Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy - Chương 18




"Hai người, đến văn phòng với tôi."

Phòng học trở nên yên tĩnh, thầy chủ nhiệm nói xong liền xoay người bước ra ngoài. Vì vậy, tất cả những ánh mắt phức tạp trong lớp đều đổ dồn về đây. Thời Dược ngập ngừng nhìn Thích Thần, cô không nghĩ rằng lại để Thích Thần ôm cô bước vào văn phòng của giáo viên sẽ là một lựa chọn thích hợp.

Mà Thích Thần rõ ràng cũng không có ý này.

Anh nhìn Thời Dược, "Tôi sẽ tự đi, em cứ ngoan ngoãn đợi. Coi chừng vết thương ở chân."

"Nhưng thầy chủ nhiệm yêu cầu chúng ta đến đó. Nếu em không đến thì có phải không tốt lắm không?" .

"Tôi biết thầy ấy muốn nói gì." Con ngươi của Thích Thần lạnh lùng, nhưng trước khi quay sang Thời Dược, tất cả cảm xúc của anh đều bị đè nén. Anh vươn tay ấn lên đỉnh đầu cô gái, "Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại ngay."

Nói xong, Thích Thần xoay người bước ra ngoài.

Tiểu mập mạp Chu Phòng Vũ nhìn thấy Thích Thần rời đi, cậu ta cũng đứng dậy và đi ra ngoài qua cửa sau của lớp học. Thích Thần, người vài giây trước mới đi ra từ cửa trước của phòng học đang đi về hướng này, dường như anh đã đoán được Chu Phòng Vũ đang đợi ở ngoài cửa sau.

"Tìm được không?"

Thích Thần không dừng lại, một tay đút túi quần rồi đi tiếp. Chu Phòng Vũ đáp lại rồi lấy ra chiếc USB đưa cho anh. Đồng thời cậu ta cũng mở miệng.

"Việc điều tra có chút mơ hồ, nhưng em đã kiểm tra từng người một. Hẳn là người trong trường đi theo Tống Minh Viễn đẩy Thời Dược."

"... Tống Minh Viễn?"

Thích Thần ánh mắt hơi động, giọng điệu nguy hiểm.

"Ừ, đó là người anh trai mà Quách Vũ Kỳ nhận ở trường học", Chu Phòng Vũ cười ngượng ngùng, "Cùng bạn học Thời Dược đối với anh Thần khả năng tình huống không quá giống nhau."

Trong những lời ẩn tình này, con ngươi Thích Thần lạnh thêm vài phần, môi mỏng mím thành một đường vòng cung. "Vậy nguyên nhân vẫn nằm ở Quách Vũ Kỳ?"

Chu Phòng Vũ cười gượng : "Em có thể nói thật được không?"

"..."

Thích Thần liếc cậu ta một cái.

Trong lòng không khỏi run lên vì bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm đông cứng, Chu Phòng Vũ âm thầm nhếch miệng, căng da đầu nói: "Vấn đề này thực sự đang trong quá trình phân tích cuối cùng, chỉ sợ rằng nó sẽ được tính cho chính anh Thần đây - vì anh và Thời Dược là anh em một nhà, điều này nên nói sớm mới đúng. Trong trường học đang nhớ thương anh – khụ ... cái gì nhỉ, trong trường có nhiều nữ sinh thích anh như vây, anh lại chỉ đối xử đặc biệt với Thời Dược, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện như thế này ... "

"..." Thích Thần không nói lời nào, nhưng đôi mắt thâm trầm kia cũng đủ khiến Chu Phòng Vũ im lặng. Bàn tay buông thõng xuống bên hông anh từ từ siết chặt, các góc cạnh của chiếc USD kim loại kia dường như đâm xuyên vào lòng bàn tay anh.

Một lúc sau, anh đột nhiên buông tay, đờ đẫn mở miệng.

"Truyền thông tin ra.... Chỉ cần nói tôi và Thời Dược là anh em."

"..."

Chu Phõng Vũ đứng tại chỗ nhíu nhíu mày, nhìn về bóng dáng kia đang đi về phía văn phòng mà không quay đầu trở lại, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ. Có lẽ đó là ảo giác của mình đi ... Nếu không, làm sao cậu có thể nghe thấy hai chữ cuối cùng "anh, em", như thể mang theo một loại lạnh lùng và vô cùng không cam lòng nào đó?

Lúc này, trong phòng làm việc của tổ vật lý cao nhị.

Thích Thần dừng lại ở bàn của giáo viên ban 7. Thầy chủ nhiệm ngẩng đầu quét mắt qua, tầm mắt còn không có hạ xuống mà dừng lại. Sau hai giây, thầy giáo nhìn Thích Thần, cau mày hỏi: "Thời Dược đâu?"

"Cô ấy bị thương ở chân, không tiện di chuyển, nếu thầy giáo có việc gì, em sẽ truyền đạt thay."

Lời này không khiêm tốn cũng không hống hách, chọc đến hơn phân nửa giáo viên vật lý trong văn phòng đều hơi khó chịu.

Có người nói đùa, "Lão Tần, đây là đại thần toán học mới chuyển đến của lớp thầy đúng không? Nghe nói thành tích môn vật lý cũng thuộc hàng đỉnh?"

Tần Phong chủ nhiệm ban 7 bị những lời này làm cho nghẹn một phen, lông mày càng nhăn sâu hơn. Thầy ấy phớt lờ những lời đùa cợt của đồng nghiệp, chỉ nhìn chằm chằm vào chàng trai thân hình thẳng tắp thon dài và nói: "Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên nói chuyện với cả hai người cùng lúc."

Nghe xong, Thích Thần đáp lại.

"Nếu là sự tình vào tiết thể dục giữa giờ buổi sáng ngày hôm qua thì không liên quan gì đến Thời Dược. Nếu có chuyện gì, thầy chỉ cần nói với em là đủ rồi."

"..."

Tần Phong đã đi dạy nhiều năm, cũng không phải chưa thấy qua học sinh mềm cứng đều không ăn.

Nhưng đồng thời, dù mềm cứng đều không ăn thì điểm số các môn của cậu ấy đều vô cùng tốt, thậm chí thành tích ngoại trừ môn ngữ văn còn tốt hơn học sinh giỏi nhất lớp dự bị - trường hợp này đúng là lần đầu tiên thấy.

Nói thì không nói được, dạy bảo thì không nghe, nhưng nếu mặc kệ...

Nếu an phận lặng lẽ thì không sao, nhưng sáng hôm qua, cậu ấy lại hành động ngang nhiên trắng trợn như vậy trong giờ thể dục của các lớp. Làm sao ông có thể mặc kệ được đây?

Nghĩ đến thiếu niên cứng đầu này, Tần Phong liền cảm thấy tức giận.

Nghĩ đến đây, ông tức giận liếc mắt nhìn Thích Thần một cái, đặt giáo án trong tay thật mạnh xuống bàn.

"Thích Thần, tôi hiểu rằng em và Thời Dược đang giúp đỡ nhau trong học tập, thậm chí còn rất tán đồng; mà Thời Dược là con gái, hằng ngày có chút chuyện gì em hỗ trợ chiếu cố thì tôi cũng không hỏi -nhưng tình huống giống như sáng hôm qua, em không cho rằng cách cư xử của hai người đã vượt quá quan hệ bạn học bình thường sao? "

Thích Thần cụp mi xuống che đi cảm xúc trong con ngươi.

Trông anh vẫn có chút lãnh đạm, nhưng đôi môi mỏng lại cong lên. Nụ cười cực kỳ nhàn nhạt này có chút giễu cợt: "Em và cô ấy không phải quan hệ bạn học bình thường."

Ngay khi những lời này nói ra, trong cái văn phòng to như vậy đều đang thảo luận hoặc giọng nói hỗn độn đều lập tức im bặt.

Một nhóm giáo viên ngạc nhiên nhìn lại đây.

-

Bọn họ đã rất lâu rồi chưa thấy qua học sinh thẳng thắn như vậy.

Mà Tần Phong vừa lấy lại tinh thần thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu.

Ông duỗi ngón tay chỉ về phía Thích Thần, "Em, chiều nay liền đem--"

Tần Phong còn chưa nói xong, Thích Thần đã để trên bàn làm việc một tờ giấy ghi chú.

Trên tờ ghi chú màu trắng, có một dãy số màu đen được viết tay.

"Đây là số điện thoại của bố mẹ Thời Dược." Thích Thần cụp mắt xuống, Tần Phong chú ý tới mảnh giấy ghi chú, lúc này ông không nhìn thấy vẻ u ám và dữ tợn ẩn sâu trong mắt chàng trai -

"Em và Thời Dược là quan hệ anh em ruột thịt. Nếu thầy không tin có thể gọi điện cho họ bất cứ lúc nào để hỏi. "

" - Anh, anh em ruột? "

Tần Phong ngây người ước chừng mười giây mới chợt tỉnh ngộ, kinh ngạc nhìn Thích Thần, "Tại sao khi chuyển trường, em lại không nhắc đến chuyện này?"

Môi Thích Thần khẽ giật, nhưng giọng nói và tiếng cười của anh lại áp đến lạnh lẽo.

"Có lẽ là bởi vì, em không ngờ rằng sẽ có học sinh cấp ba đủ mạnh để đẩy em gái mình xuống bậc thang."

Vẻ mặt của Tần Phong lại thay đổi. "Ý em là, Thời Dược đã bị đẩy xuống cầu thang vào sáng hôm qua?"

Nếu hành vi này chỉ nhằm mục đích chơi đùa, bị thương do sơ suất thì không sao, nhưng nếu nó thực sự là ác ý... Tưởng tượng như vậy, Tần Phong chỉ cảm thấy thái dương kịch liệt mà nhảy lên.

Thích Thần đặt chiếc USB kim loại trong tay ở bên cạnh bàn làm việc, chậm rãi đẩy đến trước mặt Tần Phong.

"Đây là ổ USB mà em đã lấy được trên đường đến đây.. Em cũng đã xem qua nội dung - đó là đoạn video ghi lại sự tình ở bậc thang của tòa nhà giảng dạy vào sáng hôm qua – rốt cuộc là vô tình bị ngã hay bị người ác ý hãm hại, thầy Tần có thể xem xong video rồi đưa ra phán đoán."

Tần Phong ánh mắt lóe lên, sau khi cầm lấy ổ USB, trong lòng cảm thấy phức tạp một hồi.

"Em hy vọng thầy Tần có thể cho Thời Dược một kết quả thích hợp trong chuyện này." Thích Thần cụp mắt xuống, giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng một cách khó hiểu. "Nếu thầy Tần không công bằng, em có thể báo cho bố mẹ của Thời Dược, thuận tiện đến đồn cảnh sát lập hồ sơ."

Tần Phong thở dài, "Tôi sẽ đệ đơn lên nhà trường để điều tra nghiêm khắc. Nếu ai dám làm ra hành động ác ý như vậy, nhà trường chắc chắn sẽ đưa ra quyết định sáng suốt. "

Thích Thần gật đầu.

"Nếu thầy Tần không có việc gì khác, vậy em về trước đây."

Đang sứt đầu mẻ trán vì chiếc USB, thầy Tần cũng không rảnh lo nữa, xua xua tay bất đắc dĩ nói "Thôi, em trở về lớp học đi."

Thích Thần trả lời một tiếng, xoay người bước ra khỏi văn phòng.

Sau khi anh rời đi hơn mười giây, trong phòng có người vừa đùa vừa thở dài: "Lão Tần, anh bị học sinh ăn đến gắt gao như vậy là không thể được đâu. Tôi thấy đứa nhỏ này năng lực rất tốt, bây giờ anh không áp được cậu ấy, đến cao tam lại càng không có cách.

"Áp? Như thế nào áp xuống?" Tần Phong đem USB ném lên trên bàn, dựa vào lưng ghế với một nụ cười khổ. "Tôi vừa nhận được tin sáng nay. Hôm qua, trong kỳ thi chọn danh sách môn toán của trường, cậu ấy đã trở lại phòng thi 12 phút sau khi bài kiểm tra bắt đầu và nộp bài trước khi hết giờ 15 phút. Cậu ấy đã làm bài kiểm tra 80 phút trong 50 phút, còn cầm được 120 điểm tuyệt đối— trừ cậu ấy ra, điểm cao nhất toàn trường là 118 của thí sinh ở cao tam lớp dự bị." Tần Phong vẫn cười khổ trong ánh mắt kinh ngạc của các giáo viên, nói: "Nói cho tôi biết, một học sinh như vậy, tôi có thể làm gì để áp xuống đây? Hơn nữa môn lý và hóa của cậu ấy cũng nằm ở trình độ cạnh tranh, tôi còn đang luyến tiếc - nhưng bây giờ tổ trưởng tổ toán cắn mãi không chịu thả người, gọi cậu ấy đi tham gia huấn luyện và thi đua! "

Toàn bộ văn phòng yên tĩnh không tiếng động.

Một lúc sau, có người chế nhạo nói: "Lão Tần, thầy này... thầy này ... Tôi xem như nghe hiểu được, thầy không phải đang phàn nàn, thầy đây là muốn khoe khoang với chúng tôi!"

"..."

Cùng lúc đó, ở cửa sau của phòng học ban 7, Chu Phòng Vũ vội vã theo sau Thích Thần.

"Anh Thần, anh đi thật đấy à?" Cậu ta lo lắng hỏi: "Nếu không, em sẽ gọi thêm vài anh em nữa mà em biết?"

"Ban 19 sao?"

Bị kìm nén cảm xúc đến bùng nổ, con ngươi của nam sinh thoáng đỏ bừng.

"Đúng vậy, nhưng tiết học sắp bắt đầu, không bằng ..." Chu Phòng Vũ nhìn Thích Thần như thế này, không thể không thú nhận. Trong khi đang loay hoay không biết phải làm gì, cậu thấy chàng trai đang đi phía trước đưa bàn tay luôn để trong túi quần bên trái ra.

Những ngón tay mảnh khảnh mở ra, lòng bàn tay phẳng lì, một miếng gạc vuông màu trắng có vết máu nằm bên trong.

Ánh mắt lạnh lùng nắm lấy băng gạc, Thích Thần không dời mắt đi xuống lầu, xoay người đi tới cửa phòng học ban 19.

Trong dãy hành lang dài được xếp vào hàng "lớp lạc hậu" này, học sinh ồn ào, phóng túng.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bóng dáng có phần xa lạ này, hầu hết những người trên hành lang dài đều an tĩnh trở lại.

Các cô gái với đồng phục học sinh lộn xộn, trang điểm lòe loẹt dừng cuộc nói chuyện lại, đem ánh mắt đuổi theo anh . Thậm chí còn có người dứt khoát chạy vào lớp hò hét mọi người vây xem "tân giáo thảo"- ai đó bước xuống từ thiên đường của những học sinh giỏi nhất và có thể trở thành đại diện học sinh xuất sắc nhất.

Hầu hết những người khác đều bị ánh mắt lạnh lùng làm nản lòng, nhất thời, đám học sinh đang chặn đường trong buổi điên nháo không khỏi lặng lẽ bước sang một bên.

Thích Thần mắt vẫn luôn nhìn thẳng đi đến cửa lớp của ban 19 mới ngừng lại.

Anh quay đầu nhìn Chu Phòng Vũ, "Cậu ta ở đâu?"

Chu Phòng Vũ nuốt nước miếng.

-

Vào giờ khắc này, Thích Thần so với ngày đem Vương Kỳ Phong bóp cổ rồi ấn xuống bàn đều hung hăng đến lợi hại.

Anh quan sát hành lang một cách cẩn thận, sau đó lại thăm dò liếc mắt không xác định hướng về ban 19 đang có chút ầm ĩ.

Sau đó Chu Phòng Vũ lùi về và chỉ vào phòng học ban 19, "Ở bên trong."

"..."

Đôi mắt của Thích Thần chợt lạnh.

Anh nắm chặt miếng gạc dính máu trong tay rồi bỏ lại vào túi.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của các học sinh trên hành lang dài, Thích Thần giơ tay chậm rãi đẩy cánh cửa trước của phòng học ban 19 ra.

Anh bước vào lớp, ánh mắt đảo qua xung quanh.

Có một màu đỏ dữ tợn ẩn sâu trong đôi đồng tử màu nâu đồng. Giọng nói khàn khàn bị đè nén đến tận cùng mang theo lạnh lẽo, trầm trầm đến khiến người ta sợ hãi - "Tống Minh Viễn, lăn ra đây."