Sau lần đó, Như Mạn bị Tôn Kim Ngọc nhốt trong nhà kho, không được ăn cơm chỉ có thể uống nước để cầm cự. Đến nay cũng đã ba ngày trôi qua, cho dù mẹ cô có muốn vào thăm cô cũng không được, hoàn toàn không khác gì với việc bị giam trong ngục tù tâm tối.
Như Mạn ngồi co ro ở một góc, nhẩm đếm thời gian trôi, qua khe hở nhỏ, ánh trăng soi vào bên trong, cô liền biết trời đã tối, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. ngôn tình hài
Thật ra Như Mạn không hề sợ bóng tối, cô chỉ sợ cái lạnh lẽo và im ắng bao trùm lấy cơ thể, nó khiến cô có cảm giác như bản thân đang rơi vào một không khác giác, ở nơi chỉ có một mình cô đối mặt với nguy hiểm và những thứ ghê rợn không thể biết trước.
Nhưng đồng thời, trong khoảng thời gian bị nhốt ở nơi này, cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô nghĩ có phải mình nên ích kỷ một chút, để bản thân thảnh thơi một chút, mặc kệ tất cả, cứ vậy mà cùng anh cao bay xa chạy? Cô còn nghĩ, nếu như hôm đó Tôn Kim Ngọc không phải hiện ra, liệu anh với cô có còn lén lút qua lại, mập mờ không rõ?
Suy cho cùng những chuyện xảy ra đều có cái lí của nó, nên chấm dứt thì chấm dứt, nên buông bỏ thì buông bỏ, đừng quá mơ mộng về những điều không có thật. Cho dù là anh từng rung động với cô, thật lòng muốn đưa cô đi chăng nữa thì đã sao chứ? Bởi vì xung quanh anh có rất nhiều thứ không thể buông xuống được, tiền tài, danh vọng, địa vị và cả gia đình, trong mắt anh những thứ đó đều rất quan trọng. Nếu như một ngày nào đó anh thật sự không màng tất cả, điều này cũng là nói, anh đã thay đổi, đã không còn là anh của ngày trước. Nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ? Nếu đặt cô và Tôn Kim Ngọc lên bàn cân so sánh, người anh ấy nên chọn là cô ấy chứ không phải là cô, không đúng sao?
Như Mạn rũ mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Nói cô yếu đuối cũng được, nói cô nhu nhược cũng không sao, nhưng hãy thử nghĩ xem, những điều đó không phải là một điều rất hiển nhiên sao? Có mấy ai chịu từ bỏ tất cả vì một người chỉ mới gặp vài tháng, hơn nữa người đó còn chẳng mang lại cho anh được lợi ích gì? Cô sợ… rồi anh sẽ hối hận, như vậy không chỉ có cô bị tổn thương mà mẹ cô cũng vì cô mà bị liên lụy. Nói trắng ra, cô vẫn cảm thấy rất mông lung, cô không nắm chắc được tình cảm của anh cũng không nắm chắc được số mệnh của bản thân mình, cứ như lục bình thả trôi theo dòng nước, mãi cũng không tìm thấy đích đến.
“Leng keng!”
Chợt, bên ngoài vang lên tiếng động lạ, dường như có ai đó đang mở khoá.
Cánh cửa mở ra, người đó bước vào trong, là Tiểu Lan, cô ta đem theo cơm đến.
Như Mạn cảm thấy sợ hãi, cô cảnh giác lùi về phía sau. Từ khi nào mà cô ta lại trở nên tốt bụng như vậy chứ?
“Như Mạn ơi là Như Mạn, trông mày thê thảm chưa kìa, có phải là đau khổ lắm không?” Tiểu Lan nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập sự thương hại, chế giễu, đồng thời chậm rãi tiến về phía cô.
“Tiểu Lan, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với cô chứ? Tại sao cô lại ghét tôi như vậy?”
“Ghét một người còn cần lí do sao? Đơn giản là tao cảm thấy mày chướng mắt, lúc nào cũng giả vờ thiện lương, giả vờ hiền lạnh, hết ve vãn Ngao Viễn Khải rồi lại đi cười nói với Tôn Thừa Ngạn. Mày cho rằng mày là ai chứ? Mày lấy đâu ra cái tự tin đó hả? Mày muốn hai vị thiếu gia đấu đá lẫn nhau để tranh giành một mình mày? Bây giờ thì hay rồi, vịt trời cũng chỉ là vịt trời mà thôi, không thể trở thành thiên nga được đâu.”
Như Mạn không ngờ rằng Tiểu Lan vẫn luôn nghĩ rằng cô là người như vậy: “Tôi không có, từ trước đến giờ tôi chưa từng có những suy nghĩ đó.”
Tiểu Lan nhếch môi cười một cách trào phúng: “Đủ rồi đấy, bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng thôi, cô cảm thấy tôi sẽ tin lời cô nói à? Loại mặt dày vô sỉ như cô, thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.” Sau đó cô ta lại nói: “Nhưng mà hôm nay tâm trạng tôi rất vui, vậy nên tôi đã có lòng tốt đem cơm đến cho cô đây. Có phải là cô đói lắm rồi không hả?”
Cô ta nâng cằm cô lên, đưa bát cơm thiu đã bốc mùi đến trước mặt của cô còn nở một nụ cười “thân thiện”.
Cơ thể Như Mạn run lên, cô vội vàng đẩy cô ta ra nhưng vì bị bỏ đói nhiều ngày nên sức lực lại vô cùng yếu ớt. Cô ta tóm lấy cô, bóp chặt hai má cô, éo cô phải há miệng.
“Ưm… không… buông tôi ra!”
“Ăn đi chứ! Đây là phần mà tôi đặc biệt dành riêng cho cô đấy, cô không thích sao?”
“Tôi không muốn!” Cô dùng hết sức lực còn lại của mình cắn vào tay cô ta sau đó bò đi trong sự tuyệt vọng.
Tiểu Lan tức giận nghiến răng, sau đó tóm lấy tóc của cô.
“Chát!”
“Á!”
Như Mạn bị cô ta tát mạnh đến mức bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng “ù, ù”, khoé môi bị rách ra, trong khoang miệng là vị tanh tưởi của máu.
“Đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt!” Cô ta kéo Như Mạn dậy, mặc cho cô phản kháng cô ta vẫn ép cô phải há miệng: “Ăn! Ăn hết cho tao! Nếu mày dám để rơi một hạt, tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Như Mạn mím chặt môi, cô có cảm giác như bản thân đang ở địa ngục, cho dù có muốn tìm một chút ánh sáng le lói cũng không có, hoàn toàn không thể cầu cứu bất kì ai.