Tối hôm trước, không chờ ba mẹ cùng Thích Thần đi làm thủ tục về đến nhà, làm việc nghỉ ngơi xong xuôi Thời Dược liền bò lên giường đi ngủ.6 giờ sáng, âm thanh giòn giã của đồng hồ báo thức cắt ngang sự im lặng trong phòng.Khoảng mười giây sau, quả bóng phồng lên trên giường trằn trọc, rồi một cái đầu lộn xộn bất đắc dĩ ló ra khỏi một bên.Sau một lúc trống rỗng, Thời Dược từ từ đứng dậy khỏi chăn bông, và tắt đồng hồ báo thức với đôi mắt ngái ngủ. Cô vừa ngáp vừa rời khỏi giường và đi vào phòng tắm trong dãy phòng ngủ thứ hai.Soi gương được nửa , Thời Dược chợt nhớ ra một vấn đề mà cô đã bỏ qua. - Đêm qua cô có vẻ nhớ sẽ hỏi mẹ vài điều về bệnh tật của Thích Thần. Không may, vì thứ hai cô phải dậy sớm đi học nên đã bị dì Đường bắt lên lầu trước khi ba người về nhà tối hôm qua.Nghĩ đến đây, Thời Dược nhanh chóng tăng tốc tắm rửa, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ thứ hai, đi thẳng đến phòng ngủ chính, cũng ở trên lầu hai. Khi đến cửa phòng ngủ chính, Thời Dược vươn tay gõ cửa....Không có phản hồi. Cô cau mày bối rối, sau đó vươn tay gõ hai cái. ...Vẫn không có phản hồi.Thời Dược cố gắng bẻ tay nắm cửa một cách khó hiểu.Sau một tiếng "cạch" rất nhẹ, cửa phòng ngủ chính mở ra."Tình hình thế nào ..."Thời Dược nhỏ giọng lẩm bẩm, kỳ quái mở cửa bước vào.Không có ai trong phòng làm việc , cũng như trong phòng khách nhỏ.Thời Dược nghi ngờ bước vào phòng ngủ với cánh cửa mở hờ, vừa bước đi vừa thì thầm trong lòng --Xét về thời gian, lẽ ra ba mẹ phải dậy từ lâu rồi ... Chẳng lẽ lại ra cửa cùng Thích Thần làm việc?Nghĩ vậy, Thời Dược bước vào phòng ngủ.Những tấm rèm nặng nề được kéo chặt, và cả căn phòng mờ mịt.Cô vô thức bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, đưa tay ra mở rèm.Với âm thanh xôn xao của bức rèm, ánh nắng ban mai tràn vào cửa sổ không chút ngại ngần.Thời Dược hơi nheo mắt, và không thể không vươn mình trong ánh nắng ban mai.Duỗi ra, cô thu tay về phía dưới, cúi xuống, một hồi quyết định duỗi duỗi cái eo.Thật tiếc vì lần này không cầm cây thánh giá trong ba giây, Thời Dược đã nghe thấy tiếng vải sột soạt cọ xát trong căn phòng vốn dĩ vô cùng im lặng phía sau, chính xác là trên chiếc giường lớn."..."Thời Dược cứng đờ trong chốc lát. Rồi cô ấy từ từ quay lại.Căn phòng nửa sáng nửa tối với một trang rèm mở.Chàng trai dựa vào giường để ngực trần, đầu tóc bù xù, đôi mắt đào hoa hờ hững, đồng tử không mấy thiện cảm. ...ngực trần? ? Thời Dược ngơ ngác thu lại ánh mắt.Nước da trắng mịn , đường cong, cơ ngực và cơ bụng đẹp đẽ như được xếp thành một nét, rồi tất cả đều chui vào vòng eo gầy trong chăn bông.Không khí trong phòng yên lặng trong mười giây, và bộ não nhỏ của Thời Dược cũng đóng băng trong mười giây. Cho đến khi một giọng nói giúp cô khởi động lại:"... đẹp lắm sao?"Có lẽ là do lần đầu tiên thức dậy vào buổi sáng, giọng nói của chàng trai khàn khàn và lười biếng, âm cuối hơi bốc lên.Lời nói không thể nghe thấy cảm xúc cuối cùng đã lấy lại sự tỉnh táo của cô gái."Ách" một tiếng, cô vùi đầu vào trong ngực, giống như đà điểu chỉ còn cách co rúm lại." Đúng đúng đúng đúng không dậy nổi......" (?)Với giọng nói trầm thấp này, Thích Thần nhìn thấy màu da trắng nõn trong sáng của cô gái, phấn nộn từ hai má, sau đó lan đến cái cổ thanh tú. Tâm trạng u ám ban đầu của chàng trai cuối cùng cũng thấm vào trong lụa.Khóe môi nhếch lên, ý cười không đáng kể."Nói lắp cái gì vậy?""A...?"Thời Dược vừa định ngẩng đầu phản bác, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, liền nhanh chóng đè lại. "Tôi không phải --- " - Thích Thần: "Mấy giờ rồi?"Thời Dược do dự: "Sau sáu giờ?"Thích Thần: " Có biết khi nào tôi đi ngủ không?"Thời Dược: " ... "Thích Thần:" Không sai biệt lắm, vậy thì là 4:30 sáng. " Thời Dược :" ... "Sau hai giây cắn rứt lương tâm, cô mới phản ứng lại. Cô muốn nhìn lên nhưng không được, nên cô quay lưng lại phòng -"Bố mẹ em từng ở phòng ngủ chính này,em tưởng là bọn họ ra ngoài, không biết anh đang ở ... bên trong." Nhưng người phía sau dường như không nghe thấy lời giải thích của cô, giọng nói của anh vẫn lười biếng. "Vậy thì em biết hậu quả sẽ thế nào nếu đánh thức một người mới ngủ được một tiếng rưỡi không?"Cô gái nhỏ quay lưng về phòng có vẻ choáng váng.Sau đó Thích Thần nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trở lại cực kỳ thận trọng hỏi: "... Anh sẽ đánh em sao?"Thích Thần giật mình.Một lúc sau, chàng trai quay mặt sang một bên, cố nén một nụ cười rất nông dưới đáy mắt."Có thể lắm."Thời Dược: "............"Mẹ, anh trai này là giả, con muốn trả lại. Không biết có phải nghe thấy "tiếng gọi tình yêu" của Thời Dược hay không. Sau một lúc im lặng, một tiếng gõ cửa rất nhẹ phát ra từ bên ngoài dãy phòng ngủ thứ hai -"Thời Dược, con tỉnh rồi à?""... !!! "Thời Dược sững sờ một lúc, gần như muốn nổ tung
-Cửa phòng ngủ còn chưa kịp bật ra, nếu cửa ngoài cùng mở ra, là một người mẹ vĩ đại, Quan Tuệ không cần 3 giây cũng có thể vừa vặn bắt được cô...... Có vẻ như không có lỗi gì nhưng tại sao cô lại thấy tội lỗi như vậy? Thời Dược chưa kịp hiểu ra lý do lương tâm cắn rứt thì đã nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, rồi tấm màn trước mặt trực tiếp bị kéo ra bởi một bàn tho dài và xinh đẹp. Trong chốc lát tối sầm lại, eo của cô bị ôm chặt lấy, thân thể mất cân bằng ngã về phía sau.Thời Dược theo bản năng hét lên.Chỉ là những người phía sau dường như đã dự đoán được điều đó từ rất lâu rồi, tay kia nhẹ nhàng che miệng cô lại rồi di chuyển trở lại giường . Chiếc chăn bông mềm mại phủ lên đầu cô.Thời Dược một hồi ngây ngốc. Sau khi mọi tiếng nói đều im bặt, cô nghe thấy tiếng cạch cạch trên ổ khóa cửa ngoài của phòng ngủ thứ hai. Cánh cửa được đẩy ra.Quan Tuệ bước vào, thấy bóng tối bên trong cánh cửa phòng ngủ khép hờ, sau khi do dự, bà quay người lui ra ngoài.Lúc này, dưới lớp chăn bông trong phòng, Thời Dược đang nắm chặt đầu ngón tay, trên lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.Cô gần như có thể cảm nhận được điều đó — chỉ cách một lớp vải mỏng, những đường cơ nhấp nhô rắn chắc trên ngực dính vào lưng cô. Nhiệt độ hừng hực xuyên qua bộ đồ ngủ ở phần trên cơ thể cô, ôm lấy cô trong lòng. Cơ thể trong vòng tay anh như được nướng lên.Thời Dược cố gắng di chuyển cơ thể về phía trước một cách mất tự nhiên, nhưng ngay khi vừa di chuyển, cô nhận thấy gáy mình bị một luồng hơi nóng phả vào. Cơ thể Thời Dược đột nhiên đông cứng lại.Sau khi dừng lại hai giây, chắc chắn rằng trong phòng không có âm thanh, cô giơ tay lên và định vùng vẫy. Ngay trước đó, cánh tay ôm eo cô đột nhiên kéo ra.Trước phản ứng của cô, chiếc chăn bông đã bị người phía sau nhấc đi. Cùng lúc đó, người con trai đứng dậy và xoay người, và ngồi xuống phía bên kia giường, quay lưng lại phía cô.Giọng nói lại trở nên lạnh hơn- "Tránh ra." "..."Thời Dược bị lừa, muốn nói bậy một chút, nhưng vẫn không nói ra.Với sự hoảng sợ ban nãy, cô xỏ dép và chạy ra ngoài thật nhanh.Phía sau cô, người con trai đang chống khuỷu tay và đầu cúi xuống cuối cùng cũng từ từ nâng tầm mắt lên. Mười ngón tay đan vào trước mặt trở nên trắng bệch do dùng lực quá mạnh.Trong đôi mắt đen láy ấy, một cảm xúc xấu hổ và sâu thẳm bị đè nén.-----"Chuyện gì cơ? - Anh trai ?!" Ở hành lang bên ngoài ban 7 của trường cấp ba, một nữ sinh đang nằm trên cửa sổ suýt chút nữa đã bật dậy ngay tại chỗ."Mình đã nghe nói về những người em trai và em gái hơn kém nhau mười sáu tuổi, nhưng nhiều người anh trai thì là lần đầu tiên mình nghe! (?) - Mọi chuyện diễn ra như thế nào? Huy động cộng đồng sao? Còn gì không? Mình cũng muốn huy động từ cộng đồng một người quá! " ... "Tôn Tiểu Ngữ,mình không có nói đùa với cậu ." Thời Dược bất lực nói.Tôn Tiểu Ngữ chớp chớp mắt, thấy vẻ mặt Thời Dược không có điểm nào là giả, trong lòng không khỏi sững sờ."Cậu thực sự có thêm một người anh trai ? Không phải ... Đây là loại chuyện gì?" "Thực ra, mình gặp anh ấy khi bảy tám tuổi, nhưng anh ấy đã đi ra nước ngoài." Sau này ... khi ấy mình mới học tiểu học. Mình thực sự không có ấn tượng gì về những gì đã xảy ra trong một thời gian. "Tôn Tiểu Ngữ mở to miệng: " Mình cứ nghĩ ba mẹ cậu chỉ có cậu. Cô chú thật là ngày càng làm mình ngưỡng mộ
"" ... "Thời Dược không khỏi ngây người." Nếu cậu nói chuyện bình thường thì chúng ta còn có thể tiếp tục . " " Được, được rồi. "Tôn Tiểu Ngữ nói," Vậy thì anh trai của cậu cũng giống như cậu sao? Có phải là cùng ba mẹ cậu sinh ra không? " Thời Dược cau mày," Không, anh ấy và mình không phải, mình và anh ấy cũng không cùng họ .... Nhưng ba mẹ mình không chịu nói cho mình biết anh ấy đến từ đâu. "Tôn Tiểu Ngữ sờ cằm và tỏ ra khá nghiêm túc nói:" Thực sự có khả năng là huy động từ cộng đồng. "Thời Dược :". .. "Thời Dược:" Tôn, Tiểu, Ngữ. "Tôn Tiểu Ngữ mỉm cười, vừa quay người định chạy, đã nghe thấy gì đó trong hành lang, tiếng chuông vang lên. Lo rằng tiếng chuông điện không che được tiếng ồn ào của học sinh ra khỏi lớp quá chói tai và kéo dài, nó buộc Thời Dược và Tôn Tiểu Ngữ phải bịt tai lại và chạy nhanh về lớp.Dẫm lên tiếng chuông rồi vội vàng trở về chỗ ngồi, Thời Dược vừa vất vả nhét Tôn Tiểu Ngữ đang ngồi vào trong, chưa kịp ngồi xuống thì tiếng chuông đã kết thúc.Ngay khi giáo viên dạy toán vừa bước vào lớp nhìn lên, cô ấy đã đụng phải nữ sinh đứng duy nhất trong lớp trông đặc biệt "nổi bật".Giáo viên dạy toán nhướng mày, "Bạn học Thời Dược, em có gì muốn nói không?""... Không không."Giữa tiếng cười ác ý trong lớp, Thời Dược đỏ mặt và nhanh chóng lui vào chỗ ngồi của mình. ...Trong lớp, phần giải thích của bài kiểm tra cuối học kỳ trước đã hết, giáo viên dạy toán lật tờ giấy phát và nói với học sinh. "Các em có gì không hiểu không? Các em cứ thảo luận với nhau, nếu có gì thắc mắc thì hỏi tôi."Ngay khi lời nói đó rơi xuống, không cần biết có vấn đề gì hay không, các học sinh trong lớp đã bắt đầu nhìn xung quanh và nói về nó.Điểm toán của Thời Dược khá tốt, nên đương nhiên sẽ không có vấn đề đáng lo ngại nào vào lúc này.Còn nên có vấn đề là Tôn Tiểu Ngữ lại tán gẫu cùng một bạn học xếp hạng cực cao, hiển nhiên không có thời gian phản ứng cô.Sau khi chán nản chờ đợi một lúc, Thời Dược liếc nhìn giáo viên dạy toán đang nhìn xuống tờ tài liệu trên bục giảng, sau đó bí mật cúi đầu lấy điện thoại di động giấu trong ngăn bàn ra. "Bạn có một tin nhắn chưa đọc."Thời Dược bấm vào -Thái hậu nói: "Dao Dao, mẹ sẽ cho con một bất ngờ, anh trai Thích Thần của con."Tin tức dừng lại đột ngột. Thời Dược: "...... ???"Vẫn còn hồi hộp sao?Thời Dược muốn kìm lại dũng khí để nói "Con sẽ không hỏi đâu", nhưng cuối cùng cô không chịu nổi sự tò mò và gõ một câu trả lời:"Anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?"Sau khi gõ, Thời Dược đột nhiên cảm thấy không thể giải thích được sau lưng mình... hơi lạnh. Và ... tại sao cuộc thảo luận xung quanh lại trở nên yên tĩnh hơn?"..."Một linh cảm rất đáng sợ bắt lấy trái tim của Thời Dược.Cô sống không còn gì luyến tiếc ngẩng đầu lên -Đối diện với khuôn mặt tươi cười "tốt bụng và hiền từ" của giáo viên dạy toán.Thời Dược: "..." Giáo viên dạy toán vươn tay, "Nào, cho tôi xem cái gì hấp dẫn."Thời Dược chậm rãi đưa điện thoại.Ngay lúc bàn giao, cô nhìn thấy trên màn hình xuất hiện dòng nhắc tin nhắn mới.Tiếc là chưa đợi được cô tập trung vào nội dung tin nhắn thì điện thoại đã bị cô giáo lấy mất.Điều này vẫn chưa kết thúc.Trong lớp học yên tĩnh, giọng nói của giáo viên toán rất nhẹ nhàng - "Bạn học Thời Dược, tôi có thể thấy rằng mong muốn được bày tỏ của em hôm nay thực sự rất mạnh mẽ. Trong trường hợp này, giáo viên sẽ cho bạn một cơ hội, hãy cùng tôi đi lên đài diễn thuyết nói."Thời Dược hấp hối giãy giụa: 'Thưa cô, em sai rồi ...' Chỉ tiếc một điều là giáo viên toán, cũng là một phụ nữ, không có bất cứ thông cảm nào cho cô bé nghèo. Cô ấy mỉm cười và quay thẳng trở lại bục giảng, chỉ tay về phía khoảng trống bên cạnh bục ở bên cánh cửa."Đến, cầm tờ giấy đi, đứng đây." Lời kêu cứu của Thời Dược không có kết quả, cô đành phải thừa nhận số phận của mình và di chuyển lên cùng với tờ giấy.Sau đó, cô dán nó vào góc của bục giảng như một quả cà tím bị sương giá.Cô dạy toán trên sân khấu rút mắt hài lòng, cầm tờ giấy tổng kết những điểm khó, dễ cuối cùng.Chỉ là phần khó chưa kết thúc, cửa phòng học đột ngột bị gõ.Cô giáo dạy toán sững người một lúc, rồi hình như nhớ ra điều gì đó. Cô trông có vẻ bối rối nói cho các bạn trong lớp: "Giáo viên chủ nhiệm của các em nói rằng ngày hôm nay, lớp học chúng ta chuyển đến một bạn học mới, mọi người đều sửa sang lại một chút, đừng để bạn học mới lưu lại ấn tượng không tốt " Khi học sinh nghe tin có học sinh chuyển trường thì xì xào bàn tán. Cô giáo dạy toán bước xuống bục mở cửa. Khi đang đứng vào bàn học, Thời Dược nhanh chóng giơ tay chọc vào chiếc điện thoại di động được đặt ở mép bàn trong lúc giáo viên không chú ý.Tin nhắn mới do cô mở, và nó thực sự đến từ Quan Tuệ——"À, mẹ đã gửi nó trước khi nhắn xong. Thực tế thì không có gì đâu, nhưng hôm nay anh trai Thích Thần của con sẽ chuyển đến lớp con." Thời Dược: "............" Thời Dược : "???"Với sự bàng hoàng và không thể tin được, Thời Dược quay đầu lại và nhìn về phía cửa lớp.Giáo viên dạy toán lúc này đi qua, lộ ra người đứng ở ngoài cửa.Chàng trai với chiếc ba lô đen khoác trên bờ vai mảnh khảnh, với đôi lông mày nhạt nhòa, bước vào với đôi chân dài với khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp. Khoảnh khắc học sinh chuyển trường đã thấy rõ ràng, cả lớp yên lặng, và sau đó các cô gái bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau đầy phấn khích.Xem ra, nếu giáo viên toán học không có ở đó, một số người không thể không cổ vũ.Nhưng tại thời điểm này, không khách quan, Thời Dược đứng dưới bục và tầm nhìn của chàng trai va chạm trong không khí.Tốc độ của chàng trai đột ngột dừng lại, đôi mắt đào hoa khẽ nhúc nhích.Trong một giây tiếp theo, ánh mắt ban đầu không chú ý đã trực tiếp dán chặt vào cơ thể cô gái.Cô gái trông sợ hãi đến mức không cầm được cuốn sách trên tay, trong tích tắc rơi xuống.Thời Dược: "..." Kinh hỉ cái quỷ, cái này rõ ràng được gọi là kinh hãi.Tác giả có lời muốn nói :Mẹ của Thời Dược : Có bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không? Có bất ngờ không? Ngạc nhiên không?Thời Dược : Không, đây là anh trai giả [run rẩy] [khóc]