Có Anh Đây Rồi!

Chương 27: Quyết Định






Sau khi buổi Lễ tổng kết và trao Bằng tốt nghiệp đại học kết thúc, tôi được thông báo ở lại trao đổi một số việc, nhà trường có đề xuất giữ tôi lại làm giảng viên dự bị nhưng tôi từ chối. Tôi thẳng thắn trao đổi với nhà trường về mong muốn được công tác tại Trường tiểu học nơi mà tôi vừa hoàn thành khóa luận thực tập vừa qua. Hiện bên trường cũng đã sắp xếp vị trí cho tôi, sau khi tôi tốt nghiệp.

Lý do chính tôi từ chối việc ở lại Trường lần này một phần vì ba tôi đã lớn tuổi, sức khỏe của ông hiện tại không được tốt, nên tôi muốn công tác gần nhà để tiện chăm sóc ông về sau. Cũng là tìm kiếm cho mình một cơ hội trong đoạn tình duyên vô định sau này.

Bản thân tôi không nghĩ nhà trường lại ưu ái tôi như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ được giữ lại trường, cũng có chút tiếc nuối vì không phải ai cũng được nhà trường cân nhắc. Nhưng giữa ba và các em nhỏ dưới quê nhà, tôi luôn cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn. Ít ra đây là lựa chọn tốt nhất đối với tôi bây giờ.

Mặc dù buổi lễ đã kết thúc khá lâu, nhưng các vị phụ huynh và các em vẫn nán lại đợi tôi. Họ muốn chụp với tôi một tấm hình lưu niệm, ai nấy đều hết lời khen ngợi phong thái lúc tôi phát biểu trên lễ đài. Các em còn không quên gửi đến tôi những bó hoa xinh tươi, thay cho lời chúc mừng. Nhìn các em khôn lớn tôi cũng cảm thấy mình xứng đáng hơn với những gì đạt được.

“ Thanh Sang à, cháu vẫn sẽ tiếp tục công tác ở trường chúng ta đấy chứ?” Một phụ huynh hỏi thăm tôi trước lúc chia tay về nhà;

“ Dạ tất nhiên rồi ạ” Tôi nhanh nhảu đáp rồi nở một nụ cười thật tươi;

“ Tốt quá, sau này thằng út nhà cô đi học, cô nhất định gửi nó vào lớp cháu” Cô nhìn tôi trìu mến tỏ vẻ an tâm;

Câu nói của cô khiến lòng tôi cảm thấy ấm áp đến lạ. Không biết phải nói điều gì ngay lúc này, “Cảm ơn… cảm ơn… Cảm ơn rất nhiều”. Tôi nhìn về xa xăm nở một nụ cười mãn nguyện, cũng tự hứa với bản thân thân sẽ làm tốt hơn nữa với quyết định của mình.

Trên đường về nhà, ba không nói chuyện nhiều với tôi, chỉ lặng lẽ quan sát tôi. Có lẽ ba biết trong lòng tôi đang chất chứa tâm tư gì đó, nhưng thay vì hỏi, ông chỉ có thể đứng sau lưng ủng hộ hoàn toàn quyết định của tôi.

“ Ba ơi, hai chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi ạ. Nay con mới nhận học bổng của trường, ba thích ăn gì con đều sẽ dẫn ba đi ăn?”. Tôi khoác vai ba thủ thỉ vào tai ông. Ba cười lớn: "Nay con trai của ba đã thực sự trưởng thành rồi, ba được nhờ rồi, ha ha".

Đi ngang qua tiệm bánh xèo, ba bảo lâu rồi không ăn món này, bảo tôi mời ba món này được rồi. Đây từng là tiệm trà sữa mà Tuệ Lâm rất thích, cũng là nơi đầu tiên tôi làm thêm.

Nghe ba bảo sau một thời gian kinh doanh, do không cạnh tranh lại với những tiệm trà sữa mới mở nên anh chị chủ cũng buộc phải dẹp tiệm. Sau đó anh chị chủ cho tiệm bánh xèo này thuê lại, còn gia đình thì chuyển lên tỉnh kinh doanh lĩnh vực khác. Ba cũng chỉ nghe hàng xóm kể lại nên cũng không rõ thế nào.

Nhìn qua một lượt, không gian tiệm lúc này quả thực khiến tôi không còn nhận ra. Tất cả đã được thay thế bằng những hình ảnh, đồ dùng phục vụ cho việc bán bánh xèo. Không còn những vật dụng trang trí dễ thương, góc không gian thư giãn của một tiệm trà sữa dành cho tuổi teen như tụi tôi thời bấy giờ.

Đúng thật, thời gian là một thứ gì đó thật tàn nhẫn, nó khiến những ký ức xưa cũ trong chúng ta bị xáo trộn. Nó nhấn chìm những cảm xúc nhất thời của chúng ta, đôi khi là sự im lặng đến đáng sợ, rồi đến một lúc nào đó tất cả đều rơi vào sự lãng quên.

Điều đó có đang đúng với tôi và Tuệ Lâm lúc này? Sau bốn năm vật lộn với cuộc sống và học tập trên thành phố, có đôi lúc tôi tưởng chừng như đã quên mất cô ấy.

Nhưng thực tế thì sao chứ, cảnh vật lúc này dù có thay đổi thế nào đi nữa, ký ức của tôi về cô ấy vẫn nguyên vẹn. Tôi vẫn luôn chờ đợi câu trả lời từ cô ấy. Có lúc, tôi thấy mình thật ngốc, tôi không nên học theo cô ấy chơi trò chơi may rủi đó, để rồi người chờ đợi không ai khác… Chỉ có tôi.

Có lẽ ông trời suy cho cùng vẫn không muốn nhìn thấy tôi đau lòng. Vì dù tôi có cố gắng thế nào, thì sự thật vẫn mãi là sự thật. Tôi và cô ấy căn bản không môn đăng hộ đối. Có cố gắng cũng chỉ là đang tự làm tổn thương bản thân mình mà thôi.

Nếu Tuệ Lâm thật sự thích tôi, cô ấy nhất định sẽ trả lời câu hỏi của tôi. Không nhất thiết phải chờ đến tận bốn năm trôi qua. Tuệ Lâm xứng đáng có được một người đàn ông tốt bên cạnh, chăm sóc và che chở cho cô ấy. Tôi chỉ có thể là một người bạn đồng hành, luôn ở sau lưng ủng hộ và theo dõi cô ấy trên con đường phía trước.

Tôi lặng lẽ nhìn ba đang vui vẻ ngắt từng cọng rau, lau từng cái chén, đôi đũa. Trên miệng vẫn không ngừng nở nụ cười của sự hạnh phúc. Khoảnh khắc bình dị này khiến tôi càng thêm yêu quý và trân trọng những giây phút của hiện tại. Quyết định lần này chắc chắn không sai.