Sau khi Hội thi giáo viên dạy giỏi Tiểu học cấp Trường kết thúc, tôi tranh thủ ghé vào bệnh viện thăm ba. Thời gian vừa rồi tập trung quá nhiều vào việc chuẩn bị cho hội thi nên tôi cũng có chút bỏ bê ông ấy.
Sau hôm nay, cuối cùng mọi việc cũng đã được giải quyết ổn thỏa, việc bị mất tài liệu giáo án cũng không mấy ảnh hưởng đến phần thi của tôi, chỉ khiến tôi có chút ưu phiền, nhưng mọi chuyện đã ổn, tôi lại trở về là một Thanh Sang như ngày nào.
Tới cổng bệnh viện lướt qua chiếc xe hơi đó, tôi cảm thấy có chút quen thuộc. Chiếc xe này đậu ngay trước cổng bệnh viện, hình như tôi đã gặp nó ở đâu đó thì phải.
“Bác Tôn (bác bảo vệ), chiếc xe hơi này là của ai vậy ạ? Sao lại không đem vào nhà xe gửi, lại để ngoài này không sợ mất hay sao”
“Thanh Sang, cháu lại tới thăm ba đấy à. Lúc nảy có một người phụ nữ khá xinh đẹp lại ăn bận rất quý phái hỏi bác chỗ để xe, bác hỏi cô ấy có vào lâu không, nếu không nán lại lâu thì cứ để đấy bác trông giúp cho. Bác thực sự cũng không biết cô ấy là ai”
Nghe bác nói về người phụ nữ ấy, trong đầu tôi ngờ ngợ nhớ đến một người, nhưng chắc do tôi suy đoán lung tung, nên đành gạt bỏ đi suy nghĩ này.
Tôi cầm trên tay bó hoa cát tường như thường lệ tới ghé thăm ba. Vừa mở cửa phòng người ấy đã xuất hiện trước mặt tôi. Tôi thật sự đã đoán không sai. Chính là chị ấy.
Tôi còn đang bận đứng hình vài giây thì chị ấy đã vội cất lời: “Thanh Sang em tới rồi sao, thật trùng hợp chị cũng vừa vào”
“Chị…sao chị biết ba em đang nằm ở đây ạ?” Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên;
Chị ấy nửa cười nửa không đáp lại câu hỏi của tôi: “Chị là ai chứ, tính ra em còn là nhân viên của chị đấy, thôi vào trong ngồi đi, chị cũng không có nhiều thời gian đâu. Lần này, chị đại diện nhà hàng, ghé qua thăm hỏi sức khỏe của ba em.
Thật xin lỗi, không ngờ tình hình của bác ấy lại nghiêm trọng hơn chị tưởng. Đây, em cầm lấy, của ít lòng nhiều, cứ xem như nhà hàng cảm ơn em thời gian vừa qua đã hỗ trợ, giúp nhà hàng chăm sóc thực khách được tốt hơn”
Chị ấy rút ra từ trong ví một chiếc phong bì khá dày, rồi dúi vào tay tôi, dựa vào độ dày của chiếc phong bì này tôi có thể thấy trong đó bao gồm số tiền không nhỏ. Nhưng điều làm tôi không ngờ tới nhất, là việc chị ấy đúng là một trong những thành viên góp vốn vào nhà hàng âu như những gì mấy đứa nhỏ nhân viên của tôi nói. Tôi còn tưởng tụi nhỏ nói càn. Vậy thì tình huống mà tôi xử lý tối hôm đó chẳng phải là đang thử thách tôi sao. Thật không thể tin được.
“Thanh Sang, em làm sao vậy, cảm động quá à. Em yên tâm, em cống hiến cho nhà hàng, nhà hàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi em đâu” Chị ấy vẫn dùng ánh mắt đa tình đó mà nói chuyện với tôi, khiến tôi có chút đỏ mặt.
Tôi cầm chiếc phong bì lúc nãy, dúi lại vào tay chị ấy: “Cảm ơn chị và nhà hàng đã chiếu cố đến ba và em, nhưng số tiền này em tuyệt đối không thể nhận được đâu ạ. Em xin nhận tấm lòng của chị và nhà hàng, còn việc cống hiến, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ mà em phải làm, nên chị không cần bận tâm”
Chị ấy có tỏ vẻ khó hiểu: “Phong bì này là tâm ý của nhà hàng gửi đến ba em, em nhận đi cho chị vui, vả lại trên đời này ai lại chê tiền đâu cơ chứ, huống hồ em cũng đang trong giai đoạn khó khăn, ở đây không có bao nhiêu cả, nhưng cũng sẽ hỗ trợ được một phần nào đó cho em”
Tôi vẫn nhất quyết không thể nhận: “Em vừa là nhân viên của nhà hàng, lại vừa là một giáo viên tiểu học. Bản thân em nên làm gương cho các em học sinh của mình, chỉ nên nhận những gì xứng đáng. Huống hồ gì số tiền này lại gửi cho ba em, như chị thấy đó ba em vẫn còn đang hôn mê, ông ấy không thể nhận được. Em tin cho dù ông ấy có tỉnh lại, cũng nhất định sẽ không nhận số tiền lớn như vậy đâu ạ”
Chị ấy cũng đang có việc gấp nên cũng không tiện đôi co với tôi, chỉ bảo sẽ hẹn gặp mặt tôi sau, rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi thật sự đã rất bất ngờ về việc tại sao chị ấy lại biết được ba tôi đang nằm ở đây, lại còn muốn biếu phong bì cho ba tôi. Tôi vẫn cảm thấy tốt nhất không nên nhận ân tình của một ai đó quá nhiều thì vẫn hơn, nếu là ba chắc chắn ông ấy cũng sẽ cảm nhận giống như tôi mà thôi.
Buổi tối hôm đó, chị ấy nhắn tin hỏi thăm tôi về phần thi sáng nay, chị ấy bảo lúc ở bệnh viện thời gian quá gấp nên chưa kịp hỏi thăm tôi. Chị ấy cũng thừa nhận việc vào thăm ba tôi xuất phát từ tâm ý của chị ấy, vì chị ấy muốn giúp đỡ tôi, nhưng không ngờ tôi lại nhất mực từ chối như vậy, khiến chị ấy cảm thấy có chút bận lòng.
Tôi bảo chị ấy tôi sẽ không nhận những gì không xứng đáng với mình, còn không quên chọc chị ấy, bảo chị ấy chỉ cần đầu tư phát triển thêm nhà hàng âu, rồi tạo thêm công ăn việc làm mới cho tôi là được. Như vậy, vừa có thể gia tăng thu nhập của tôi, vừa có thể khiến tôi cảm thấy xứng đáng với những gì mình đã bỏ ra.
Chị ấy hỏi tôi có muốn kiếm thật nhiều tiền không, chị ấy sẽ giúp tôi. Tất nhiên, việc kiếm được nhiều tiền là mong muốn không chỉ của riêng tôi, mà là của rất nhiều người đang sống trên cõi đời này. Tôi đương nhiên không từ chối điều đó.
“Tối mai, em theo chị đi gặp đối tác nước ngoài. Chị sẽ lái xe qua nhà rước em, nhớ ăn bận lịch sự vào cho chị đấy nhé. Ngủ ngon”
Tuy thời đi học, tiếng anh của tôi không đến nỗi tệ, cũng đã giao tiếp qua với người nước ngoài. Nhưng dạy học ở trường Tiểu học đã lâu, tiếng anh của tôi vốn dĩ không được trau dồi hằng ngày, lần này đi gặp đối tác quan trọng lại còn là đối tác nước ngoài, chị ấy mang tôi đi theo, chẳng khác nào biến tôi thành một kẻ khua môi múa mép sao.
Nhưng chị ấy đã quyết, tôi làm sao có thể mở miệng từ chối, đành cố gắng trau dồi thêm tiếng anh giao tiếp cho ngày mai, biết đâu đây lại là cơ hội tốt cho sự nghiệp của tôi sau này. Lần này xem như đánh cược một phen vậy.