Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 87




 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Tất cả mọi thứ đúng như dự tính của Kỷ Diễn, ngày hôm sau, hai người đã có mặt trên hot search.

No.02 hot search là # Lục Hi Hòa Linh Lung #

No.01 hot search là # Lục Hi Hòa Kỷ Diễn #

Công ty giải trí Quất Tử đã đăng tải video tại buổi tuyên truyền Linh lung ngày hôm qua, trong video, đoạn được xem nhiều nhất là đoạn Lục Hi Hòa nắm tay Kỷ Diễn đi trên thảm đỏ, tuy chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng cư dân mạng vẫn nhận ra điều bất thường.

Video này ngọt quá rồi thì phải?

Cách nắm tay là cách các cặp đôi yêu nhau thương làm mà! Hơn nữa CEO của Thiên Ngu thật sự rất đẹp trai! Nếu mà gia nhập giới giải trí thì sẽ đá bay bát cơm của mấy nam diễn viên thần tượng mất.

Bây giờ mấy anh đẹp trai đều không làm minh tinh, giống như vị đạo diễn vàng Thẩm Tự, giờ lại thêm một CEO Kỷ Diễn nữa, họ vốn có thể kiếm cơm bằng nhan sắc nhưng lại dựa vào tài năng của mình để đi lên!

Ngoài việc nhận ra sự bất thường từ cái nắm tay ấy, họ còn nhận ra sự bất thường từ những câu trả lời phỏng vấn của Kỷ Diễn, cả ba câu trả lời đều dính đến Lục Hi Hòa, khiến các phóng viên đặt câu hỏi đều cảm thấy nghi ngờ cuộc sống, đây là công khai bảo vệ vợ ư?

Xem ra scandal lần trước không chỉ để tạo hiệu ứng cặp đôi thôi đâu, sau khi xem video tuyên truyền phim [Linh Lung], bảo mọi người nghĩ họ không có quan hệ gì cũng khó lắm.

Hai ngày nay, scandal của Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn bay đầy trời, nhưng hai đương sự vẫn không đáp lên tiếng, sau buổi tuyên truyền phim đã có người tung tin lên mạng, bảo là tình cờ gặp hai người trên máy bay, còn chụp ảnh làm bằng chứng.

Nhà trai săn sóc đắp chăn cho nhà gái, cả hai đều đeo khẩu trang, nhà gái còn độ mũ lưỡi trai nữa, nhưng cũng không khó để nhận ra, hai người này chính là Kỷ Diễn và Lục Hi Hòa đang nổi tiếng gần đây.

Lục Hi Hòa đi dép vào, tay cầm máy tính bảng chạy lon ton về phía người đàn ông đang nấu ăn trong bếp.

“Góc chụp của bức ảnh này có vẻ rất gần với chúng ta ảnh nhỉ?”

Động tác thái rau của Kỷ Diễn dừng lại một chút: “Vậy ư?”

“Thật mà, anh xem này, nhất định là ngồi rất gần chúng ta.” Lục Hi Hòa suy nghĩ một tí, nhưng hôm đó ngồi xung quanh toàn là người của mình, hơn nữa, nếu họ bị chụp ảnh gần như vậy mà nhóm Thái Nguyệt không phát hiện ra thì chỉ có một khả năng là…

Lục Hi Hòa tới gần anh: “Ảnh này do người của chúng ta chụp đúng không, anh bảo họ hả?” e b o o k t r u y e n . v n

Cô gần như áp anh vào trong góc, Kỷ Diễn hết cách, chỉ có thể bỏ dao xuống: “Em cẩn thận đấy, đừng để bị thương.”

Lục Hi Hòa đứng im, cau mày bĩu môi: “Haiz, bụng dạ anh đen tối thật đấy.”

Kỷ Diễn cười, anh xoay người, rửa sạch tay rồi lau khô mới ôm eo cô, vừa cười vừa nói: “Chỉ đen tối với em thôi.”

Lục Hi Hòa: “Hứ.” Cô vỗ tay anh: “Bỏ em ra nào, em ra ngoài đây.”

Kỷ Diễn chẳng những không buông cô ra mà còn tiến lại gần cô hơn: “Anh đang tập trung nấu cơm thì em chạy tới quấy rầy, giờ lại muốn đi hả?”

“Không thì… anh muốn làm gì?” Lục Hi Hòa ngửa cô ra sau.

Kỷ Diễn chậm rãi đặt máy tính bảng trong tay cô lên bàn: “Đương nhiên là đòi công rồi.”

“Này, anh không biết xấu hổ à?”

Kỷ Diễn chỉ cười, không nói gì, nhưng ngón tay lại nâng cằm cô lên, đầu lưỡi nóng bỏng cứ vậy vây quanh cô, tay cô cũng tự nhiên ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.

Không khí xung quanh càng ngày càng nóng, Lục Hi Hòa nhận thấy tay Kỷ Diễn đang định xốc vạt áo của cô lên, cô vội nắm lấy tay anh.



“Đừng, em vẫn chưa ăn gì.”

Anh vuốt lại tóc cho cô, cặp mắt to tròn của cô giờ đây long lanh nước, trông thật quyến rũ, đôi khi Kỷ Diễn cảm thấy, chắc chắn Lục Hi Hòa là khắc tinh mà ông trời phái đến trị anh!

Lục Hi Hòa cảm giác có thứ gì đó trong lòng bàn tay mình, cô cúi đầu nhìn xuống, là máy tính bảng của cô, Kỷ Diễn trả máy tính bảng cho cô, cô nhìn anh, Kỷ Diễn véo nhẹ chóp mũi cô: “Anh đưa máy tính bảng cho em rồi, nếu không ra ngoài, thì không có cơm ăn đâu đấy.”

Thấy anh không giống như đang nói đùa, Lục Hi Hòa cười: “Vậy em ra ngoài nha.”

Thấy dáng vẻ chạy chối chết của cô, Kỷ Diễn không khỏi bật cười, anh phát hiện khả năng kiềm chế của mình trước cô càng ngày càng kém, chỉ cần ngã vào lòng tay cô là anh muốn đi cũng không đi được.

Ăn cơm, rửa bát xong xuôi, Kỷ Diễn hỏi Lục Hi Hòa: “Em có muốn xem phim không?”

Lục Hi Hòa chợt ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn dẫn em đi ra ngoài xem phim hả? Đến rạp chiếu phim?”

“Em có muốn đí không?”

Lục Hi Hòa bỏ máy tính bảng xuống, cô nhảy dựng lên: “Muốn chứ muốn chứ, anh nói thật đấy à?”

“Đương nhiên là thật, anh lừa em làm gì?”

“Oa, Kỷ Diễn, anh tốt thật đấy!” Lục Hi Hòa vui vẻ chạy đến chỗ Kỷ Diễn, vòng tay ôm cổ anh, hôn “chụt” lên mặt anh.

“Nếu em còn hôn nữa thì không đi được đâu.”

“Hì hì, không hôn nữa, không hôn nữa.” Lục Hi Hòa nhanh chóng buông anh ra: “Chờ em xíu, em đi sắm sửa lên đồ đã!”

Tâm trạng Lục Hi Hòa rất vui, vừa đi vừa ngâm nga một đoạn nhạc, khiến Kỷ Diễn – người đang chọn quần áo cho cô cũng phải nhìn cô thêm mấy lần, chỉ ra ngoài xem phim thôi mà vui vẻ vậy à?

Nhưng nghĩ lại, hai người bên nhau đã lâu, nhưng chưa bao giờ anh đưa cô đi hẹn hò, cũng chưa từng đưa cô đi xem phim, bởi vì công việc của hai người, nên trước nay cả hai chưa từng được hẹn hò như các cặp đôi khác.

“Em vui vậy à?”

Lục Hi Hòa nhìn anh trong gương, nói: “Vui lắm ạ.”

Kỷ Diễn cười, anh giơ quần áo trong tay lên hỏi cô: “Mặc bộ này nhé?”

“Đồ đôi?” Lục Hi Hòa kinh ngạc nhìn bộ đồ trong tay anh: “Nhưng mà, em có mua bộ này đâu nhỉ?”

“Anh mua.”

“Anh mua cho em, mua đồ đôi?”

“Ừm.”

“Anh không đưa em đi cùng, liệu có mua đúng size không đấy?”

Kỷ Diễn nhướng mày, mờ ám đáp: “Không ai hiểu rõ số đo của em hơn anh đâu.”

Lục Hi Hòa: “…”

Lục Hi Hòa thay bộ quần áo Kỷ Diễn mua, đúng là rất vừa vặn, thiết kế khá đơn giản, chủ yếu là cùng một bộ đồ đôi với anh, đây không phải là lần đầu tiên cô mặc đồ đôi, trước đây đi quay quảng cáo, cô cũng đã mặc đồ đôi với những nam diễn viên khác, nhưng mà không có lần nào khiến cảm xúc của cô xao động như thế này cả.

Tim cô đập loạn vài nhịp, ấm áp, ngọt ngào, tràn đầy vui mừng.

“Kỷ Diễn, em thực sự rất thích bộ quần áo này, trông rất xứng đôi với anh.” Lục Hi Hòa ngửa đầu nói.

Kỷ Diễn cười, đéo khẩu trang giúp cô, anh cúi người, cách một lớp khẩu trang hôn lên môi cô: “Không xứng thì còn gì là đồ đôi nữa?”

Lục Hi Hòa bĩu môi: “Hình như đúng thật,”



“Bé ngốc.”

“Anh mới ngốc ấy.” Lục Hi Hòa lập tức phản bác.

Kỷ Diễn yêu chiều xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: “Em muốn xem phim gì?”

“Chỉ Yểu đề cử cho em một bộ phim mới, cũng khá hot, [Ta không phải thần y], đi xem bộ này đi.”

Kỷ Diễn nắm tay Lục Hi Hòa, ngón tay anh đan xen cùng tay cô, anh kéo cô ra ngoài: “Được, nghe em cả, đi thôi.”

“Ấy, đợi chút, bọn mình cứ như vậy ra ngoài sao?” Lục Hi Hòa kinh ngạc nhìn Kỷ Diễn.

Anh chỉ đeo khẩu trang cho cô, một cái cho mình, mà khẩu trang cũng chẳng che chắn được gì, hai người mà cứ thế ra ngoài thì nhất định sẽ bị nhận ra.

“Em không dám à?”

Lục Hi Hòa nở nụ cười: “Còn lâu nhé!”

Cứ vậy, hai người đến rạp chiếu phim như một cặp đôi bình thường, Kỷ Diễn mua bỏng và nước cho cô, trước khi bộ phim bắt đầu, hai người ngồi ở ghế chờ đợi như các cặp đôi khác, chắc là do biểu hiện của hai người quá đỗi tự nhiên nên không có ai nhận ra họ cả, thật ra cũng có mấy người nhìn họ rồi thì thầm to nhỏ, nhưng không dám chắc chắn nên không để ý nữa.

Lục Hi Hòa chống cằm nhìn cốc coca và hộp bỏng trên tay Kỷ Diễn, bởi vì đeo khẩu trang, nên hai người chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, có lẽ là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Kỷ Diễn cầm một viên bỏng, sau đó mở khẩu trang ra đút vào miệng cô.

Tức khắc, vị bơ ngọt ngào lan rộng trong miệng: “Ôi…. ngon quá.”

“Muốn ăn nữa không?” Kỷ Diễn thích thú trêu cô.

Lục Hi Hòa thoáng nhìn hộp bỏng trong tay anh, gật đầu: “Có ạ.”

“Không cho ăn.”

Lục Hi Hòa: “…”

Đôi mắt trắng đen của cô đột nhiên trở nên giảo hoạt, sau đó cô đến gần anh, trực tiếp ngồi lên đùi anh, ngón tay thon dài ôm lấy cằm của người nào đó.

“Chú ơi, cháu muốn… ăn.”

Tiếng chú ơi này khiến ánh mắt của Kỷ Diễn tối sầm lại, nhưng bây giờ vẫn đang ở bên ngoài, anh không thể không kiềm chế, nhưng mà vẫn véo cằm cô cảnh cáo.

“Em đừng châm lửa nữa.”

“Chú ơi, chú đang giận ạ? Chú đừng giận nhé, chú mà giận là cháu sẽ đau lòng lắm.” Cách một lớp khẩu trang, Lục Hi Hòa ấm ức chu môi, nhưng mà trong mắt lộ rõ vẻ thích ăn đòn.

Gân xanh ở huyệt thái dương của Kỷ Diễn nổi hết lên, bé yêu tinh này!

Lục Hi Hòa đang lúc đắc ý, còn chưa kịp rút lui thì môi đã vị người ta nhéo một cái, cô nhanh tay kéo tay anh ra, nhưng mà anh không chịu buông, cô trừng mắt nhìn anh, mơ hồ nói: “Ơ… anh làm gì thế?”

“Có thích nghịch ngợm nữa không?” Kỷ Diễn thản nhiên lườm cô một cái.

Hảo hán không chịu thiết trước mắt, cô co được dãn được: “Không… nghịch… không nghịch nữa…”

Nghe cô nói vậy, Kỷ Diễn mới buông miệng cô ra, cô u oán lườm anh, Kỷ Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Không được lườm anh, nếu không thì bây giờ anh sẽ hôn em đấy, anh nói được làm được.”

Nghe vậy, Lục Hi Hòa rời mắt đi, mím môi cúi đầu, người này đúng là xấu xa.

 

------oOo------