Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 23: Lo Lắng Của Anh




Cận Hải Dương bị chọc tức đến mức không cười được nữa.

“Làm như không biết?”

Anh hừ lạnh một tiếng, ngược lại cũng không hỏi vấn đề rối rắm này nữa.

“Vương Dật và Mạnh Sơn Hổ, hai người đi đến văn phòng bất động sản tra xem biệt thự này được đăng ký dưới tên ai, Viên Bằng hỏi người xung quanh xem có biết được thông tin của chủ nhà không, cố gắng làm việc cẩn thận, không được làm ra động tĩnh quá lớn.”

Vụ án có đương sự là người của công chúng đối với cảnh sát không phải là tin tốt.

Nổi tiếng đồng nghĩa với việc sẽ nhận được nhiều sự chú ý, loại vụ án thế này mỗi một tiến triển đều bị giới truyền thông chú ý, nhất cử nhất động của cảnh sát đều bị soi xét cẩn thận dưới kính lúp, chỉ cần một sơ suất nhỏ nhất cũng sẽ bị chỉ trích dữ dội.

Đối với điều tra và giải quyết vụ án mà nói là phiền phức.

“Nói với người giữ cửa, chú ý xem quanh đây có vật gì liên quan đến vụ án không. Trước khi giới truyền thông đến đây, chúng ta phải cố gắng thu thập tất cả chứng cứ.”

Cận Hải Dương xoa thái dương đang đau nhói, lấy di động ra gọi điện thoại cho cục trưởng, báo cáo sơ qua vụ án, nói trước để ông ta chuẩn bị tiếp đãi truyền thông.

“Giáo sư Thẩm đâu?”

Buông điện thoại, Cận Hải Dương nhìn xung quanh, phát hiện không nhìn thấy hình bóng quen thuộc, vì thế quay đầu hỏi cảnh sát canh giữ gần đó.



“Cô ấy dẫn Lý Thành đến hiện trường, mới vừa đi không lâu.”

Cảnh sát chỉ vào cửa lớn cách đó không xa.

Cận Hải Dương gật đầu.

Anh không lập tức đến biệt thự, ngược lại chậm chạp đi vòng quanh biệt thự một vòng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu xem.

“Không hổ là khu biệt thự cao cấp, an ninh làm rất tốt”

“Đây là 360 độ không góc chết đó!”

“Anh Cận, phòng ở của anh sao không gắn thiết bị giống vậy, để yên tâm hơn.”

Cao Đại Thượng vẫn luôn đi theo phía sau anh, cứ cách mấy mét là thấy có camera trên tường, anh ta không khỏi kinh ngạc.

Toàn phân cục đều biết Cận Hải Dương là một thổ hào, địa vị xuất thân không bình thường.

Ngoại trừ căn hộ chung cư anh thường ở, anh còn có một biệt thự lớn ở khu vực hàng đầu Hải Đô, chẳng qua là anh không ở đó thôi.

Nghe cậu ta nói vậy, nguời đàn ông cười nói.

“Không vội, chờ tôi tìm được vợ, cô ấy muốn thế nào thì tuỳ cô ấy.”

“Lát nữa nếu tìm được chủ nhà, chúng ta đi tìm xem video giám sát, không chừng sẽ có manh mối.”

“Bây giờ đi xem hiện trường trước.”

Cận Hải Dương sờ cằm, nhấc chân hướng về cửa lớn biệt thự.

Vừa bước vào sảnh chính của biệt thự, trong nháy mắt anh đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò.

Thẩm Lưu Bạch đứng ở dưới cầu thang xoắn ốc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thi thể nữ trước mặt.

Người đàn ông khẽ cười, đôi môi mỏng bất giác hơi cong lên, lộ ra tám chiếc răng trắng như tuyết.

Cao Đại Thượng đứng bên cạnh cảm thấy không ổn.

Đội trưởng luôn nghiêm túc vậy mà lại bật cười ở hiện trường vụ án! Chẳng lẽ trúng tà sao?

Tưởng tượng đến đến đại thần Cận Hải Dương với anh mắt ngây dại, đầu tóc rối tung, sau lưng Cao Đại Thượng liền dâng lên từng đợt khí lạnh, nhịn không được lùi lại một bước.

Cận Hải Dương đương nhiên không chú ý đến vẻ mặt khôi hài của cấp dưới.

Thực ra vừa rồi anh đang nghĩ về cô, không phải chuyện gì khác, nhưng khi nghĩ đến ở hiện trường, có lẽ cô đang cầm hủ nước sốt cà chua với bộ dạng quẫn bách, anh nhất thời không nhịn được nên bật cười.

Anh cũng không biết gần đây mình làm sao vậy, không hiểu sao lại cứ nhớ đến cô, nhớ tới tủ bếp nhà cô đầy mì ăn liền, tủ lạnh đầy nước sốt cà chua, liền cảm thấy rất là đáng thương.

Nếu anh không chăm sóc cô, nói không chừng qua mấy ngày cô sẽ phải chết đói ấy chứ.

Ôm suy nghĩ như vậy, anh từ từ lôi kéo cô ăn cơm, giám sát cô ngủ, mỗi ngày đều phải nhìn ánh đèn nhà kế bên tắt rồi mới an tâm đi ngủ.

Từ khi bắt đầu thói quen đồng tình đến giờ, anh dùng lý do “bạn bè hợp tác” để nói với cấp dưới của mình, cũng như thuyết phục chính mình.

Đúng, chính là như vậy.

Phân cục Tân Hải cần kỹ thuật của Thẩm Lưu Bạch.

Hết thảy đều là vì phá án.

Lại một lần xác định niềm tin của mình, Cận Hải Dương liền cảm thấy yên tâm hơn.

Anh kiềm chế lại có chút rối loạn trong đầu, dẫn theo Cao Đại Thượng đi đến chỗ người chết.

Hiện trường vụ án là tầng 1 đại sảnh biệt thự, bức màn màu trắng gạo chặn ánh mặt trời giữa trưa nóng cháy, cũng làm ánh sáng trong nhà trở nên mờ hơn.

“Thật lạnh, ban ngày ban mặt còn kéo màn làm gì?”

“Nếu cảm thấy nóng mở cửa sổ ra là được, sao phải mở máy lạnh mạnh như vậy, thật lãng phí tiền điện?”

Bùi Diệu oán giận nói.

“Có vài người rất để ý đến việc riêng tư. Bức màn có thể che khuất tầm mắt, làm người khác không thấy được những việc trong phòng.”

“Đương nhiên, nếu là trong vụ án hình sự, cũng có thể là để kéo dài thời gian phát hiện thi thể.”

Cận Hải Dương lạnh lùng nói.

Nhưng điều hoà trong phòng để ở nhiệt độ rất thấp, gió lạnh thổi lông tơ cũng bị dựng đứng.

Toàn bộ sảnh được trang trí theo phong cách Mỹ, lấy màu trắng làm màu chủ đạo, nội thất đơn giản thoải mái, nhìn ra được là có người thường xuyên quét dọn, đồ vật trang trí được bày biện gọn gàng, ngăn nắp.

Hiện trường không có dấu vết bị di chuyển, chính giữa đại sảnh có một cái cầu thang xoắn ốc kim loại màu xám bạc nối thẳng đến tầng 2, thi thể nữ được treo trên đó, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ khoan thai.

Người chết Chu Thi Vận khoảng 40 tuổi, tuy rằng không trang điểm nhưng đường nét cơ thể cùng với dáng người hoàn mỹ, vẫn làm người khác nhìn một cái cũng biết đây là một người đẹp.

Đáng tiếc người đẹp này mệnh không tốt, còn trẻ vậy đã rời nhân thế, hơn nữa khi chết thật có chút không chịu được.

Cô bị treo bằng một sợi dây nylon ở góc cầu thang xoắn, sợi dây màu trắng thắt một nút trên chiếc cổ mảnh mai của cô, và dưới tác dụng của trọng lực, sợi dây đã được thắt chặt vào da thịt.

Cô mặc một áo sơ mi nam…có thể nhìn thấy trên người có vết thâm tím.

Cô đang đi một đôi giày ở nhà bằng vải trắng, một chiếc mang trên chân, chiếc còn lại rơi trên mặt đất cách đó không xa, và có một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ bên cạnh cô ấy.

Vừa thấy hiện trường vụ án, rất khớp với cảnh tượng tự sát.

“Tình hình sao rồi?”

Cận Hải Dương đến gần Thẩm Lưu Bạch, cùng cô đứng song song trước thi thể, nhẹ giọng hỏi.

“Tôi cảm thấy không giống như tự sát…”

Thẩm Lưu Bạch cau mày nói.

“Nhưng mà đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi, tình hình cụ thể phải đợi khám nghiệm tử thi mới có thể xác định, hiện tại thì khó nói.”

Cận Hải Dương gật đầu

“Vụ án này tương đối phiền phức. Người chết và chủ nhà đều là người của công chúng, truyền thông nhất định cắn chặt không buông, cô phải chuẩn bị tư tưởng.”

Vụ án không thể vĩnh viễn không bị người khác biết, xem ra không có quá nhiều thời gian, rất nhanh sẽ có phóng viên truyền thông giải trí chạy đến.

Tới lúc đó, pháp y nhất định là đối tượng chú ý trọng điểm của họ, anh Chung là lão du điều vạn năm (*), anh ấy rất điêu luyện Thái Cực Quyền, anh chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện đó.

Nhưng Thẩm Lưu Bạch không giống vậy.

Cô luôn làm việc ở phòng thí nghiệm, đã vậy còn đơn thuàn không rành thế sự, có thể cô ấy sẽ bị giới truyền thông xảo quyệt lừa dối mà nói những điều không nên nói, cuối cùng bị thổi phồng lên làm chủ đề bàn tán.

Cô nhất định không chịu được.

“Tôi đi gặp nhân chứng mục kích, nếu giới truyền thông muốn phỏng vấn cô, cô nói cô đang làm việc không tiện tiếc lộ thông tin, sau đó cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến chống đỡ giúp cô.”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

Nhìn giáo sư Thẩm thuận theo, lo lắng trong lòng Cận Hải Dương không giảm mà còn tăng.

Anh dường như đã nhìn thấy hoàn cảnh thảm thương khi cô bị các phóng viên đuổi theo và chặn đường mà không có cách nào để cầu cứu!

Thôi cùng lắm thì dành chút tâm tư để ý đến cô, miễn sao không để cô dính vào rắc rối là được.

(*)Lão du điều: ý chỉ người già có kinh nghiệm phong phú, có tài hùng biện, biết ứng phó trước nhiều tình huống.