Một bàn ăn năm người - Đường Nhã - Đường Thời - Dương Hạ Thần - thư ký Trần - trợ lý Lê nhìn nhau không mấy vui vẻ, ngoại trừ hai con người không liên quan kia đang hồn nhiên
bật ti vi vừa ăn vừa xem phim hoạt hình ra, thì ba người còn lại... vẫn đối chọi nhau bằng ánh mắt như toé ra tia lửa điện.
Hạ Thần trong mắt của Đường Thời chính là: Siêu cấp đẹp trai, đẹp trai, và vẫn là đẹp trai. Đứng trước tình địch quá lợi hại này cậu ấy có phần lo lắng, ít nhất hiện tại về khoản giàu có và khỏe mạnh Dương Hạ Thần đã ăn đứt cậu ta. Nhưng nhìn biểu cảm khó chịu của Đường Nhã cho thấy chưa hẳn cậu ta sẽ là người thua cuộc trước ông chú phong độ này.
Hạ Thần nhìn cô không chớp mắt, để không thua kém nên Đường Nhã cũng quyết không chịu cất ánh mắt trước. Về độ lì lợm anh thừa nhận anh không thắng nổi cô. Anh nhìn xuống bàn ăn, nếu là người khác anh sẽ không nể nang mà phán “đây là đồ ăn cho lợn à?” nhưng vì là cô nấu nên anh không ngại cầm đúa gắp ăn thử. Quả nhiên, sau bao nhiêu năm cái gì Đường Nhã cũng thay đổi duy chỉ có khả năng nấu nướng dở tệ không ai sánh bằng này vẫn giữ vững ngôi vương.
“Món này cháy rồi! Em đừng tưởng đặt mặt không cháy lên bên trên thì sẽ không ai phát hiện !” Hạ Thần bắt thóp mánh khoé của cô.
“Kệ... tôi!” - cô chột dạ.
“Cái này nát quá! Còn rau này khi luộc phải cho ít muối vào nồi nước, vung nồi đậy hờ thôi! Đến luộc rau em cùng làm nó thành màu vàng khè thế này...” Hạ Thần toát lên phong thái như một ông chồng đang cằn nhằn sự vụng về của cô vợ.
“Anh không ăn thì thôi! Làm như... Tôi nấu cho anh ăn í!” Cô trề môi.
“Thì đúng là như vậy! Từ ngày mai tôi sẽ ăn cơm tối ở đây!” Hạ Thần dù miệng buông lời chê bai nhưng vẫn đang ngồi ăn ngon nghẻ khiến hai ông trợ lý ngạc nhiên trước sự thay đổi táo bạo này. Bình thường không biết bao nhiêu đầu bếp bị sa thải vì anh quá khó tính. Nay lại chứng kiến anh đang gắp đồ ăn dở để ăn.
“Anh bị thần kinh à? Tôi... Cho dù anh có là chủ nhà mới đi chăng nữa anh cũng không có quyền tự tiện dùng bữa ở phòng tôi! Vì tôi không mời anh... Anh hiểu chưa?” Cô hậm hực quát.
“Nếu em không thích em có thể dọn nhà đi! Em chỉ có một lựa chọn thôi! Đó là nấu cơm cho tôi ăn mỗi ngày!” Anh cười nửa miệng, nếu anh đã nhắm vào cô thì chắc chắn cô sẽ thành con cá nằm trên thớt, cho dù cô có chuyển đi đến đâu cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
“Anh đúng là...” Chưa kịp nói hết.
“Ác ma! Biến thái! Khốn nạn! Độc ác! Em muốn nói vậy đúng không? Tôi đã nghe em nói nhiều lần rồi, quen rồi!” Giọng nói pha chút cay đắng.
“Không đâu... Anh đã quên mất còn một cái nữa... Anh không chỉ là một tên khốn nạn, ác ma, mà còn là một tên tội phạm hiếp dâm nữa!” Cô nhấn mạnh. Hai vị trợ lý đang muốn lên tiếng thanh minh thì Hạ Thần đã tức giận vung tay đập mạnh lên bàn ăn.
Rầm!
Mọi người đều sững sờ, không khí im ắng lạ thường... Nặng mùi sát khí.
“Tối mai tôi sẽ đến ăn cơm! Em chuẩn bị đi!” Anh kiềm chế cơn thịnh nộ của mình lại. Đứng dậy chỉnh đốn ngay ngắn quần áo rồi bỏ về. Trợ lý Lê vội vàng thu dọn đồ đạc chạy theo, thư ký Trần nán lại chưa muốn đi, sau một hồi phân vân nói hay không nói... Nghĩ lại những gì Hạ Thần đã chịu đựng suốt thời gian qua cậu ta tức giận nhìn sang Đường Nhã: “Cô còn sống được đến giờ này cũng là nhờ Dương tổng đấy cô biết không? Cô đổ oan cho anh ấy hơn bốn năm về trước... Bốn năm sau cô vẫn lập lại sai lầm đó! Cô là người ngu ngốc không biết trân trọng nhất tôi từng gặp!”
Rầm!
Thư ký Trần đóng mạnh cửa. Đường Thời lén quay lại nhìn nét mặt của Đường Nhã. Cậu ta là người ngoài nên không hề biết gì câu chuyện giữa bọn họ... đành ngồi im quan sát từ đầu chí cuối. Đường Nhã bây giờ tâm trạng trùng trùng. Cô ấy nghe những lời của thư ký Trần mắng rõ ràng trong lòng vô cùng tức tối muốn phân bua đến cùng với anh ta. Nhưng không hiểu sao lúc đó lại cứng miệng không thể thốt thành lời. Lồng ngực quặn đau y hệt như cái ngày cô tát Hạ Thần diễn ra trên toà án. Chẳng lẽ cô đã đổ oan cho anh ta thật? Hay chỉ là màn kịch tiếp theo của anh ta?
Trước khi ngủ Đường Nhã mệt mỏi dọn dẹp lại bàn ăn nhà bếp một lượt. Vô tình phát hiện ra túi hoa quả bị bỏ quên, chúng có lẽ là của Dương Hạ Thần đem đến. Cô không thèm quan tâm cầm nó lên rồi vứt vô sọt rác, những quả đào bé bé xinh xinh ửng hồng lăn ra. Đường Nhã nhìn thấy chúng... Mảnh ký ức cô từng quên lãng dường như đang quay trở lại tái hiện trước mắt cô.
Ngày ấy, khi Đường Nhã và Hạ Thần ngồi tựa vào nhau trên bãi cỏ xanh mướt cùng đọc sách. Anh thấy kẹp tóc của cô có hình trái đào liền quay sang hỏi: “Sao mấy phụ kiện của em đều có hình quả đào vậy?”. Đường Nhã trả lời: “Vì em thích ăn nhất là đào, vừa thơm vừa ngọt dịu, hình dáng của nó nhìn cũng đáng yêu nữa... Son môi của em cũng là mua của hãng Peach đấy!”. Từ đó Hạ Thần hay tặng cô những đồ vật dễ thương có liên quan đến quả đào. Anh luôn thầm lặng ghi nhớ những gì Đường Nhã thích.