Có Anh Đây Rồi!

Chương 46: Dục Vọng






Lúc thanh toán xong tiền nhậu, chị ấy đã ngà ngà say, đi đứng cũng đã không còn vững nữa rồi, sợ chị ấy lạnh tôi cởi áo vest đang mặc rồi choàng lên người cho chị ấy, phụ nữ mà ăn mặc phong phanh như thế sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Tôi thiết nghĩ chị ấy đã đưa tôi đến nơi, tôi cũng nên có trách nghiệm đưa chị ấy về đến chốn.

Mặc dù đã say nhưng chị ấy vẫn nhớ rất rõ số phòng của mình, căn phòng này ở tầng trên cùng của khách sạn nên bắt buộc chúng tôi phải sử dụng thang máy để đến nơi. Nhìn chị ấy toàn thân mềm nhũn như thế, tôi thật sự không tưởng tượng được bản thân lúc say sẽ trông như thế nào nữa, tôi cũng không hy vọng có ngày đó xảy ra với mình.

Cửa phòng vừa đóng lại, bất giác chị ấy xoay người vào phía tôi, đưa hai tay vòng qua eo tôi, thoáng chốc chị ấy đã nằm gọn trong lòng tôi, lúc này tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập liên hồi của mình và chị ấy một cách rõ ràng nhất.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, chị ấy đã vùi đầu vào hõm vai tôi, thì thầm vào tai tôi: "Đừng đi, ở lại với chị đêm nay"

Tôi theo phản xạ mà đẩy chị ấy ra khỏi cơ thể của mình. Dường như khi say con người ta như có thêm sức mạnh, mặc dù đã dùng lực đẩy khá mạnh nhưng mãi lúc sau tôi mới có thể tách chị ấy ra được.

Chị ấy có vẻ không còn kiểm soát được bản thân nữa rồi. Lúc này chị ấy dùng ánh mắt đa tình vẫn thường nhìn tôi, quyến rũ tôi, chiếc áo vest cũng tự nhiên rơi xuống đất. Chị ấy đưa tay lên kéo vai áo xuống, để lộ một khoảng da thịt trắng nõn nà, khiến cánh đàn ông như tôi nhìn thấy, không thể không khỏi động lòng.

Chị ấy tiến tới một bước, tôi liền theo phản xạ lùi xuống một bước, hai người chúng tôi cứ như thế cho đến khi tôi ngã nhào lên giường, chị ấy cũng theo đà đó mà ngã lên người tôi.

Tôi có thể cảm giác được có thứ gì đó mềm mại áp sát lồng ngực tôi, khiến tôi khó thở.

Tôi mở to đôi mắt của mình lên, lúc này trong mắt tôi đã không còn nhìn thấy gì ngoài đôi mắt đen sâu thẳm của chị ấy. Tôi có thể cảm nhận được môi chị ấy đang đặt lên môi tôi, lưỡi chị ấy đang từ từ xâm lấn vào khoang miệng tôi, dư vị vừa cay vừa ngọt của chút rượu còn sót lại cũng từ đó mà phảng phất trên đầu lưỡi của tôi. Đây chẳng phải là nụ hôn đầu tiên của tôi hay sao.

Bỗng nhiên, như có một thứ gì đó mãnh liệt thôi thúc trong con người tôi, lần này tôi không chống cự, cũng không đẩy chị ấy ra khỏi người tôi. Ngược lại, tôi dùng sức xoay người đổi ngược tư thế, tôi như một người đang say nổi lên dục vọng điên cuồng cắn mút trên miệng chị ấy rồi từ từ lướt xuống toàn thân thể mỏng manh của chị ấy. Bàn tay hư hỏng của tôi liên tục sờ soạng lên vùng da trắng nõn mịn màng của chị ấy, cảm giác sung sướng khó tả vô cùng.

Bây giờ trong đầu tôi như đang chạy song song hai luồng ý nghĩ. Chị ấy vừa xinh đẹp, giàu có lại tự nguyện hiến dâng cho tôi, liệu tôi có nên nhân cơ hội này mà chiếm lấy chị ấy, thỏa mãn dục vọng mà bấy lâu nay tôi kìm nén; nhưng người tôi thích là Tuệ Lâm, Tuệ Lâm sẽ cảm thấy như thế nào nếu biết tôi phản bội cô ấy.

Hai luồng suy nghĩ này càng lúc càng đối chọi nhau dữ dội, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó xử. Tôi khựng lại, bắt đầu nhớ về khoảng thời gian bên cạnh Tuệ Lâm, đó là khoảng thời gian tươi đẹp cùng với những ký ức khó quên nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chợt nhận ra mình đã chôn giấu nó trong tim từ rất lâu rồi, cô ấy chính là nguồn động lực để tôi có thể duy trì sự sống trên cõi đời quá đỗi bất công này. Tôi không thể làm những việc có lỗi với cô ấy, càng không thể phụ cô ấy được. Cuối cùng tôi cũng đã thông suốt rồi.

Sau sự việc xảy ra đêm hôm đó, tôi thiết nghĩ mình cũng nên chấm dứt mối quan hệ mập mờ này với chị ấy, tôi quyết định viết đơn xin nghỉ việc, có lẽ duyên phận của tôi và chị ấy chỉ có thể đến đây thôi.

Chúng tôi có gặp nhau lần cuối để nói chuyện với nhau rõ ràng hơn, cũng nhân tiện gửi đến nhau lời xin lỗi. Chị ấy nói mình vốn dĩ là một cổ đông góp vốn vào nhà hàng, buổi tối hôm đó là do chị ấy cố tình sắp xếp tình huống để kiểm tra thái độ phục vụ thực khách của nhân viên nhà hàng, từ đó đánh giá và đưa ra cách thức phục vụ thực khách được tốt hơn.

Nhưng không ngờ, khi gặp tôi chị ấy giống như đã quen biết từ lâu, đó là lý do khiến chị ấy khựng lại khi lần đầu tiên gặp mặt. Chị ấy cũng rất ấn tượng với cách xử lý tình huống của tôi, vừa gần gũi lại vừa ấm áp, nhưng không kém phần chuyên nghiệp. Tất cả những điều này càng khiến chị ấy không ngừng suy nghĩ về tôi.

Sau buổi ăn tối tại nhà hàng hôm đó, chị ấy dự định sẽ chinh phục tôi. Nhưng cũng chính vào hôm đó, chồng cũ của chị ấy lại thay đổi quyết định muốn giành quyền nuôi con với chị ấy, anh ta thu thập chứng cứ trước tòa nói chị ấy chỉ lo làm việc kiếm tiền bỏ bê con cái, hoàn toàn không xứng đáng có được quyền nuôi con. Nhìn cảnh người chồng đã từng đầu gối tay ấp, nhẫn tâm đấu tố với mình trước tòa, cướp đi đứa con ruột thịt duy nhất của chị ấy, khiến trái tim chị ấy gần như vỡ vụn.

Cũng may chị ấy quen biết một luật sư giỏi, giúp chị ấy kháng cáo, cuối cùng chị ấy vẫn giành được quyền tiếp tục nuôi dưỡng đứa con của mình. Sự việc này kéo dài đến tận 5 tháng. Trong thời gian này chị sợ tâm trạng của mình không được tốt, nên đã không chủ động liên lạc với tôi.

Sau vụ việc lần này, chị ấy mới thực sự nhận ra rằng bản thân dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, thì suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cũng cần có một người đàn ông bên cạnh che chở, bảo vệ, hoặc ít nhất có thể đồng cảm với hoàn cảnh của chị ấy. Và người chị ấy nghĩ đến không ai khác chính là tôi.

Chị ấy từng nghĩ sẽ bao nuôi tôi, chỉ cần tôi chịu ở bên cạnh chị ấy, chấp nhận đứa con đáng thương của chị ấy. Chị ấy nghĩ tôi là một giáo viên, lại là một người thiếu vắng tình cảm của mẹ từ nhỏ nên sẽ hiểu được cảm giác của con chị ấy. Chị ấy hy vọng tôi có thể trở thành một người cha tốt.

Chị ấy biết điều vướng bận duy nhất của tôi lúc này là ba, nên đã tìm hiểu thông tin của tôi qua nhân sự của nhà hàng, sau đó mượn cớ nhà hàng để gửi một ít tiền cho tôi chăm lo cho ba, nhưng chị lại không ngờ được, tôi là một người không màn đến danh lợi. Mà một khi đã không màng đến danh lợi thì không thể dùng tiền để mua chuộc được.

Dùng tiền không được nên chị ấy bèn đổi qua cách quyến rũ tôi. Đêm đó chị ấy đinh ninh rằng mình đã quyến rũ được tôi, nhưng không ngờ tôi lại có thể kiềm chế được dục vọng của mình, mà bỏ rơi chị ấy.

Chị ấy căn bản không biết trong lòng tôi luôn tồn tại hình bóng của một cô gái khác. Nếu chị ấy biết tôi đã có người trong lòng chắc chắn chị ấy sẽ không làm như vậy với tôi, sẽ không vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến tôi trở nên khó xử.

Sau khi tôi bỏ đi, chị ấy đã khóc rất nhiều, suy nghĩ cũng trở nên thấu đáo hơn, chị muốn gửi đến tôi lời xin lỗi từ tận đáy lòng, hy vọng tôi có thể tha thứ cho chị ấy. Nhưng không ngờ tôi lại nộp đơn xin nghỉ việc, quyết tâm cắt đứt với chị ấy như vậy. Thật khiến chị ấy cảm thấy đau lòng.

Nghe những lời chia sẻ từ tận đáy lòng của chị ấy tôi cũng không giấu diếm lòng mình. Bản thân tôi cũng có lúc đã bị dục vọng làm mờ đi lý trí, nếu không phải vì Tuệ lâm tôi đã phạm sai lầm khó có thể tha thứ này rồi.

Tuy tôi rất ngưỡng mộ chị ấy, cũng mong muốn có được những thứ mà chị ấy đang có, nhưng tôi biết cái giá phải trả cho những thứ ấy lớn đến nhường nào. Tôi sợ một người tầm thường như mình khó có thể chấp nhận được. Chị ấy xứng đáng có một người đàn ông tốt ở bên cạnh, có thể yêu thương và chăm sóc cho chị ấy và đứa con chị ấy.

Chung quy lại, tôi cảm thấy mình cũng có một phần lỗi trong vụ việc lần này. Trước đây, Tiểu Mai thầm thích tôi, tôi kể cho cô ấy nghe về Tuệ Lâm, khiến cô ấy cảm thấy đau lòng. Bây giờ tôi giấu đi tình cảm của mình cũng khiến người khác phải đau lòng vì tôi. Phải chăng bản thân tôi vốn dĩ không thích hợp để yêu ai cả.

Tôi phải công nhận bản thân chưa có kinh nghiệm tình trường, tôi không biết cách từ chối một người phải ra sao, nhưng đối với những mối quan hệ mập mờ như thế này tôi vẫn muốn xác định rõ ràng, dứt khoát. Trong lòng tôi thật sự chỉ có hình bóng của Tuệ Lâm, người con gái tôi luôn xem như sinh mệnh của mình.