Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 57: 57: Ngớ Ngẩn Là Bệnh Truyền Nhiễm




Sau khi Giang Nam Ảnh rửa mặt xong rồi đi ra, Cố Niệm Bắc đang miên man suy nghĩ liền trợn tròn mắt, Giang Nam Ảnh cũng đã thay luôn áo ngủ, rõ ràng không thèm để ý hương sầu riêng trong phòng.

"Làm sao vậy?" Giang Nam Ảnh nhìn ra Cố Niệm Bắc mất tự nhiên.



"Không có gì." Cố Niệm Bắc hiện tại chỉ có thể từ bỏ vừa rồi ý niệm, "Cần em giúp chị sấy tóc không?" Tuy hỏi thế nhưng tay Cố Niệm Bắc đã cầm lấy máy sấy đặt bên cạnh.



"Ừ." Giang Nam Ảnh cũng không thể đoạt lấy máy sấy từ trong tay Cố Niệm Bắc, dứt khoát chủ động ngồi xuống.

Tiếng máy sấy không to, nhưng hai người đều không có nói chuyện.



Cố Niệm Bắc vuốt tóc Giang Nam Ảnh, trong lòng đột nhiên nhảy tới một cái ý nghĩ, mùi hương trên người Giang Nam Ảnh là gì nhỉ? Nàng cầm một vài sợi tóc Giang Nam Ảnh đặt lên chóp mũi ngửi ngửi.



Là mùi hương của dầu gội đầu, có được đáp án, Cố Niệm Bắc thả tóc ra, làm bộ cái gì cũng chưa từng làm, tiếp tục giúp Giang Nam Ảnh thổi tóc.

Giang Nam Ảnh ngồi đằng trước xác thật không biết hành động vừa rồi của Cố Niệm Bắc, tắm rửa xong nàng có chút mệt rã rời, hơn nữa gió ấm của máy sấy thổi tới càng làm nàng thêm buồn ngủ, ý thức bắt đầu mơ màng, chỉ còn chờ sấy xong tóc liền tiễn Cố Niệm Bắc về rồi đi vào giấc ngủ.

"Xong rồi." Cố Niệm Bắc buông máy sấy, chờ Giang Nam Ảnh khen nàng, nhưng đợi nửa ngày cũng không có hồi đáp, vòng đến đằng trước mới phát hiện Giang Nam Ảnh đã ngủ mất rồi.

"Đã ngủ rồi à." Cố Niệm Bắc nửa ngồi xổm xuống, vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai Giang Nam Ảnh, nhỏ giọng kêu: "Nam Ảnh, tỉnh tỉnh, lên giường rồi ngủ nha."

Giang Nam Ảnh mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhìn thấy Cố Niệm Bắc ngồi xổm trước mặt mình, buột miệng thốt ra một câu: "Sao em còn ở đây?"

Nghe được lời này Cố Niệm Bắc cảm thấy thật ưu thương, chờ lời khen không thấy lại chỉ nhận về một câu ghét bỏ như vậy.





Giang Nam Ảnh nói xong câu đó thì lại nhắm hai mắt lại, dáng vẻ còn muốn tiếp tục ngủ, Cố Niệm Bắc vội vàng lại hô một tiếng: "Nam Ảnh, chị lên giường rồi ngủ tiếp."

"Ừm.." Giang Nam Ảnh vẫn nhắm mắt, mơ mơ màng màng chuẩn bị đứng dậy, Cố Niệm Bắc sợ nàng ngã, vội vàng đến đỡ, cuối cùng Giang Nam Ảnh dứt khoát đổ nhào cả người vào lòng ngực Cố Niệm Bắc, để Cố Niệm Bắc ôm nàng đi.

"Thì ra dầu gội và sữa tắm là cùng một hương." Cố Niệm Bắc cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì.

Cũng may giường cách không xa, đến được bên mép giường, Giang Nam Ảnh tự động cởi giày nằm lên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Cố Niệm Bắc trong phòng.



"Em đi đây." Cố Niệm Bắc đảm bảo Giang Nam Ảnh sẽ không lộn xộn nữa mới mở miệng nói.

Trên giường, Giang Nam Ảnh đã tiến vào giấc mộng, đương nhiên sẽ không trả lời nàng.



Cố Niệm Bắc đi tới cửa, khi chạm tới tay nắm cửa đột nhiên lại thả ra, quay lại phòng, nàng vẫn không yên tâm.



Tuy rằng cũng không biết có gì lại không yên tâm, Giang Nam Ảnh cũng chỉ là mệt quá mà ngủ chứ không phải uống rượu.



Buồn ngủ tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngủ được gần nửa giờ sau, Giang Nam Ảnh liền thanh tỉnh, cũng nhớ lại việc vừa phát sinh.



Nàng trở mình vùi đầu vào gối, bản thân gần đây thật sự quá quen với sự tồn tại của Cố Niệm Bắc rồi, nếu không làm sao có thể làm việc ngớ ngẩn như vậy, ở trước mặt người khác cũng có thể ngủ gật được.



"Chị tỉnh rồi?" Cố Niệm Bắc nhìn Giang Nam Ảnh chôn đầu vào gối nửa ngày không có động tĩnh gì, nhịn không được mở miệng.

Nghe được giọng Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh lập tức bật người dậy, làm bộ bình tĩnh chỉnh lại áo ngủ của mình, nói: "Tỉnh."

"Vậy em....."

Giang Nam Ảnh chờ Cố Niệm Bắc mở miệng rồi tiễn nàng đi, nhưng ai biết Cố Niệm Bắc nói xong hai chữ này đột nhiên đổi giọng, còn tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà nhìn nàng, nói: "Vậy..



em có thể không đi được không, gần đây em ngủ không tốt lắm, căn phòng này vừa hay có vẻ rất thích hợp phong thủy để ngủ." Gần đây Cố Niệm Bắc ngủ không được tốt là sự thật, gần đây ở bên ngoài, tật nhận giường lại tái phát.



Đối với cái tật không đứng đắn nổi ba phút của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh cũng đã quen, nhưng với tình huống vừa rồi, Giang Nam Ảnh vẫn là đồng ý yêu cầu này, nàng kêu Cố Niệm Bắc về phòng đem chăn gối qua đây.



Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, không giống buổi tối Eshabia ngày đó, không có chăn ngủ sẽ bị cảm mạo.


Đối với việc cùng Cố Niệm Bắc ngủ chung, Giang Nam Ảnh thật ra cũng không ngại, thứ nhất là vì Cố Niệm Bắc chắc chắn không dám làm cái gì, nàng cảm thấy cô nương này hẳn sẽ không nghĩ tới phương diện kia, nếu Giang Nam Ảnh mà biết vừa rồi Cố Niệm Bắc cũng chỉ biết nghĩ về dầu gội với sữa tắm, nhất định càng thêm khẳng định ý niệm này.



Thứ hai là, chỉ cần Cố Niệm Bắc không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không làm cái gì.



Tới khi Cố Niệm Bắc đem chăn cùng gối đầu ôm lại đây, cũng thay xong áo ngủ, đã gần tới 10 giờ tối.



Cơn buồn ngủ lại nảy lên một ít, Giang Nam Ảnh dựa vào gối đầu, nhìn Cố Niệm Bắc bò lên bò xuống, thật sự càng lúc nhấc không nổi mí mắt.



Sao đứa ngốc này lại có sức sống đến vậy, rõ ràng thể lực kém như thế, Giang Nam Ảnh nhịn không được nghĩ thầm.



"Xong rồi." Cố Niệm Bắc chui vào chăn, vui vui vẻ vẻ nằm xuống, tuy rằng quá trình không giống như trong tưởng tưởng nhưng kết quả giống nhau là được rồi.



Giống như Giang Nam Ảnh suy đoán, Cố Niệm Bắc cũng chỉ đơn thuần muốn ngủ chung với nàng mà thôi.



"Ngủ thôi."

"Sao tôi cứ cảm thấy trong khoảng thời gian này em lại ngốc trở lại vậy?" Giang Nam Ảnh nói.

"Có lẽ là phải làm việc quá nhiều, chỉ số thông minh bị tiêu hao quá mức rồi."

"Còn phải bận đến tháng mấy?" Vốn dĩ đây là chuyện mà Giang Nam Ảnh muốn hỏi tối hôm đó, nhưng không ngờ bị việc của Sầm Diệc Thư làm gián đoạn, lúc sau tuy có liên lạc với nhau nhưng bởi vì quá bận, nàng cũng không hỏi được.

"Sang đầu năm em có rảnh." Cố Niệm Bắc kế tiếp tuy rằng có《 Hoang Đảo 》, nhưng nàng quá hiểu Hà Nghiêm, Hà Nghiêm vẫn chưa quay chụp xong bộ điện ảnh hiện tại, xem chừng lần này vẫn còn đợi khá lâu.

"Được." Giang Nam Ảnh chuẩn bị cùng Trần Nhu thương lượng một chút, đem lịch trình đầu năm dành ra thời gian.

"Làm sao vậy?" Cố Niệm Bắc biết Giang Nam Ảnh sẽ không vô duyên vô cớ hỏi nàng.




"Không phải em muốn đi du lịch sao?" Giang Nam Ảnh đã đáp ứng liền sẽ làm được.

"Chúng ta đi nơi nào vậy?" Cố Niệm Bắc hưng phấn cuốn chăn lăn sang chỗ Giang Nam Ảnh, lại bị Giang Nam Ảnh thuận tay đẩy lăn trở về.



"Ở nước ngoài, tùy ý em chọn một nơi đi." Dù sao cả hai nàng đều biết rõ, ở trong nước thì đừng nói tới cùng nhau đi du lịch, đi một mình còn không thể.



"Dù sao vẫn còn sớm."

Cố Niệm Bắc ủ trong chăn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nên đi nơi nào, đến khi nàng muốn mở miệng lần nữa hỏi Giang Nam Ảnh, lại phát hiện ra đối phương đã ngủ rồi, vì thế nàng cũng tắt đèn đi ngủ.



Buổi sáng hôm sau, hai người thu thập hành lý xong, cùng đi ăn bữa sáng.



"Hôm nay sao lại muốn ăn bánh mì?" Giang Nam Ảnh có chút kì quái nhìn Cố Niệm Bắc chủ động lấy bánh mì.

"Ừm..



Em muốn chị ăn nhiều chút." Cố Niệm Bắc cảm thấy chắc chắn Giang Nam Ảnh sẽ lại muốn đút bánh mì làm nàng câm miệng, vậy thì chi bằng nàng tự đi lấy, Giang Nam Ảnh cũng có thể ăn nhiều hơn một chút.

Đáng tiếc là Giang Nam Ảnh cũng không lý giải được mạch não của Cố Niệm Bắc, sáng hôm nay cũng không tính nhồi bánh mì làm Cố Niệm Bắc câm miệng.

Nhìn bánh mì trước mặt, Cố Niệm Bắc cũng chỉ có thể mỉm cười đem nó xử lý xong xuôi.



.