Chương 4: Về Mục gia
Nghe Đường Chi Hạ nói, Tân Tĩnh phốc cười một tiếng: "Nhớ kéo mấy ngàn vạn tiền đầu tư, đến lúc đấy không ai dám cướp vai diễn của em nha."
Đường Chi Hạ hơi cúi đầu, ống một ngụm nước chanh, thật chua. . . . . Bữa sáng khách sạn làm rất phong phú, đáng tiếc cô không có khẩu bị: "Em đi rửa ta một chút, lát em đợi ở đại sảnh."
. . . . .Tân Tĩnh bận tâm, nói với Trần Thiển: "Em thường xuyên để ý con bé một chút."
"Em biết rồi."
"Con bé một mình về nước, ở đây không có người thân?"
"Trước giờ em chưa nghe cô ấy đề cập đến."
"Ngày thường con bé thường gọi điện cho ai?"
"Có một người đàn ông thường liên hệ với Chi Hạ, đôi khi còn gọi video, có một lần em nhìn thấy dáng dấp người kia rất đẹp. . . . . Tân tỷ, cả chị cũng không hiểu rõ Chi Hạ?"
Tân Tĩnh nhìn cô: "Biết một số điều cơ bản." Lúc ấy cô bị vẻ ngoài của Chi Hạ mê hoặc, những chuyện không liên quan không hỏi nhiều. Bản thân nàng cũng không nghĩ tới Đường Chi Hạ có bối cảnh. Có bối cảnh cũng không ném CV đi con đường này.
Đường Chi Hạ ra ngoài hít thở không khí, ngoài khách sạn có bể cá lớn. Một cặp chị em đứng cạnh xem.
Người chị kiên nhẫn giải thích cho em gái mình: "Đây là cá Guppy, đây là cá Rồng. . ."
Đứa bé nhón mũi chân: "Tỷ tỷ, con này tên là gì?"
Người chị suy nghĩ: "Chị cũng không biết."
Đường Chi Hạ nhìn đôi chị em xinh xắn, ôn nhu nói: "Là cá La Hán."
. . . . . Ba người nhờ bể cá mà quen biết, cha mẹ của hai chị em đón. Lúc gần đi, đứa bé nhìn Đường Chi Hạ vẫy tây: "Chị gái nhỏ, hẹn gặp lại."
Đường Chi Hạ mỉm cười vẫy tay lại.
Trong nhà có con gái thật hạnh phúc, người thường nhìn được đôi vợ chồng rất yêu thương nhau.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy nhóm Cố Nham đi ra, phim đã đóng máy, chắc hôm nay anh cũng trở về. Cố Nham mặc quần áo giản dị, đầu đội mũ lưỡi trai nhưng nhìn rất phong cách.
Cố Nham cũng nhìn thấy cô, nghiêng đầu nói một tiếng với trợ lý rồi đi về phía cô
Đường Chi Hạ nhìn anh nhớ lại chuyện tối qua trên Weibo, cô vô thức nhìn bốn phía, sợ có phóng viên chụp trộm: "Thầy Cố, anh nhìn thấy tin tức trên mạng chưa?"
Cố Nham vừa mới nghe tiểu Âu nói qua: "Không cần để ý, hai ngày nữa tự lắng xuống."
Đường Chi Hạ thấy hơi ngại: "Cảm ơn anh, nhờ anh lượng follow của tôi tăng lên." Hì hì, buổi sáng cô xem qua weibo, mới qua một đêm mà người theo dõi cô lên tới con số 20 vạn.
Cố Nham nhíu mày: "Em muốn cảm ơn tôi thế nào?"
". . . . . .Hôm nào tôi mời anh ăn cơm." Cô thuận miệng nói.
Cố Nham khẽ cười: "Được, tôi chờ em liên hệ."
Đường Chi Hạ nhanh mồm nhanh miệng: "Tôi không có số của anh." Lời này người khác nghe giống như đang làm nũng.
Ánh mắt Cố Nham sáng lên, hiện nét tươi cười, đọc số cho cô.
". . . . . .Vậy tôi có thể thêm Wetchat không? Như vậy liên hệ dễ hơn."
Cố Nham nhìn cô, không trả lời.
Đường Chi Hạ điều chỉnh tốt cảm xúc. . . . . : "Vậy tôi lưu số anh lại." Wetchat của ảnh đế không phải ai cũng có thể thêm.
Thanh âm Cố Nham khàn khàn, khả năng tối qua không nghỉ ngơi tốt: "Lưu số điện thoại thì Wetchat trực tiếp thêm bạn bè. Điện thoại của tôi đang ở chỗ tiểu Âu.
Đường Cho Hạ cất điện thoại.
Cứ như vậy, Đường Chi Hạ có người bạn đầu tiên trong ngành giải trí. . . . . . Cố Nham."
"Cảm ơn anh." Đường Chi Hạ nhẹ nhàng mở miệng: "Thầy Cố, tôi giống một người bạn cũ của anh?"
Ánh mắt Cố Nham thâm thúy, suy nghĩ một lát, mở miếng nói: "Thực ra không giống."
. . . . . . . Đường Chi Hạ cười.
Tiểu Âu ở phía sau nhìn chằm chằm hai người, trong lòng hắn nói thầm: Đại thần nhà hắn muốn yêu đương? Không không không! Tiêu Âu xoắn ngón tay suy nghĩ. Trước đó hắn phải bảo vệ thật tốt đại thần!
. . . . . . . .
Trở về Tấn Thành, Đường CHi Hạ thấy trước cửa nhà mình có hai người mặc đồ tây đen đứng chờ, cực kỳ giống phim điện ảnh.
Trần Thiển bất an giật giật tay cô: "Chi Hạ, bọn họ là ai? Chẳng nhẽ em thiếu tiền nên vay nặng lãi?"
Sắc mặt Đường Chi Hạ hờ hững: "Không sai. Chị và nghỉ ngơi trước đi."
"Chi Hạ, cần chi gọi cho Tân tỷ? Chị thấy không yên tâm."
"Không có việc gì. Chờ em vào sẽ giải thích."
Cửu đại ca mở miệng: "Đường tiểu thư, Mục tổng kêu chúng tôi tới đón ngài."
Đường Chi Hạ lạnh nhạt: "Chờ tôi thu dọn một lát."
Năm phút sau Đường Chi Hạ lên xe, nàng cái gì cũng không hỏi. Nửa giờ sau, xe lái đến khu biệt thự. Đường Chi Hạ nhìn ngoài cửa sổ, nơi này chi phí đắt đỏ, cây xanh râm mát, tập trung rất nhiều phú hào của Tấn Thành. Khi nàng lên sáu, Mục gia còn ở huyện Lăng Xuyên, nhà chỉ có hai tầng nhưng trang trí ấm áp. Qua nhiều năm như vậy, không biết nơi đó còn không?"
. . . . . . "Đường tiểu thư đến."
Đường Chi Hạ cầm túi xách xuống xe.
Nàng vừa vào cửa, thấy bức ảnh to treo trên tường. Một nhà ba người thật hạnh phúc. . . . . Trong mắt người ngoài nhất định sẽ hâm mộ. Chồng nhiều tiền, vợ con xinh đẹp.
Đường Chi Hạ nhìn bức ảnh, phốc cười một tiếng. Đáng tiếc đời này, đối với cô, cô không có ba.
"Tới rồi." Cha Mục thấy cô nhìn ảnh chụp, trên mặt lóe một tia xấu hổ rồi biến mất.
Đường Chi Hạ nhìn về phía ông.
Cha Mục bước đến trước mặt Đường Chi Hạ: "Hạ Hạ, không nhớ ba sao?:
Huyết thống thật kì lạ, dung mạo của cô sao lại giống ông nhiều đến vậy. Đường Chi Hạ giật giật khóe miệng, "Ba", đứa bé từ nhỏ đã biết gọi, nhưng đối với cô quá khó khăn: "Ngài tìm tôi có chuyện gì?"
Cha Mục nhíu mày: "Con muốn uống gì? Để ba kêu người giúp việc chuẩn bị."
Đường Chi Hạ lắc đầu: "Không cần phí tâm. Tôi còn phải đi học."
Cha Mục hôm nay không tới công ty, hôm qua ông mới nhận tin Chi Hạ về nước: "Không phải con đang học nghiên cứu sinh? Sao đột nhiên tiến vào ngành giải trí?"
"Đương nhiên vì công việc."
Sắc mặt cha Mục không tốt lắm: "Ngành giải trí không thích hợp với con."
Đường Chi Hạ cảm thấy buồn cười: "Trước mắt tôi cảm thấy rất tốt."
"Tốt? Con trên Weibo bị người ta nói năng khó nghe như vậy còn nói tốt?" Mỗi một bài đăng liên quan đến cô ông đều xem qua, đủ loại bàn luận khiến ông một đêm không ngủ.
"Những người kia không có quan hệ gì với tôi, bọn họ không hiểu tôi, tôi cũng chẳng cần giải thích."
"Mục gia đã mất một đứa con gái! Mẹ mày mặc kệ không quản mày? Để mày quá tự do tự tại!"
Đường Chi Hạ cắn răng, cả người như bị đánh một gậy, tai cô ù ù. Cô khẽ cắn khoé môi: "Mẹ tôi quản hay không, ông còn không biết?" Sau khi đến Mỹ, cô ở trong ký túc trường học, mỗi tuần gặp mẹ một lần, lớn một chút thì hai tháng mẹ con mới thấy mặt nhau.
Cha Mục sao không biết, ông nợ Đường Chi Hạ, muốn đền bù nhưng khoảng cách địa lý quá xa. Ông hít một hơi thật sâu rồi thở dài: "Dù sao con đã về nước, sau này tới công ty ba làm, về sau. . . . . ."
"Không cần." Cô không phải con nít, đã sớm không cần cha mẹ yêu thương: "Chỉ là tôi không hiều, con gái ông cũng vào ngành giải trí, sao ông không phản đối?"
Đêm hôm đó nàng mới biết, nữ chính bộ phim đạo diễn Tôn sắp khởi quay là Đại Khê.
Đại Khê, Mục Đại Khê.
Cha Mục trì trệ, hồi lâu nói ra ba chữ "Không giống nhau."
. . . . . Ông vẫn nhớ dáng vẻ đứa bé này lúc năm tuổi, thông minh lại nhu nhuận, ai gặp cũng khen ông có phúc. Sau này hắn và Đường Lăng ly hôn, Hạ Hạ theo bà tới Mỹ, sau này ông phải đến Mỹ mới gặp được cô.
Cô học rất giỏi, biết cô trúng tuyển đại học Harvard, ngay hôm sua ông bay đến Mỹ, mua cho cô rất nhiều quà. Đại Khê có gì cô có đấy. Chỉ là lúc gặp mặt, Hạ Hạ đeo một túi vải đến, lễ phép cùng ông ăn bữa cơm, nhưng quà không nhận. . . . . .
"Hạ Hạ. . ."
"Hôm nay tôi tới gặp ông có vài chuyện muốn hỏi."
"Chuyện gì?"
"Đứa bé kia đâu?"
Sắc mặt cha Mục trầm xuống: "Con có ý gì?"
Đường Chi Hạ nhìn ông, lưng thẳng tắp, con ngươi lạnh lẽo như đông hàn: "Con gái của chị tôi đâu?"
Cha Mục nắm chặt tay, ngực quặn đau."
"Ba. . . . . . ." một tiếng bước chân dồn dập, Đại Khê từ trên lầu lao xuống, vội vàng cầm bình thuốc cho cha Mục: "Ba, để con gọi bác sĩ Tống."
Cha Mục chậm thở, giữ chặt tay cô ta: "Không cần, ba không sao."
Đại Khê chỉ tay về phía Đường Chi Hạ quát: "Cha bị bệnh tim, cô không biết sao?"
Cách hơn hai thước lớn, Đường Chi Hạ nhìn hai cha con thâm tình bên kia: "Thật có lỗi, tôi không biết."
Cha Mục nhíu máy: "Hạ Hạ, nếu con kiên trì tiến vào ngành giải trí, vậy cứ tiến. Sau này có chuyện gì thì tới tìm ba, công ty cũng đang mở rộng sang lĩnh vự điện ảnh - truyền hình."
Đường Chi Hạ không có hứng thú, biết ông không nói đến đưa bé cũng không muốn ở lâu.
"Tiểu Khê, tiễn chị con."
Đường Chi Hạ cự tuyệt: "Không cần."
Đại Khê nhấc chân theo sau: "Tôi tiễn cô."
Hai người nhìn mặt mặt đối phương, sắc mặt đều không tố.
Ra đến cửa, Đại Khê không chịu đựng nữa, mở miệng nói: "Đường Chi Hạ, cô đến đây làm gì?
Đường Chi Hạ nhìn cô ta không nói.
Đại Khê cười khẽ: "Cô muốn biết đứa bé ở đâu sao? Có thể quỳ xuống xin tôi, tôi nể tình nói cho."
Đường Chi Hạ nắm chặt tay: "Cô so với lúc bé không thay đổi gì."
"Cô có ý gì?"
Đường Chi Hạ không để ý đến cô ta, đi đến chiếc xe bên cạnh.
Đại Khe khoanh tay, giọng khiêu khích: "Không phải cô rất giàu sao? Vậy đừng đi xe nhà tôi."
Đường Chi Hạ quay đầu, quét mắt nhìn cô ta, không mở miệng.
"Đường Chi Hạ. . . . . . . tốt nhất cô cách xa Cố Nham ra. Không phải cô rất thanh cao? Vậy cô đừng mượn anh ấy nổi tiếng!
Đường Chi Hạ đứng lại, cô quay đầu bỗng nhiên cười một tiếng: "Tôi còn muốn cùng anh ấy tạo CP! Tên nhất cố khuynh hạ được không?"
Đại Khê: ". . . . . . . . . ."
*Cá guppy: cá bảy màu
*Cá Rồng
*Cá La Hán:
#pthao