Có Anh Đây Rồi!

Chương 54: Cầu Hôn






Sau sự ra đi đột ngột của Hạo Nam, tâm tính của Tuệ Lâm dường như cũng thay đổi đôi phần, không còn là một cô gái vui vẻ, hoạt bát như xưa, thay vào đó là sự chiêm nghiệm, trải đời. Điều mà trước đây rất hiếm khi xuất hiện trên gương mặt của cô ấy.

Về phía gia đình của Hạo Nam, sau khi cậu ấy qua đời, hai bác không muốn vì chuyện đau buồn này mà khiến Tuệ Lâm lãng phí tuổi xuân nên đã khuyên cô ấy sớm tìm một người thực sự yêu thương mình mà gửi gắm cuộc đời. Hai bác rất yêu quý Tuệ Lâm, ngỏ ý muốn Tuệ Lâm trở thành con cái trong gia đình, một phần để không khí gia đình bớt trống trải, phần còn lại để họ có thể thay thế Hạo Nam chăm sóc cho cô ấy.

Tuệ Lâm là một cô gái sống rất có tình nghĩa, mặc dù Hạo Nam đã không còn nhưng cô ấy chưa từng bỏ mặc Hạo Nam, luôn túc trực bên cạnh cậu ấy, cũng không hề có ý định tìm hiểu bất kỳ ai trong thời gian này.

Tôi rất hiểu tính cách của Tuệ Lâm, nên chỉ có thể âm thầm bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này. Hy vọng một ngày nào đó không xa, Tuệ Lâm có thể lắng nghe trái tim mình mà chấp nhận tình cảm chân thành của tôi.

… Một năm sau, tại mộ phần của Hạo Nam…

“Tuệ Lâm à, em còn nhớ không, trước lúc đi học xa anh có tặng em một khung hình. Trong đó có hình của anh và…”

“Thư tỏ tình sến súa của anh đấy hả” Tuệ Lâm chen ngang lời tôi;

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vậy rõ ràng là em biết anh thích em từ rất lâu rồi”

Tuệ Lâm hít một hơi thật sâu rồi quyết định giải bày cùng tôi: “Anh có biết, lý do thật sự khiến em lại chọn học ở xa không”

Tôi nhớ lại lý do cô ấy từng chia sẻ với mình trước đây: “Vì em không muốn chịu sự quản lý của gia đình, muốn tự do, được làm những gì mình thích, không phải sao?”

Tuệ Lâm nửa cười nửa không, trầm mạc nói: “Sau khi biết điểm thi tốt nghiệp, ba mẹ có bàn bạc với em, họ bảo đã mai mối cho em một chàng trai có điều kiện, lại là con trưởng của vị giám đốc một công ty lớn, cũng là đối tác với công ty của họ.

Chỉ cần em đồng ý ba mẹ sẽ sắp xếp gặp mặt, nếu có thể thành đôi chắc chắn sau này cuộc sống của em sẽ không cần phải lo nghĩ nhiều, học đại học cũng được, không học cũng được, không còn quan trọng nữa.

Lúc đó, em tuyên bố người em thích là anh và sau này chỉ muốn lấy anh làm chồng. Tất nhiên, ba mẹ em không đồng ý, họ bảo em bốc đồng, tình cảm của em chỉ là đơn phương, chắc gì anh đã thích em, với lại hoàn cảnh của gia đình anh như vậy sau này chắc chắn khó có tương lai.

Em cãi nhau với ba mẹ một trận rất lớn, sau đó bỏ nhà đi. Anh họ chính là người đã giúp đỡ em lúc đó, anh ấy chở em đi dạo, chia sẻ nỗi niềm cùng em và đưa cho em nhiều lời khuyên. Đó là lý do tại sao anh lại thấy em khá thân thiết với anh ấy như vậy.

Sau đó, em trở về nhà và quyết định chơi một trò chơi may rủi, em muốn chứng minh cho ba mẹ thấy tình cảm của em là thật và anh cũng có tình cảm với em.

Phải thú thật, em đã rất thất vọng về anh. Nếu như anh chịu nói ra lòng mình, em sẽ sẵn sàng bỏ tất cả để ở lại cùng anh, để tiếp tục đấu tranh với gia đình. Hừ, nhưng anh thì sao chứ, thật vô tâm, anh không thèm quan tâm đến em, ngược lại còn chúc em lên đường bình an. Lúc đó, em còn trách ông trời sao quá bất công với em, muốn em vừa phải rời xa gia đình vừa phải xa người em thầm yêu thương... Nhưng em chấp nhận sự thử thách đó. Đến bây giờ, em mới hiểu tất cả mọi sự trên đời này xảy ra, đều có lý do của nó”

“Em đã đọc được bức thư ấy từ lúc nào?” Tôi hỏi Tuệ Lâm;

Tuệ Lâm nhìn tôi, nở một nụ cười nhạt rồi trả lời: “Đó cũng chính là ngày em nhận lời quen Hạo Nam. Lúc được anh ấy tỏ tình, em vốn dĩ đã trách anh rất nhiều, em một mình ở nơi xa xôi, chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, cay đắng. Anh thì sao chứ, không hề nhắn tin quan tâm hỏi thăm em lấy một câu, em lấy lý do gì để tiếp tục yêu anh đây chứ.

Sau khi nhận lời, em đã rất giận bản thân, tại sao lại đồng ý làm bạn gái của Hạo Nam, trong khi em không hề có tình cảm yêu đương với anh ấy, nhưng không hiểu sao em lại bị anh ấy thuyết phục. Có lẽ vì em nợ anh ấy quá nhiều.

Tối hôm đó, em quyết định bỏ đi món quà kỉ niệm của anh, em không muốn bản thân đã nhận lời yêu ai rồi lại còn tơ tưởng đến người khác, lại càng không muốn làm tổn thương người yêu thương mình. Nhưng không hiểu sao, ông trời lại xui khiến em mở nó ra, lá thư đó cũng từ trong khung ảnh mà rơi ra ngoài. Chỉ có điều... Đã quá muộn” Tuệ Lâm nghẹn ngào;

“Tuệ Lâm, anh xin lỗi, dù cho anh có giải thích thế nào đi chăng nữa, cũng không che dấu được tội lỗi của mình. Anh đã để em phải cô đơn, một mình chống chọi với tất cả... Là anh sai. Nếu lúc đó anh có thể mạnh mẽ bày tỏ tình cảm của mình, thì mọi chuyện đã khác. Em cũng không phải một mình chịu cực khổ đến vậy. Từ nay hãy để anh bù đắp lại cho em... Tất cả”.

Vừa dứt lời, tôi quỳ xuống trước mặt Tuệ Lâm, rút ra từ trong túi quần một chiếc nhẫn cầu hôn đã được chuẩn bị sẵn: “Làm vợ anh nhé”. Tôi đưa đôi mắt chân thành nhất nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngấn lệ của Tuệ Lâm;

Tuệ Lâm rưng rưng, khẽ gật đầu đồng ý. Tôi đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu của chúng tôi vào ngón tay cô ấy. Cả hai chúng tôi đều không tránh khỏi xúc động mà rơi nước mắt.

Nhìn về di ảnh trên bia mộ của Hạo Nam, tất cả chúng tôi đều đang nở một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ ở dưới suối vàng, cậu ấy cũng đang vui mừng mà chúc phúc cho hai chúng tôi…