Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Em nói gì cơ?”
“Em sẽ tiết lộ quan hệ của Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn cho đám chó săn biết.”
Hà Phỉ nhớ tới vẻ mặt coi thường mình của Lục Hi Hòa, ả tức đến mức nghiến răng, nếu Lục Hi Hòa khiến ả sống không tốt thì cũng đừng mong sống tốt!
Dương Nghĩa Lộ nhíu chặt mày: “Không được.”
Hà Phỉ kinh ngạc nhìn cô ta: “Sao lại không được?”
“Em đừng quên, phía sau cô ta có Thiên Ngu chống lưng, giờ chúng ta không phải đang đối nghịch với cô ta mà là chống đối Thiên Ngu đấy.”
Dương Nghĩa Lộ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cô ta chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại, không ngờ lại phát hiện một bí mật động trời.
Cô ta sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn kịp chụp lại cảnh tượng đó, sau đó nhân lúc họ không chú ý thì lặng lẽ rời đi.
Cô ta thấy không yên tâm nếu cứ giữ bí mật này, nhưng lại không biết có nên nói cho Hà Phỉ không.
Nhưng cô ta lại quá bất cẩn, lúc đang xem lại tấm hình đó thì không biết Hà Phỉ đã đi tới phía sau mình từ bao giờ, vô tình để ả nhìn thấy, vậy nên không thể không nói chuyện này cho Hà Phỉ biết.
Trước đó cô ta do dự không biết có nên nói cho Hà Phỉ biết không là vì sợ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng mà lúc ấy trông Hà Phỉ vô cùng bình tĩnh, khác hẳn những gì cô ta tưởng tượng, nhưng bây giờ thì…
“Chỉ cần chuyện này em không nói, chị cũng không nói, chúng ta dùng tài khoản ẩn danh gửi cho đám chó săn thì làm gì có ai biết?”
Dương Nghĩa Lộ lắc đầu: “Em đừng nghĩ đơn giản về Kỷ Diễn như thế, chỉ cần anh ta muốn thì làm gì có chuyện không tra ra được.”
Người đàn ông đó vừa mới ba mươi tuổi đã nắm giữ vị trí CEO Thiên Ngu, điều này không phải ai cũng làm được.
Cô ta cũng đã được nghe về thủ đoạn của Kỷ Diễn rồi, tóm lại cô ta chỉ muốn yên ổn ở lại giới giải trí, sẽ không ngu ngốc đi chọc tức anh ta làm gì.
Hà Phỉ im lặng một hồi, từ lúc Lục Hi Hòa vào công ty đã cướp hết ánh đèn sân khấu của ả, lại còn cầm chân ả thì sao ả có thể nhẫn nhịn cho được.
Vất vả lắm ả mới nắm được điểm yếu của Lục Hi Hòa, chỉ cần chuyện giữa Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn bị lộ, vậy thì thanh danh thuần khiết của cô sẽ bị phá hủy trong chốc lát, chỉ cần nghĩ đến đó thôi trong lòng ả đã thấy vô cùng thoải mái.
“Vậy theo như chị nói thì chúng ta biết một bí mật lớn như vậy cũng chẳng có ích gì. Không được nói cũng không thể làm gì ư?”
Dương Nghĩa Lộ đã chứng kiến Hà Phỉ và Lục Hi Hòa đấu tranh gay gắt suốt mấy năm qua, cho nên cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự không cam lòng và ghen tị trong mắt Hà Phỉ.
Hà Phỉ là một ngôi sao lớn, chính cô ta là người dẫn dắt Hà Phỉ, cho nên lúc nào cũng sẵn sàng trò chuyện với ả, ủng hộ ả.
Nhưng nếu bây giờ Hà Phỉ vạch trần chuyện của Lục Hi Hòa thật, thì cô ta không thể mặc kệ được, Hà Phỉ có thể không biết trời cao đất rộng nhưng cô ta thì không thể làm vậy được, Kỷ Diễn là người như nào, sao có thể chọc vào được chứ, đương nhiên không thể để Hà Phỉ rước họa vào người được.
Dù sao thì mối quan hệ giữa quản lý và nghệ sĩ giống như châu chấu đậu trên dây vậy, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cô ta chịu đựng biết bao năm mới lên được vị trí như ngày hôm nay, cô ta không thể để nó bị hủy hoại trong chốc lát được.
Cô nhìn Hà Phỉ với ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Đừng có làm gì cả, bây giờ em chỉ cần an tâm đóng phim là được rồi, chị cảnh cáo em, nếu xảy ra chuyện gì, chị cũng không cứu được em đâu.”
Hà Phỉ ngây người, rất nhiều năm nay Dương Nghĩa Lộ chưa từng nói chuyện với ả bằng giọng điệu như vậy.
Nhớ lúc ả vẫn còn đứng ở vị trí cao, mọi ánh đèn đều chiếu vào ả, Dương Nghĩa Lộ vô cùng ngoan ngoãn vâng lời, nhưng bây giờ thì…
Hà Phỉ nắm chặt hai tay.
Chẳng lẽ bây giờ Dương Nghĩa Lộ thấy ả sa sút nên cũng muốn khinh thường ả ư?
Dương Nghĩa Lộ thấy vẻ mặt âm trầm của Hà Phỉ thì không nói gì nữa, vì cô ta biết giờ có nói gì Hà Phỉ cũng không nghe, cho nên không muốn nói gì cả, đợi Hà Phỉ bình tĩnh một chút rồi cô ta sẽ nói chuyện sau.
“Được rồi, em chuẩn bị một chút đi, sắp đến giờ quay phim rồi.” Nói xong cô ta liếc mắt nhìn Hà Phỉ một cái rồi đi ra ngoài.
Hà Phỉ nhìn bóng dáng của Dương Nghĩa Lộ, cực kỳ không cam lòng, khiến ả chỉ muốn trút hết ra ngoài, nhưng lúc này ả chỉ có thể chịu đựng.
Không phải ả không nghe lời Dương Nghĩa Lộ, nhưng bảo ả giữ bí mật này cho Lục Hi Hòa thì tha giết ả còn hơn, Hà Phỉ suy nghĩ một lát, chợt nghĩ ra một cách.
Ả sẽ không tiết lộ chuyện này với đám chó săn, nhưng cũng sẽ không để Lục Hi Hòa sống yên, ả muốn để Lục Hi Hòa cảm thấy lo lắng, đề phòng.
____
“Cắt! Hôm nay đến đây thôi, kết thúc nhé!” Tiếng của đạo diễn Trần phát ra từ cái loa nhỏ, trường quay yên tĩnh ngay lập tức trở lại sống động như ban đầu.
Lúc đi xuống, đạo diễn Trần khen ngợi không dứt: “Hi Hòa à, cảnh vừa rồi cô làm tốt lắm.”
Lục Hi Hòa mỉm cười đáp lại anh ta: “Cảm ơn đạo diễn Trần.” Đúng lúc Tần Hoa cũng từ đầu bên kia đi xuống, Lục Hi Hòa hơi nheo mắt lại.
Vừa rồi hai người có một cảnh nắm tay nhau, tay của cả hai được phủ bởi ống tay áo rộng, nên ngoài việc hai người thì không một ai biết thật ra Tần Hoa không nắm tay cô, chỉ móc một ngón tay của cô mà thôi.
Giống như là… cố tình giữ khoảng cách với cô vậy.
Cô nghĩ một lúc, quyết định thử anh ta, vì thế cô đi về phía Tần Hoa.
“Tần Hoa.”
“Sao… sao vậy?” Thấy Lục Hi Hòa đi về phía mình, Tần Hòa đột nhiên thấy khẩn trương…
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, vừa rồi anh tự ý sửa động tác hả?”
Tần Hoa bất an chớp chớp mắt, anh ta phải trả lời sao đây?
Chẳng lẽ lại nói với cô là mình đã biết quan hệ giữa cô và Kỷ Diễn rồi, sở dĩ anh ta làm như vậy là muốn bảo vệ bát cơm của mình?
Tất nhiên là không thể nói vậy được!
Anh ta suy nghĩ một chút, trong đầu nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ, mỉm cười đáp: “Chuyện này ấy à, thật ra cũng không có gì, chỉ là tay tôi hơi lạnh, nếu như đột nhiên nắm tay cô sẽ khiến cô mất tập trung.”
Lục Hi Hòa: “…”
Kỹ năng nói dối này của anh ta chỉ đến vậy thôi à? Vừa rồi tuy cô chưa chạm vào tay anh ta, nhưng chắc chắn không lố như anh ta nói.
Liên hệ với mấy chuyện trong khoảng thời gian này, Lục Hi Hòa có thể khẳng định suy đoán của mình là đúng, nhưng nếu anh ta muốn giấu thì cô cũng không cần vạch trần.
Có thêm một người che giấu giúp cô cũng là một chuyện tốt.
“Hóa ra là vậy.”
Tần Hoa gật đầu thật mạnh.
“Chị Hi ơi?”
Giọng nói của Doanh Doanh không giấu được vẻ lo lắng, Lục Hi Hòa nhíu mày, có chuyện gì mà khiến cho cô nàng hoảng sợ như thế?
“Trợ lý đang gọi tôi, tôi đi trước nha.” Cô nói với Tần Hoa.
Tần Hoa không ngừng gật đầu: “Ừ.”
____
“Em sao thế?” Lục Hi Hòa đi đến bên cạnh Doanh Doanh hỏi.
Vẻ mặt của Doanh Doanh rất khó tả, cô nàng cho tay vào túi quần, sau đó lấy một tấm ảnh ra đặt vào tay Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa liếc mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhìn xong cũng sững sờ.
Người trong ảnh không ai khác là cô và Kỷ Diễn, cô nhớ rất rõ, đây là lúc anh đến thăm đoàn phim rồi chặn cô lại ở hành lang.
Cô nhíu mày: “Em lấy ở đâu thế?”
“Nó nằm trong quyển kịch bản của chị.”
“Kịch bản của chị?”
“Vâng ạ, sau khi chị đi quay, em đã giúp chị lau dọn bàn, nhưng lại vô tình đụng vào kịch bản của chị, sau đó bức ảnh này rơi ra ngoài.”
“Ngoài em ra có ai nhìn thấy nó hay không?”
Doanh Doanh lắc đầu, lúc đó cô nàng đã nhanh tay cầm bức ảnh và quyển kịch bản lên, cô nàng chắc chắn, ngoài mình ra thì không có ai nhìn thấy cả.
Lục Hi Hòa nắm chặt bức ảnh, xem ra hôm đó cô và Kỷ Diễn đã bị người khác chụp ảnh rồi, rốt cuộc là ai đặt tấm ảnh này để ở trong kịch bản của cô, làm vậy có mục đích gì đây?
Nhìn tấm ảnh này, Lục Hi Hòa có cảm giác mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Càng ngày càng có nhiều tấm ảnh xuất hiện trong kịch bản của cô, dưới cốc nước uống, dưới đệm, trên bàn trang điểm, trong gương trang điểm, tóm lại là những vị trí rất mạo hiểm.
Do vậy Lục Hi Hòa có thể đưa ra kết luận, người đó không muốn nói cho paparazzi biết chuyện này, ả muốn dùng cách này khiến cô đứng ngồi không yên, lo lắng đề phòng, lần nào cũng suýt bị lộ.
Từ lần đầu tiên xảy ra chuyện này, Doanh Doanh đã nói chuyện này cho Thái Nguyệt biết, Thái Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của cô thì lập tức hỏi: “Em có biết là ai không?”
Lục Hi Hòa nhét tấm ảnh vào túi áo: “Đừng hỏi em như vậy, chị không biết đó là ai thật sao?”
Hai người ăn ý nhìn nhau, trong lòng đều rõ là ai nhưng không muốn nói ra.
Cả hai đều nghĩ đến một người.
Hà Phỉ.
Ngoại trừ Hà Phỉ, thì có lẽ chẳng còn ai làm vậy nữa.
Cô đột nhiên nhớ lại những lời Hà Phỉ đã nói với mình ngày hôm đó, lúc ấy Doanh Doanh còn hỏi cô, Hà Phỉ nói vậy là có ý gì.
Lúc đó cô còn chưa chắc lắm, nhưng hiện tại thì rõ rồi, có lẽ Hà Phỉ đã biết quan hệ của cô và Kỷ Diễn từ lúc ấy rồi.
“Tiếp theo em định thế nào? Chẳng lẽ cứ bị cô ta dắt mũi thế mãi à?”
Lục Hi Hòa nở nụ cười: “Chị nghĩ có thể chắc, nếu chị ta đã muốn chơi thì em sẽ tiếp đến cùng.”
Thấy vẻ mặt này của cô, Thái Nguyệt thầm cảm thán, hồ ly chính là hồ ly, dù có giả vờ làm thỏ con cũng không giả vờ lâu được.
------oOo------