Có Anh Thật Tốt

Có Anh Thật Tốt - Chương 1: 1: Tạm Biệt





Woo..

Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát.

Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp.

Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp.

Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần.

Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình.

Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân.

Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô.

Hahaha, cô cười một cách châm biếm.

Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả.


Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó.

Có lẽ ông nội cô nói đúng:” Không có thứ không thể mua được bằng tiền, nếu không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”, ông nội cô đã sử dụng triệt để câu nói ấy.

Bỏ ra một số tiền lớn để mua thứ hảo huyền này, ít nhất cô cảm thấy mình cũng có giá.

Con người bị khuất phục trước đồng tiền, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Chỉ trò đùa vui của số phận mà thôi còn cô không may vì trở thành nhân vật chính trong trò đùa đó.

Hắn vẫn vậy, vẫn đẹp trai như ngày nào, hắn có một đôi mắt rất đẹp, đẹp tới mức ngay cả thần tiên cũng ghen tị.

Đôi mắt đó dường như có thể mang sự ấm áp đó cho cả thế giới vậy mà thế giới đó giờ lại không có cô.

Hắn là một đứa trẻ mồ côi, vì lớn lên trong cô nhi viện nên luôn học cách sống tự lập.

Cô thích hắn vì hắn luôn sống rất tự lập và luôn tiến về phía trước.

Trước nay, cô được người khác gọi là trân châu, bảo bối luôn sống hạnh phúc, chưa từng trải qua khó khăn, cũng chưa từng phải tranh đoạt với ai điều gì.

Cô nghĩ điều dũng cảm nhất trong đời mình chính là yêu hắn, vì hắn làm tất cả.

Cô tựa như con thiêu thân lao vào lửa, bị thương đến mức chẳng còn gì.

- "Giang Y Linh, chúng ta chia tay đi"
Hay, hay lắm.

Tất cả chấm dứt chỉ bằng một câu nói.

Cô không nói gì nhìn hắn mà không nói gì.

Cô tự hỏi tại sao nhưng có lẽ dù biết được câu trả lời thì sao, có thể thay đổi được điều gì.

Hắn tiếp tục nói: "Anh là thân bất do kỉ, mong em đừng trách"
Cuối cùng cô cũng cất tiếng: "Việc thân bất do kỉ của anh là gì?"

Tựa như là một câu hỏi nhưng dường như đã có trước đáp án.

Hắn đáp: "Vì anh rất cần tiền".

Cô cười nhẹ: "Để cứu cô ấy".

Cô ấy, đúng vậy một người đã hy sinh thân mình để cứu hắn trong vụ tai nạn hôm trước.

Lạc Hân, cô gái lớn lên cùng hắn trong cô nhi viện, một người con gái dịu dàng và rất biết nghe lời.

Vì cứu hắn mà cô ta suýt mất mạng.

Hắn gật đầu một cách nhẹ nhàng.

Thì ra hắn nhận tiền của ông nội vì cô gái khác.

Vì cứu cô ấy mà hắn từ bỏ cô, vốn cô định đưa hắn một số tiền nhỏ để cứu cô ấy, vậy mà hắn đã có thể trong một đêm đem bán tình yêu của mình để đổi lấy thứ gọi là tiền.

Một lý do không thể thuyết phục hơn, cô từ bỏ, cô chấp nhận từ bỏ.

Cô ngước lên nhìn hắn, có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy:
"Được, Từ Thiên Hạo chúng ta chia tay".

Cô kéo vali đi bước qua dòng người nơi đây, bước ra khỏi thế giới của người đàn ông đó.


Bóng lưng cô đơn, gió thổi lạnh lẽo một cách vô tình.

Cô không khóc, sẽ không vì từ khi cô sáu tuổi cô đã được dạy rằng phải thật mạnh mẽ như vậy mới có được hạnh phúc đẹp đẽ.

Việc hôm nay chính là dấu chấm hết cho một cuộc tình, cũng là cho cô.

Có lẽ, giờ cô sẽ không phải là đại tiểu thư của Giang gia nữa rồi, cô sẽ đi, đi đến nơi mà cô sẽ sống cuộc sống của mình.

Chắc ông nội cô sẽ rất tức giận khi biết đứa cháu gái này của ông vẫn sẽ đi, sẽ biến mất như vậy.

* * *+++++++++ta là dải phân cách+++++++
Sân bay
Tiếng của tiếp viên hàng không vang lên: "Quý khách hãy thắt dây an toàn, kiếm tra mọi thứ lại một lần nữa, máy bay sau 5p sẽ khởi hành"
Một người con gái đang ngồi ở góc cuối phía bên trái đang thẩn thờ nhìn dòng người ngoài cửa sổ, rồi rồi mỉn cười nhẹ nhàng.

"Tạm biệt".