Có Anh Đây Rồi!

Chương 33: Chỗ Dựa






“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi ạ?”

Tôi chạy đến bấu vào tay một bác sĩ đang đi trước, dẫn theo sau là một đoàn các y tá, chạy vào phòng cấp cứu ba tôi. Tình hình hiện tại có vẻ không được tốt, điều đó khiến tôi không khỏi lo lắng.

Bác sĩ không nói gì, ra hiệu cho tôi bình tĩnh rồi bước vội vào trong. Đầu óc tôi cảm thấy choáng váng, chân tay rụng rời. Một chị y tá chạy tới đỡ tôi ngồi xuống hàng ghế chờ. Trước khi vào phòng cấp cứu chị y tá nói tôi không nên quá lo lắng, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho ông ấy.

Chị ấy vừa dứt lời, tôi như nghe tiếng sét đánh thẳng vào tai mình, chỉ nghe thấy tiếng lùng bùng inh ỏi không có hồi kết. Lúc này đây, tôi thực sự không thể nào bình tĩnh được nữa rồi, nhưng tôi lại không dám đứng bên cửa để nhìn vào trong.

Cảm giác cô đơn, sợ hãi bao trùm toàn bộ con người tôi. Tôi run rẩy, mồ hôi xen lẫn những giọt nước mắt từ đâu chảy xuống thành dòng, ướt đẫm. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như lúc này. Tôi không biết làm gì khác ngoài cầu nguyện các đấng ơn trên, mong cho ông ấy được bình an.

Tôi có cảm giác như mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Nếu ba có mệnh hệ gì, chắc tôi cũng sẽ không sống nổi. Cuộc đời này, tôi chỉ có mình ba là chỗ dựa duy nhất. Tôi làm sao có thể sống mà thiếu ông ấy bây giờ.

Đang lúc tâm trạng rối bời, tôi nghe thấy tiếng kêu khóc từ phòng cấp cứu bên cạnh: “Mình ơi, sao anh lại đi nhanh như vậy, sao lại bỏ em và các con bơ vơ không nơi nương tựa thế này, mình ơi!”

Tiếng kêu gào của một người phụ nữ trẻ tuổi vang lên nghe thật thê lương. Trông chị ấy cũng còn khá trẻ, khoảng tầm ngoài ba mươi. Nhìn chị ấy không ngừng lay thi thể anh nhà, có thể thấy chị ấy không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.

Anh nhà mất không rõ vì lý do gì, chỉ thấy thi thể được đẩy ngang qua tôi, đã được bao phủ kín bởi một tấm chăn trắng. Không gian tang thương bao trùm khắp khu vực bệnh viện, trông thật sầu thảm.

Chị ấy lúc này cũng không còn sức để đi theo nữa, tiếng khóc dần trở nên đứt đoạn. Cuối cùng không trụ nổi mà ngất lịm đi. Hai người phụ nữ tóc đã chấm bạc, có lẽ là mẹ ruột và mẹ chồng của chị ấy phải ném lại đau thương dìu chị ấy nằm xuống ghế, người bóp đầu, người bóp tay chân, hy vọng chị ấy sẽ tỉnh lại.

Không hiểu sao tôi lại đồng cảm với chị ấy đến thế. Liệu rằng cuộc sống sau này của chị ấy sẽ ra sao, con cái của chị ấy sẽ như thế nào, khi thiếu đi bóng dáng của người chồng người cha. Liệu chị ấy có đủ sức để một mình gánh vác chuyện gia đình. Các con của chị ấy liệu có nhận được đầy đủ tình yêu thương, để có thể trưởng thành bình thường như những đứa trẻ khác.

Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng cái chết không có gì đáng sợ. Rằng cuộc sống là bể khổ nhân gian, chết đi mới có thể an nhàn. Nên những lúc thấy đám tang đi qua, tôi không cảm thấy buồn cho họ. ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Nhưng giờ đây tôi mới hiểu, những người nằm xuống kia thực sự không đáng thương bằng những người còn ở lại.

Sau khoảng thời gian được chăm sóc, chị gái kia cuối cũng đã tỉnh lại. Chị ấy không còn gào khóc thảm thiết như lúc đầu, chỉ thấy chị ấy im lặng, ánh mắt gần như vô thần. Chị đưa mắt liên hồi như tìm kiếm một thứ gì đó quan trọng đã mất. Lâu lâu còn nói lẩm nhẩm vài câu gì đó tôi nghe không rõ.

Lúc này những người thân bên cạnh chị ấy lại bắt đầu gào khóc, chị ấy dường như cũng không còn sức để quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh nữa. Rồi không lý do gì, những nụ cười khó hiểu bắt đầu xuất hiện trên gương mặt hiện rõ sự đau khổ ấy, nước mắt cũng tự dưng theo đó mà rơi xuống. Nhìn chị ấy như vậy, thật khiến người khác cảm thấy đau lòng thay.

Chợt tôi nhớ lại lời của bài hát “Không đau vì quá đau”, một bài hát do nhạc sĩ Quang Huy sáng tác, được trình bày bởi ca sĩ Phạm Quỳnh Anh, một ca sĩ mà tôi rất thích thời thơ bé. Tựa đề bài hát có đại ý là khi đạt đến một cảnh giới nào đó của sự đau khổ, thì sẽ khiến người ta không còn cảm giác được sự hiện diện của nó nữa.

Lúc đó khi nghe tên bài hát này tôi đã cảm thấy nó thật buồn cười, cái gì gọi là không đau vì quá đau chứ. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được trọn vẹn ý nghĩa của bài hát này là gì, chỉ thấy chị Phạm Quỳnh Anh hát hay nên tôi thích nghe.

Cho đến khi trưởng thành hơn, cũng nến trải một số chuyện đau lòng, tôi mới có thể thực sự hiểu được điều này. Đôi khi trong cuộc sống chúng ta sẽ phải tự quyết định cách đối diện với sự mất mát, đau lòng.

Theo tôi cùng một nỗi đau, có người sẽ chọn cách bi lụy, có người sẽ chọn cách mạnh mẽ mà bước qua. Điều đó sẽ tùy vào mức độ chịu đựng nỗi đau của mỗi người.

Đối với chị gái này cũng vậy, sự ra đi đột ngột của anh nhà đã lên đến tột cùng của sự đau khổ, khiến chị ấy trở nên vô cảm với mọi vật xung quanh. Cũng có thể chị ấy không còn cách nào khác ngoài việc phải mạnh mẽ đối diện với sự thật đau lòng này.

Tôi thấy thương cảm cho chị ấy, cũng thương cảm cho chính bản thân mình. Dù sao chị ấy cũng còn có các con làm điểm tựa. Còn bản thân tôi bây giờ mà nói, chỉ có một mình.

Tôi rút điện thoại, bất giác muốn soạn một tin nhắn gửi cho ai đó. Trong tin nhắn ấy, tôi như thể biến thành một con người yếu đuối đáng thương. Tôi cứ thế gõ ra hết suy nghĩ trong lòng mình.

Danh bạ điện thoại hiện lên, tôi lướt qua bao nhiêu con người đã được lưu trong điện thoại, cuối cùng dừng lại tại một cái tên mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ mình đã bỏ quên nó, Tuệ Lâm.

Tôi bất giác đã bấm chọn cô ấy. Tôi muốn tâm sự cùng Tuệ Lâm, muốn chúng tôi có thể cùng nhau san sẻ nỗi lòng giống như trước đây, tôi thực sự đã không còn ai để có thể gửi gắm tâm tư nữa rồi.

Tôi đưa ánh nhìn sang phía gia đình chị gái lúc nãy, cục diện lúc này đã thay đổi hoàn toàn. Chị ấy không còn tỏ vẻ bi lụy yếu đuối nữa. Tôi thấy chị ấy lau sạch nước mắt, nước mũi lấm lem trên mặt, rồi mạnh mẽ đứng dậy dìu người thân đang đau buồn bước xuống nhà xác làm thủ tục nhận người thân.

Chị ấy thật khiến tôi bất ngờ, chỉ trong chốc lát chị ấy đã có thể vực lại tinh thần. Có lẽ lúc này đây, chị ấy thực sự đã không còn cách nào khác ngoài việc phải học cách chấp nhận sự thật đau lòng này. Nhưng nếu như chị ấy không trở nên mạnh mẽ thì ai sẽ là người có thể thay thế chị ấy đây chứ.

Đúng, tôi là một kẻ hèn nhát, yếu đuối. Chị ấy là phụ nữ mà còn có thể mạnh mẽ đối diện với sự mất mát to lớn như thế. Tôi thân là một thằng con trai lại ngồi đây run rẩy, lo sợ. Ba biết được điều này, chắc chắn sẽ rất thất vọng về tôi. Tôi không thể để ông ấy cảm thấy thất vọng về tôi được.

Nhờ có chị gái ấy mà tôi như được thức tỉnh. Bật điện thoại lên, tôi xóa đi dòng tin nhắn vừa soạn. Hít một hơi thật sâu, tôi tự dặn lòng “Tôi phải thật mạnh mẽ, phải là chỗ dựa vững chắc nhất của ba ngay lúc này”.