Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 16




Anh và cô cùng đi dạo bên bờ biển, lắng nghe từng cin sóng, đột nhiên lại cảm thấy không biết nên nói gì, cứ vậy mà rơi vào khoảng không im lặng.

Chợt, Như Mạn nhìn thấy một chiếc vỏ ốc rất to, là lần đầu cô nhìn thấy.

Cô cúi người xuống nhặt vỏ ốc lên, vui vẻ mỉm cười, còn khoe với anh: "Tôi có thể đem nó về làm kỉ niệm không?"

Ngao Viễn Khải phì cười, anh không hiểu tại sao chỉ một chiếc vỏ ốc thôi cũng đã có thể khiến cô cảm thấy mãn nguyện, thậm chí còn phấn khích hơn cả lúc anh tặng cô sợi dây chuyền phỉ thúy kia, khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.

"Cô nhặt được thì nó đã là của cô, cô muốn làm gì với nó cũng không thành vấn đề."

"Thật sao?" Hai mắt cô sáng lên, đôi môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, có chút mê người.

Ngao Viễn Khải không kiềm chế được, anh vươn tay ra vuốt ve gương mặt cô, làn da mềm mại đó khiến anh mê mẩn không dứt ra được, chỉ muốn cắn vào má cô một cái.

Như Mạn cắn môi dưới, cô e thẹn cúi đầu sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà chạy chơi bên bờ biển, cánh tay dang rộng như một con chim muốn bay lên trời.

Một lúc sau, cô bỗng xoay người lại, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc: "Tôi nghe nói khi áp tai vào vỏ ốc có thể nghe thấy tiếng sóng, là thật sao?"

Anh chầm chậm bước đến chỗ cô: "Đó không phải là tiếng sóng đâu, là do cô tưởng tượng ra thôi."

"Tưởng tượng hả?" Cô thử áp tai mình vào vỏ ốc, nhắm mắt lại cảm nhận âm thanh.

Bất chợt, cô lại nghe thấy hơi thở của một ai đó, còn nghe thấy giọng nói của người đó: "Cô nghe được gì rồi?"

Như Mạn giật mình mở mắt, lúc này khoảng cách giữa anh và cô cách nhau rất gần, anh cúi người xuống ghé sát vào mặt cô, khoé môi cong nhẹ mang theo chút cảm giác quái lạ, cứ vậy mà nhìn cô chăm chăm.



Cô gái nhỏ trở nên khoảng loạn, cô nhất thời quên mất cách cử động, anh tay cầm chặt lấy vỏ ốc, căng thẳng đến mức không nói thành lời.

"Tôi... tôi..."

Như Mạn không dám nhìn anh, cô nhút nhát nhỏ giọng, dường như là sắp bị anh doạ khóc luôn rồi: "Tống An, anh đừng có như vậy nữa được không?"

Đôi môi mỏng của anh nhếch lên, chẳng biết tại sao lại cứ muốn trêu chọc cô. Anh giả ngốc: "Như vậy là như nào, cô có thể nói rõ hơn không?"

"Thì... thì là... là..." Cô cũng không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ là cô cảm thấy rất lạ mỗi khi anh đến gần cô, nhưng cô cảm giác rằng đó không chỉ là vấn đề của mỗi mình cô, cứ như là cô đang bị anh trêu chọc mà không hay biết gì cả.

"Tiểu Mạn Mạn à, mặt cô đỏ lên hết rồi kìa, có phải là nóng lắm không?"

"Có... có sao?" Cô vội vàng quay mặt đi, không muốn để anh tiếp tục nhìn, nếu anh mà còn nhìn thì cô sẽ bật khóc vì xấu hổ mất.

Nhưng anh lại đâu dễ dàng buông tha cho cô như vậy, đột nhiên anh lại khoác tay lên vai cô, cử chỉ vô cùng thân mật, cứ như là cặp đôi đang yêu nhau.

"Cô trốn cái gì chứ? Cô mà như vậy là tôi sẽ hiểu lầm rằng cô thích tôi đấy." Anh phả khí nóng vào tai cô, còn cố tình gặm lấy vành tai cô, lời nói bỡn cợt.

Cơ thể Như Mạn cứng đờ, y như những gì anh suy đoán, cô thật sự rất dễ mắc bẫy, lại còn là một cô gái dễ xấu hổ, nếu như anh mà thật sự ra tay, chỉ sợ cô gái đáng thương này sẽ bị ăn sạch lúc nào cũng không hay.

"Làm... làm gì có chuyện đó chứ, anh đừng nói bậy." Như Mạn vội vàng bỏ đi, dáng vẻ như là đang chạy trốn, giấu đầu lộ đuôi.

Ngao Viễn Khải nở nụ cười gian manh, thú tính bị che giấu bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện: "Đột nhiên tôi lại muốn làm đau cô gái ngốc này, không biết là có nên không nhỉ?"