Có Anh Đây Rồi!

Chương 6: Bí Mật




Ngày tựu trường của năm học mới cũng đến, khác với mọi năm, năm nay tôi muốn tự đi một mình. Tôi cũng đã lớn và có thể tự đi đến trường, không phiền ba phải nghỉ một buổi để đưa tôi đi nữa. Ba cũng miễn cưỡng đồng ý, mặc dù ba rất muốn đích thân đưa tôi đi.

Mới sáng sớm, Tuệ Lâm đã qua gõ cửa nhà tôi, rủ tôi đi chung. Tôi thấy vui vì chúng tôi đã thân nhau hơn rất nhiều. Tôi cũng tự mình chuẩn bị tươm tất đồng phục, Tuệ Lâm trông thật thảnh thơi. Tất cả đều được mẹ của Tuệ Lâm chuẩn bị chu đáo, cô ấy chỉ cần tới giờ là áo mũ sẵn sàng đi thôi, giờ này mà còn thấy Tuệ Lâm chạy lăng xăng ngoài hành lang là đủ hiểu. Nếu tôi không nhắc, chắc Tuệ Lâm quên giờ đi khai giảng luôn rồi quá.

Tôi chuẩn bị xong, uống một ngụm nước rồi đeo đôi sandal ba mới mua vào, nhìn tổng thể xung quanh nhà một lượt, rồi khép cánh cửa nhà lại, kiểm tra khóa cửa thật kỹ rồi qua gọi Tuệ Lâm đi cùng. Năm nay, là năm đầu tiên tôi tự đến trường vào ngày khai giảng, tôi cũng có một chút không quen, nhưng bù lại tôi có Tuệ Lâm đi cùng.

Cảm giác cũng khá thú vị, nhưng chúng tôi có một giao kèo với nhau, đó là chúng tôi sẽ bí mật đi học và về cùng nhau, không để các bạn trong lớp biết. Vì tôi không thích bị các bạn trong lớp để ý và trêu chọc. Cô ấy có thế giới của cô ấy, tôi cũng cần có không gian riêng của chính tôi. Tuệ Lâm cũng là một cô bé hiểu chuyện, cô ấy biết tôi không thích bị nói ra nói vào nên hai chúng tôi đã ngoắc tay hứa sẽ không để ai biết về việc này.

Buổi lễ giai giảng kết thúc, Tuệ Lâm rủ tôi đi ăn gà rán. Nếu là ba hỏi, tôi sẽ không chút chần chừ mà lao thẳng tới tiệm gà rán, nhưng không hiểu sao tôi lại nói với Tuệ Lâm tôi không thích ăn gà rán. Lúc này, tự dưng tôi cảm thấy câu nói này khá quen thuộc, đây không phải là câu nói ba thường nói khi tôi hỏi ba có muốn ăn gà rán không sao? Như hiểu ra điều gì đó, tôi tự có chút xấu hổ.

Tuệ Lâm đi thẳng vào tiệm gà rán, mua hai miếng đùi gà thơm phức và một lon Coca rồi rủ tôi ngồi xuống ghế đá có bóng mát dưới chung cư.

“ Nè, ông một miếng, tui một miếng” Tuệ Lâm đưa vào tay tôi;

“ Nhưng, tui đã bảo, tôi không thích ăn rồi mà” Tôi đưa lại Tuệ Lâm;

“ Ông ăn đi không cần khách sáo, con nít như tụi mình, ai chẳng thích ăn món này”. Tuệ Lâm vừa nói vừa cười một cách sảng khoái.

Thấy Tuệ Lâm thoải mái như vậy, tôi cũng không ngần ngại tham gia cùng cô ấy. Tuệ Lâm nói, đây là một trong những món ăn yêu thích nhất của cô ấy. Nhưng ba mẹ Tuệ Lâm không cho cô ấy ăn món này, vì nó chứa nhiều dầu và không tốt cho sức khỏe, nên chưa bao giờ Tuệ Lâm ăn trước mặt ba mẹ. Thường cô ấy sẽ để dành tiền ăn vặt để mua chúng và thưởng thức một mình. Cô ấy còn không quên hài hước nói, hôm nay có tôi ăn cùng thật vui. Tôi cũng chỉ biết cười trừ thôi, vì nảy lỡ nói dối là không thích ăn rồi, giờ mà nói đây cũng là món ăn tôi thích nhất, thì không phải là đang tự vả vào mặt mình hay sao chứ, nên thôi tôi bấm bụng giữ kín bí mật này.

“ Một ngày, ba ông cho ông bao nhiêu tiền ăn vặt?”, Tuệ Lâm hỏi tôi;

“ Tiền ăn vặt”, tôi ấp úng;

“ Đúng vậy, tiền để ông mua những gì ông thích đó”, Tuệ Lâm mỉm cười giải thích;

“ Không có”, Tôi trả lời;

“ Ohm, hèn gì chả bao giờ thấy ông mua cái gì hen”;

“ Tôi cũng không thích ăn vặt, nên tui không xin ba thôi”, tôi giải thích với Tuệ Lâm như thế vì tôi cũng không biết trả lời như thế nào cho đúng. Kinh tế của gia đình tôi và gia đình Tuệ Lâm hoàn toàn khác nhau, hai chúng tôi căn bản là không so sánh được. Nên tôi cảm thấy tốt nhất là nên trả lời với Tuệ Lâm như vậy vẫn là hợp lý nhất.

Tuệ Lâm vốn là một cô gái vô tư, cô ấy lại sống trong gia đình có điều kiện, nên việc cô ấy thoải mái chi tiêu cũng là điều dễ hiểu. Ngược lại, đối với ba tôi, khi gánh nặng kinh tế dồn hết lên đôi vai ông, ông không thể cho tôi một cuộc sống dư giả về tiền bạc. Nhưng đổi lại, ông ấy dành cho tôi rất nhiều tình cảm.

Tôi cảm thấy may mắn về điều đó. Trái lại, tôi cảm thấy có chút thương cảm với Tuệ Lâm. Tuệ Lâm là một cô gái thiếu thốn về mặt tình cảm gia đình. Ba mẹ cô ấy luôn ưu tiên giải quyết công việc, hơn là bên cạnh chăm sóc cô ấy. Tôi cũng từng hỏi ba, rằng tại sao ba mẹ của Tuệ Lâm lại đối xử với cô ấy như vậy. Ba chỉ giải thích với tôi, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tôi không nên có nhận xét như vậy, với lại ba mẹ nào mà chẳng thương yêu con cái của mình. Tôi thấy ba nói rất đúng, nên tôi cũng không hỏi gì thêm. Tuệ Lâm cũng rất hạn chế nhắc về ba mẹ của mình, nên tôi cũng không cố gắng hỏi thêm cô ấy.

Hai chúng tôi đang vừa hóng mát vừa ăn, bỗng Tuệ Lâm quay qua phía tôi trầm ngâm một lúc.

“ Thật sự, nhiều lúc, tôi thấy rất ganh tỵ với ông”, Tuệ lâm nói lí nhí trong miệng;

“ Ganh tị với tui, tui mới phải ganh tỵ với bà mới phải chứ”, tôi cũng không ngại nói lên thắc mắc trong lòng mình;

“ Cái gì, thật sao?” Tuệ Lâm ngạc nhiên.

Tôi cười nhạt rồi từ từ nói ra suy nghĩ của mình. Tôi nói với Tuệ Lâm, nhiều lúc tôi muốn có được một cuộc sống sung túc như gia đình Tuệ Lâm, có đầy đủ mọi thứ, từ tivi, tủ lạnh, máy giặt… Lúc đó ba tôi sẽ đỡ cực biết bao, ông cũng không cần ngày ngày cắm mặt, làm đủ mọi công việc để lo từng đồng, từng cắt cho tôi ăn học. Nhiều lúc, tôi thấy mình sinh ra là một điều gì đó sai lầm, tôi là gánh nặng của ông ấy. Đó là lý do tôi chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ điều gì, tôi luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, từ dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, học tập… Tôi muốn trở thành niềm tự hào của ba, để ông ấy không phải bận tâm về tôi.

Tuệ Lâm trầm ngâm một lát, rồi thẳng thắn nói lên suy nghĩ của cô ấy về ba tôi. Tuệ Lâm lại thấy suy nghĩ của tôi là sai, cô ấy có thể thấy được ba tôi yêu quý tôi như thế nào, từ ánh mắt cử chỉ tất cả đều hướng về mình tôi. Ba tôi có thể bỏ công việc để bên cạnh tôi, để tôi không cảm thấy thiếu thốn tình cảm so với những bạn bè cùng trang lứa. Đó cũng là lý do cô ấy cảm thấy ganh tỵ với tôi.

Ba mẹ Tuệ Lâm thì lại hoàn toàn khác, họ chỉ toàn công việc công việc và công việc. Thời gian cho Tuệ Lâm rất ít, nhiều lúc còn không có. Đôi khi, cô ấy chỉ muốn được ba mẹ dắt đi công viên chơi, tưởng chừng điều đó rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ xa xỉ với cô ấy. Tuệ Lâm còn chia sẻ thêm, nhiều lúc cô ấy muốn ba mẹ chú ý đến mình hơn, cô ấy bỏ bê học tập, ăn nói sỗ sàng, đi chơi về trễ,... Nhưng đổi lại, họ luôn phớt lờ cô ấy.

Tuệ Lâm cúi mặt xuống, tôi có thể thấy nước mắt rơi xuống, thấm qua chiếc quần tây màu xanh lam của cô ấy. Tôi vội quay mặt đi chỗ khác, không biết mình nên làm gì lúc này. Tuệ Lâm cũng nhân đó mà nhanh tay quẹt đi dòng nước mắt đọng trên hai mắt.

Tôi thấy cả hai chúng tôi đều là những đứa trẻ đáng thương. Có điều, sự thiếu thốn của người này lại là đầy đủ của người kia. Biết đâu, duyên phận cho hai chúng tôi gặp nhau, để bù đắp những thiếu thốn của nhau. Nói rồi tôi mở lon coca đưa cho Tuệ lâm.

“ Uống đi”, Tôi tỏ vẻ đồng cảm;

“ Thanh Sang, ông có thể hứa với tui một chuyện không?” ;

“ Được”;

“ Chuyện hôm nay, chỉ mình tôi và ông biết thôi nhé”, Tuệ Lâm vừa nói vừa nhìn tôi một cách khẩn thiết;

Tôi gật đầu: ”Đây cũng là bí mật của tui mà, bí mật của hai chúng ta”;

Hai chúng tôi đều bật cười, lâu rồi tôi mới có thể cười sảng khoái như vậy, cười mà không cần để ý xung quanh mình, có ai đang nhìn mình không. Tôi thầm cảm ơn Tuệ Lâm, cô ấy là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác bình yên đến như vậy



Những năm tháng Cấp 1 của chúng tôi trôi qua rất nhanh, mới đó chúng tôi đã hoàn thành chương trình học Cấp 1. Hiện chúng tôi đang trong quá trình ôn thi chuyển cấp. Tôi may mắn nằm trong số học sinh đặc biệt, không cần thi chuyển cấp, mà được tuyển thẳng vào trường chuyên của Tỉnh. Nhưng tôi đang rất phân vân không biết có nên đồng ý hay không, vì trường chuyên ở tỉnh khá xa, nếu học tôi phải ở lại ký túc xá của trường, chứ không được về nhà. Tôi không biết trong thời gian học ở xa này, ai sẽ lo cho ba. Ông ấy sẽ rất buồn, với lại đi học xa chắc chắn chi phí cũng sẽ rất tốn kém, tôi không muốn ba phải suy nghĩ nhiều về điều này.

Tuệ Lâm thì khác, suốt những năm Cấp 1, thành tích của cô ấy không tốt. Tuệ Lâm bắt buộc phải thi đậu chuyển cấp, nếu không sẽ phải học trường tư rất tốn kém. Ba mẹ Tuệ Lâm cũng không quan tâm lắm việc cô ấy học trường nào, Tuệ Lâm cũng vì thế mà bỏ mặc việc học hành.

Tôi cũng có nói chuyện với Tuệ Lâm về vấn đề này, nhưng cô ấy cũng không bận tâm lắm. Tôi biết tính Tuệ Lâm, một khi cô ấy không thích thì cho dù đó là ai cô ấy cũng chả để tâm. Tôi tôn trọng quyết định của Tuệ Lâm vì không ai sống thay cô ấy cả, tôi chơi với Tuệ Lâm cũng là vì tôi thích tính cách này của cô ấy.

Tối hôm trước ngày nộp hồ sơ vào trường chuyên ở tỉnh, tôi có tâm sự với ba. Tôi nói lên suy nghĩ của mình về việc học trường chuyên. Ba xoa đầu tôi, bảo tôi sao khờ quá, ba rất tự hào về tôi, không phải đứa trẻ nào cũng có cơ hội được chuyển thẳng lên tuyến trên học như tôi. Khi biết tin đó, ba cũng vừa mừng vừa lo, mừng vì đứa con trai yêu quý của ông đã hoàn thành tốt nhiệm vụ học tập của mình, lo vì không biết tôi học xa có tự biết chăm sóc bản thân thật tốt hay không.

Ba biết tôi là một đứa trẻ tự lập từ nhỏ, tôi có thể tự lo cho bản thân, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa rời xa ba nửa bước, nên ông ấy cảm thấy lo lắng là điều bình thường. Sau khi nghe những tâm tư của ba, tôi cảm thấy mình cần mạnh mẽ hơn, tôi nên đồng ý, nhất định tôi sẽ không làm ba thất vọng về tôi. Và đêm đó, tôi đã có quyết định của riêng mình.