chậm bước lại chỗ cô, tay thì gài nút áo. Cài tới nút cuối, hắn nắm tay cô ra ngoài, vào thang máy hắn bấm tầng B của tầng hầm xe. Thời tiết buổi sáng lạnh nhiều nhưng tay hắn thì rất ấm bao bọc bàn tay cô. Trong suốt thời gian ngắn tay hắn cầm lấy tay cô, tới chỗ xe đỗ. Minh Dương mở cửa xe cho cô, cô ngồi lên xe hắn mới đi qua bên phía lái xe.

Chở cô đến nhà, Á Ly muốn nhanh xuống xe. Tháo dây an toàn, bước xuống xe. Cô cũng không quên. Cảm ơn hắn đã đưa cô về, và chuyện đêm qua. Nhưng việc hắn ôm cô, thì cô vẫn nhớ rõ ràng.

" Xem là tối hôm qua không có gì nha, cảm ơn anh nhiều. Tôi xin phép vào nhà."

Đến khi cô mở cửa nhà bước vào trong hắn mới nổ xe chạy đi.

Vào nhà vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồ là cũng đến giờ đi làm....

Vào đến cửa, đứng ở vị trí lễ tân. Cô lúc này trên tay cầm chiếc cốc nhỏ uống một ngụm chanh ấm lấy lại tinh thần.

Nhân viên bắt đầu vào làm, người đồng nghiệp A hôm qua hỏi cô ổn không, tối về nhà được không. Cô cũng chỉ trả lời qua loa, tránh né. Dù sao tối qua cô không về lại ở phòng chung với chủ tịch lớn. Hỏi xem mọi người tin không. Dù sao những điều này, cô chỉ dám suy nghĩ thôi cũng không dám nói.



10h phóng viên đến, họ đã được đặt lịch đến phỏng vấn giám đốc bên cô, dù sao để kết nhập với công ty lớn cũng là điều không dễ.

11h có vị nhân viên công ty khác đến muốn xin lời mời họp tác. Bởi vì không có lịch nên cô không thể cho lên.

12h thời gian chuẩn bị nghỉ trưa, lại một người khác đến xin hợp tác. Cô phải giải quyết họ, vì họ không chịu về. Tới lúc giải quyết xong cũng là một tiếng sau rồi.

Còn 30p ăn trưa, cô ghé qua cửa hàng tiện lợi mua bánh mỳ sanwich và hộp sữa ăn vội.

1h30 cô trở lại chỗ làm việc, đứng tại quầy.

2h có phóng viên nhà báo đến phỏng vấn giám đốc bên cô.

3h có đối tác đến công ký hợp đồng.

Loay hoay thì cũng đã tới giờ tan ca, thật ra công việc không mệt. Nhưng giải quyết người không có lịch hẹn rắc rối vô cùng. Bởi vì trước đó công ty nhỏ nên lượng người dưới sảnh không nhiều chỉ có cô là lễ tân và chú bảo vệ mở cửa ra vào thôi.

Những người đến đây xin thời gian để gặp lãnh đạo bên cô hôm nay cũng đã vài người. Họ nhất quyết không rời đi, cô không đủ người để kéo họ ra ngoài. Chỉ có thể nói chuyện đuổi bớt.

Về đến nhà cô chỉ có thể nói: "Haizzz từ đây còn mệt dài."