Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 70




Edit: Kali

Beta: TH

Vào một buổi chiều nọ, không có bất kì dấu hiệu nào báo trước, Kiều Hạ được gặp ông nội của Cố Duyên Xuyên.

Lúc ấy cô vừa trở về phòng ngủ. Buổi chiều không có tiết nên cô cũng đã thay áo ngủ, chuẩn bị lên giường ngủ trưa thì điện thoại chợt vang lên.

Cô bấm nhận, cuộc gọi đến là từ một số lạ. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông kia rất khách sáo, "Xin chào cô, xin hỏi cô là Kiều tiểu thư phải không? Tôi là trợ lý của ngài Cố, ông ấy muốn gặp cô. Không biết buổi chiều cô có thời gian hay không?"

Kiều Hạ suy nghĩ vài giây, mới hiểu ra "ngài Cố" mà họ nhắc đến là vị nào, vội vàng đáp: "Dạ, cháu có thời gian ạ."

"Được, vậy hai mươi phút nữa sẽ có tài xế đến đón cô dưới lầu ạ." Đối phương kết thúc cuộc gọi bằng một câu rất thông thuộc.

Kiều Hạ cầm điện thoại trên tay, sửng sốt gần nửa phút mới hốt hoảng nghĩ ra - Đây là chính là cốt truyện gặp mặt phụ huynh trong truyền thuyết?!

Trong lòng cả kinh, cô nhanh chóng thu xếp, còn tham khảo ý kiến của ba người bạn cùng phòng. Kiều Hạ tìm một bộ quần áo tối màu nhìn trông có vẻ trưởng thành nhất, mặc thêm chiếc áo bành tô thanh lịch, rồi vội vàng trang điểm nhạt trong vòng năm phút.

Sau khi sửa soạn xong, Kiều Hạ mang đôi giày cao gót mà cô mua nhưng chưa đi được mấy lần, rồi xuống lầu.

Một hàng xe đạp đỗ ở phía trước, chiếc Bentley kia vô cùng thu hút sự chú ý. Đứng trước xe là một người đàn ông đang mặc âu phục đeo caravat, giày da bóng lộn.

Người đàn ông tiến lên chào hỏi. Ông ấy chìa tay, tự giới thiệu mình: "Tôi họ Tôn, chào cô Kiều."

Kiều Hạ bắt tay ông ta, rất lễ phép đáp lại: "Chào chú Tôn, chú không cần gọi cháu là cô Kiều gì đâu ạ, gọi Hạ Hạ là được rồi ạ."

Hai người lên xe.

Ngồi ở vị trí phó lái, vẻ mặt thấp thỏm của Kiều Hạ thấy rõ, đôi tay nhỏ không kiềm được xoắn lại với nhau.

Chủ yếu là không biết ông của Cố Duyên Xuyên đột nhiên tìm mình có chuyện gì.

Trước khi đi ra ngoài, cô có nhắn tin cho Cố Duyên Xuyên muốn hỏi anh một chút, nhưng nửa ngày rồi vẫn chưa trả lời lại cô.

Lúc này cô mới nhớ, mấy hôm trước anh ra nước ngoài họp, là chuyến bay vào hai giờ chiều, giờ này anh hẳn đang ngồi trên máy bay.

"Haiz-" Kiều Hạ lặng lẽ thở dài trong lòng, cảm thấy thật không đúng lúc.

Đã sang đông, những chiếc lá trên cây đều rụng hết, chỉ còn lại trụi lủi thân cây. May mà có ánh nắng mặt trời toả sáng, nhìn trên đường cây cối cũng không tiêu điều lắm.

Kiều Hạ ngoái đầu, nhìn khung cảnh ngoài cửa trôi dần, trong đầu cũng vụt thoáng qua hình ảnh những bộ phim thần tượng Đài Loan mà cô hay xem ngày trước.

Giả dụ như ông Cố chê cô nghèo, không đồng ý cho Cố Duyên Xuyên ở bên cô. Đến lúc gặp mặt sẽ ném chi phiếu cho cô, coi như là phí chia tay của bọn họ.

Lại ví như, ông Cố đưa ra cho cô một lựa chọn khó khăn: Nói Cố Duyên Xuyên chỉ có thể giữa công ty và cô chọn một thứ. Nếu cô muốn tốt cho anh thì sẽ chủ động tìm một cái cớ để chia tay với anh. Từ nay về sau điện thoại, WeChat toàn bộ đều chặn, cả đời không liên lạc với nhau nữa.

...

Im lặng suy nghĩ rất nhiều, Kiều Hạ không nhịn được mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh ở trong xe, "Chú Tôn, ông nội tìm cháu làm gì vậy ạ?"

Tôn Hâm nói: "Xin lỗi cháu, ngài Cố không nói nên chú cũng không rõ."

"Không sao ạ." Kiều Hạ cố gắng cười, vẻ mặt bên ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong... Đang cực kỳ hoảng sợ và hoang mang.

Hầy, cảm giác những suy đoán của cô càng ngày càng đúng.

Phàm là kẻ có tiền đều thích mua biệt thự ở giữa sườn núi. Ông nội của Cố Duyên Xuyên cũng không ngoại lệ. Từ trường đến nhà ông cũng gần hai tiếng đồng hồ.

Đi dọc theo con đường này, Kiều Hạ siết chặt tay, rất hồi hộp mẩm sẵn trong lòng. Nếu thật sự gặp phải hai loại tình huống kể trên, cô phải bình tĩnh ứng phó như thế nào.

Sau khi đến biệt thự, Kiều Hạ được quản gia dẫn vào.

Ông Cố mặc một bộ trang phục thời nhà Đường. Tuy đã lớn tuổi nhưng nhìn vẫn rất minh mẫn. Ông đang hí hoáy với dụng cụ pha trà ở phòng khách, sau khi nhìn thấy cô thì pha cho cô một chén.

Kiều Hạ lập tức kinh sợ nhận chén trà, "Cám ơn ông ạ."

Ông Cố bắt đầu hỏi, "Mấy tuổi rồi?"

Kiều Hạ ngồi nghiêm chỉnh, y như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của thầy giáo, lễ phép đáp, "Dạ mười tám tuổi chín tháng rồi ạ."

Ông Cố lại hỏi, "Chuyên ngành trong trường đại học là gì? Thành tích thế nào?"

Kiều Hạ trả lời, "Dạ con học chuyên ngành tiếng Anh, thành tích... cũng tạm ạ."

Ông Cố khẽ nhấp hớp trà, "Sau khi tốt nghiệp đại học xong có tính toán gì chưa?"

Kiều Hạ suy nghĩ, thành thật nói: "Muốn tiếp tục học lên cao nữa ạ. Sau đó con có thể sẽ dạy học ở trường hoặc là đi làm dịch thuật ạ."

Trò chuyện bình thường vài câu thì ông Cố không nói chuyện nữa.

Kiều Hạ cũng im lặng, cúi đầu, trong đầu thảo sẵn kịch bản.

Rất sợ ông nói ra câu tiếp theo: "Cháu của ta cần một người vợ có sự nghiệp, cháu không thích hợp, cầm chi phiếu này rồi đi đi."

Đại khái im lặng được nửa phút, cô lặng lẽ ngước mắt lên thì thấy ông đặt chén trà xuống. Ông máy môi, sau đó đanh mặt, giọng có chút nghiêm túc hỏi: "Cháu biết chơi cờ tướng không?"

"Dạ?" Kiều Hạ lờ mờ không hiểu, nhất thời không phản ứng kịp, "Hồi tiểu học cháu có học qua nhưng chơi không giỏi lắm ạ."

Tình huống phát triển ngoài dự kiến của cô.

Từ ba giờ chiều đến sáu giờ tối, ròng rã ba tiếng, cô đều ở phòng sách chơi cờ tướng với ông Cố. Mãi đến khi Cố Duyên Xuyên xuống máy bay, lái xe về đây.

Anh vào phòng đọc sách thì bắt gặp hình ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi chung một chỗ đánh cờ tướng, trông rất hài hòa.

Kiều Hạ thấy anh đột nhiên xuất hiện thì hai mắt sáng lên, lộ vẻ ngạc nhiên rõ thấy.

Sau khi nhìn thấy cô, vẻ mặt Cố Duyên Xuyên ấm hơn vài phần, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: "Sao ông chưa nói với con tiếng nào đã gọi cô ấy tới?"

Ông Cố đang nhìn bàn cờ, "Nếu không gọi bạn gái con tới, con có thể vừa xuống máy bay đã vội chạy thẳng về nhà sao?"

Ông cân nhắc một lát, dùng quân mã ăn một quân tốt của Kiều Hạ, lại nói: "Trước kia không phải nói rằng không phải cô gái này thì nhất định không cưới hay sao? Một khi đã nói như vậy, ông gọi cháu dâu đến xem qua một chút, không được hử?"

Trước mặt mọi người mà nói thẳng như vậy, Kiều Hạ rất xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn giờ đã đỏ lựng.

Cố Duyên Xuyên gật đầu, không phản đối, giọng điệu che chở, "Cũng không phải không được, chỉ là cô ấy rất nhát gan, con sợ ông dọa cô ấy sợ mất."

Ông Cố vừa nghe thế thì lập tức không vui, rung râu trừng mắt, "Ông là cọp hay sư tử à, còn có thể dọa con bé?"

Mặt Kiều Hạ đã đỏ đến tận mang tai, để che giấu sự xấu hổ của mình, cô đành phải cúi đầu, giả bộ không nghe thấy gì. Dáng vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Mới cầm một quân tốt lên, Cố Duyên Xuyên đã ngăn cô lại, chỉ một quân trên bàn cờ tướng, nói: "Đi quân này."

Kiều Hạ rất nghe lời anh, lập tức đặt xuống. Làm y theo lời anh nói, kết quả cuối cùng cũng thắng được một ván sau mười mấy ván liên tiếp bại trận.

Cô rất vui vẻ nhưng ông nội lại mất hứng, khiển trách Cố Duyên Xuyên: "Có biết cái gì gọi là quân tử xem cờ không mách nước hay không!"

Ông lại bày cờ ra lần nữa, có vẻ còn muốn chơi tiếp. Lúc này quản gia gõ cửa vài tiếng, ông ta tiến vào, cung kính nói: "Đồ ăn đã làm xong, đã bày lên bàn rồi ạ."

"Hai đứa cũng đều ở đây thì ăn cơm chiều rồi hẵng đi." Ông Cố chống gậy, đi ra cửa trước, bỏ lại một câu.

Cố Duyên Xuyên nắm tay Kiều Hạ, cô tò mò thấp giọng hỏi, "Sao ông nội đột nhiên lại muốn chơi cờ với em vậy?"

Còn tưởng ông gọi riêng cô đến là bảo cô rời khỏi anh. Hoặc là đưa ra một số yêu cầu, ví như sau khi về nhà họ Cố làm dâu thì phải gì làm gì, không được làm gì...

Cố Duyên Xuyên gãi đúng chỗ người, quả quyết đáp, "Bởi vì em chơi cờ rất dở."

Kiều Hạ: "?"

Anh tiếp tục giải thích, "Ông rất thích chơi cờ nhưng đánh không tốt. Khi đánh với những người bạn, lần nào ông cũng thua thậm tệ. Nhưng ông lại không thích chơi cờ với cấp dưới của mình, bởi vì bọn họ sẽ luôn cố nghĩ cách nhường ông. Vậy nên ông vẫn tìm một người chơi dở hơn mình để chơi cùng."

Kiều Hạ: "..."

Thật là một lí do rất đặc biệt.

Buổi chiều ăn cơm xong, ông Cố lại kéo Kiều Hạ xuống làm vài ván, thấy thời gian không còn sớm nữa mới để cho cháu mình đưa cô về.

Nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ nắm tay nhau rời đi, ông Cố quả thật không quen, cau mày lắc đầu.

Bây giờ bọn trẻ yêu đương cứ dính lấy nhau như sam, thật sự không biết tém lại chút nào.

Nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở phòng bệnh.

Ông hỏi, "Con không nghe lời ta, nói thế nào cũng không muốn qua lại với tiểu thư Triệu gia. Con không sợ ta cuối cùng sẽ giao công ty cho em con sao."

Khi đó, người cháu này của ông không cần suy nghĩ đã đáp: "Cô ấy quan trọng hơn công ty."

Một câu nói ngông cuồng chừng nào của tuổi trẻ. Ông Cố cười nhạo một tiếng, hốc mắt đục ngầu, có hơi ướt át.

Cháu ông từng làm quyết định mà ông không dám làm. Rất nhiều năm sau, nửa đêm tỉnh mộng, vừa nghĩ đến vị cố nhân mất sớm kia thì trong lòng lại đau như cắt.

-

Vừa rời khỏi nhà, Cố Duyên Xuyên quàng khăn cổ cho cô.

Kiều Hạ ngước đầu lên, nhìn anh và nói: "Thật ra em còn tưởng ông gọi em qua để cho một tấm chi phiếu. Sau đó sẽ nói em cầm tiền rồi rời khỏi anh, nếu không sẽ không giao công ty cho anh."

Đôi mắt đen láy của cô đảo tròn, bắt đầu nghĩ viển vông: "Tuy em không nỡ rời xa anh nhưng vì tương lai của anh, vẫn sẽ cầm tiền đi. Vì để anh buông tay, trước khi đi còn sẽ tìm một người giả làm bạn trai mới của mình, nói với anh là em thích anh vì tiền. Không có tiền anh chẳng là gì cả."

Lông mày Cố Duyên Xuyên hơi nhếch lên, khẽ cười, nói hùa theo cô, "Sau đó thì sao?"

Kiều Hạ nhất thời cũng hứng thú, tiếp tục sáng tác, "Sau đó anh sẽ cảm thấy em là loại con gái hám tiền, sẽ vì yêu sinh hận, hoặc là kiểu hận đến thấu xương. Sau này vừa nghe đến tên em thì lộ ngay vẻ mặt chán ghét."

"Nhưng ba bốn năm sau, chúng ta chắc chắn sẽ vì dịp gì đó mà gặp gỡ lại. Đúng lúc em trượt chân ngã ở cửa thang máy, không may té vào lòng anh."

"Từ nay về sau chúng ta luôn có mối khúc mắc trong lòng nhau, dây dưa mãi, giày vò lẫn nhau."

Nói đến phần sau, cô còn thở dài một hơi như thật, y như bị suy nghĩ viễn vông của mình làm cho đau khổ, "Nếu thật sự như vậy thì chúng ta cũng quá thảm rồi."

"Anh nói xem có đúng vậy không?" Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của cô nhìn anh.

Cố Duyên Xuyên dở khóc dở cười, "Cục cưng suốt ngày suy nghĩ lung tung gì vậy?"

Kiều Hạ trừng mắt, rất nghiêm túc nói, "Trong phim truyền hình đều diễn như vậy."

Cố Duyên Xuyên xoa nhẹ đầu cô, "Sau này ít xem mấy loại phim não tàn này lại."

Kiều Hạ "ừm" tiếng, bỗng nhiên quỷ nghịch ngợm trỗi dậy, muốn nhây một chút, "Anh có biết nếu ông thật sự đưa chi phiếu cho em, em sẽ nói gì không?"

"Nói gì?" Cố Duyên Xuyên nhìn cô hỏi.

"Em sẽ đường hoàng từ chối, nói không thể được, em và anh là chân ái." Kiều Hạ dừng một chút, cố nhịn cười: "Cho nên ông à, ngài cho một tấm chi phiếu là không đủ, phải thêm tiền nữa."

Cố Duyên Xuyên: "..."

Nhịn chưa tới mười giây, Kiều Hạ đã hì hì cười rộ lên, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, "Gạt anh đấy, cho dù ông cho em bao nhiêu tiền, nói gì đi nữa, em cũng sẽ không chia tay với anh."

Cô kiễng chân, lại gần mặt anh hôn bẹp một cái: "Anh là bảo bối của em, tiền bạc không thể mua được."

Nghe được mấy lời tâm tình này thì trong lòng Cố Duyên Xuyên rất khoan khoái, cũng rất yêu thương chiều chuộng hết mức cô gái nhí nhảnh này.

Vì đi công tác nên bọn họ đã hai tuần rồi không cá nước thân mật.

Bên ngoài mưa phùn, Cố Duyên Xuyên mở dù. Anh nắm tay cô, nói với giọng thương lượng, "Cục cưng, đêm nay chúng ta về nhà ngủ có được không?"

Kiều Hạ lộ vẻ khó xử, "Nhưng sáng sớm ngày mai em còn có tiết."

Cố Duyên Xuyên nghiêng ô về phía cô, "Chúng ta dậy sớm một chút, anh lái xe đưa em về."

Kiều Hạ cảm thấy vậy cũng được. Bọn họ đã lâu không gặp, ngủ chung thì sẽ có nhiều thời gian tâm sự hơn.

"Vậy được ạ." Cô ngọt ngào cười đáp.

Trên xe mở điều hoà, không khí ấm áp, còn cả những bản nhạc rất dễ ru người ta vào giấc mộng.

Hôm nay Kiều Hạ không ngủ trưa, ngồi không bao lâu đã bắt đầu mệt rã rời, ngáp liên tục mấy cái đến mức chảy cả nước mắt.

Cố Duyên Xuyên mở một khúc nhạc du dương nhất, trầm ấm nói: "Cục cưng chợp mắt một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy."

"Không." Kiều Hạ lắc đầu, mới nói một chữ, cơn buồn ngủ lại ập đến, vừa ngáp vừa nói, giọng khe khẽ: "Em muốn nói chuyện với anh, không thì một mình anh lái xe sẽ rất nhàm chán."

Cố Duyên Xuyên cười, "Cục cưng ngủ đi, đợi về nhà chúng ta còn thời gian nói. Cục cưng buồn ngủ như vậy, anh không đành lòng."

Kiều Hạ suy nghĩ, ôm cái gối ôm nhỏ, nhắm hai mắt lại, "... Được rồi, đợi sau khi về em sẽ nói với anh. Đã lâu không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn nói."

Giấc ngủ này rất ngon, ngủ thẳng cho đến khi về tới cửa nhà mới bị anh đánh thức.

Sau khi về nhà, Kiều Hạ đi tắm trước, thả vài cánh hoa hồng vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo.

Nhưng mà chân còn chưa kịp bước vào, tay nắm cửa bị từ bên ngoài vặn ra, Cố Duyên Xuyên đi vào.

"Anh, anh vào đây làm gì?"

Cô có chút kích động, theo bản năng che hai tay trước ngực.

Nhưng toàn bộ quần áo đều đã cởi ra hết, che như thế chỉ có thể nói là lừa mình dối người.

Cố Duyên Xuyên đi đến chỗ cô, khóe môi cong lên, ôm cô như đang con thỏ nhỏ hoảng hốt.

"Anh muốn tắm chung với cục cưng." Đối mặt với cảnh đẹp này, con ngươi anh u ám, nói thẳng.

Kiều Hạ ngẩn người, mặt lập tức đỏ bừng. Đây là một yêu cầu quá lưu manh mà.

Cô tự chối, "Không được."

Giãy giụa hai lần mà vẫn không tránh ra được. Đẩy thêm hai lần, cũng không động đậy được: "Anh buông em ra, chúng ta tắm riêng, không được tắm chung."

Cố Duyên Xuyên cụp mắt nhìn cô, khẽ cười hai tiếng, "Cục cưng, chúng ta tắm chung vừa tiết kiệm thời gian, còn tiết kiệm nước."

Đối với những lời này của anh, đến cả một dấu chấm Kiều Hạ cũng không tin.

"Anh gạt em, anh tuyệt đối không phải chỉ muốn tắm, chắc chắn còn muốn làm chuyện khác nữa."

Cố Duyên Xuyên cũng không che dấu, "Chúng ta còn chưa làm qua ở phòng tắm, cục cưng không muốn thử sao? Anh tin nhất định sẽ càng kích thích hơn so với ở trên giường, càng có cảm giác hơn."

Kiều Hạ kiên quyết không đồng ý, "Sáng sớm ngày mai em còn có tiết."

"Chỉ một lần thôi, cục cưng, có được không?" Cố Duyên Xuyên thổi vào lỗ tai cô, thấp giọng dụ dỗ.

Vừa dứt lời, tay anh đã không chịu yên.

Kiều Hạ căn bản không chống cự được, một chốc đã mềm nhũn rúc vào lòng anh. Cô "ưm" một tiếng, y như cừu nhỏ mặc cho người khác làm thịt, vô cùng đáng thương.

"Nói rồi đấy, chỉ cho phép một lần thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào lồng ngực anh, giọng ngọt như kẹo, không có chút sức lực nào.

"Ừm, cục cưng tốt thật." Cố Duyên Xuyên thỏa mãn cười.

Với anh mà nói, đây quả thực là một lần có tư vị đặc biệt.

Đây cũng là lần tắm rửa mệt nhất của Kiều Hạ.

Sau đó được ôm từ bồn tắm ra giường lớn trong phòng ngủ, cô tưởng vậy là kết thúc rồi.

Lại không ngờ đối với đàn ông mà nói tư vị vừa nếm chỉ là giai đoạn bắt đầu, khai vị trước bữa tiệc mà thôi.

Đuôi mắt cô hồng hồng, khóc nãy giờ, cả giọng cũng khàn, nức nở lên án: "Cố Duyên Xuyên, anh là cái đồ siêu lừa đảo, khốn kiếp! Nói chỉ một lần thôi mà?"

Giọng anh cũng khàn khàn, "Cục cưng, mùi vị của em quá tốt, một lần không đủ, anh nhịn không được."

"Nhưng em buồn ngủ, thật sự rất buồn ngủ rất buồn ngủ, em muốn ngủ." Giọng cô vừa mềm vừa có chút tức giận, như đang cầu xin anh.

"Cục cưng, không phải em mới ngủ trong xe hai tiếng rồi sao?" Anh cười nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.

Kiều Hạ: "..."

Thì ra vừa rồi trong xe anh kiên quyết để cô đi ngủ là có ý này!

Đã nói trở về sẽ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi mà! Hừ, đồ lừa đảo.