Có Anh Đây Rồi!

Chương 21: Cánh Cửa






Nằm bệt trên giường, tôi dường như không thể nào chợp mắt. Hàng trăm câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi về mối quan hệ giữa Tuệ Lâm và người con trai lạ mặt kia. Anh ta là ai, tại sao cô ấy lại vui vẻ trò chuyện cùng anh ta, lại còn thể hiện hành động thân thiết quá mức như thế kia. Rõ ràng bọn họ có mối quan hệ không đơn thuần mà.

Tôi biết bản thân mình đã có tình cảm với Tuệ Lâm từ lâu, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng che giấu điều đó. Từ trước tới nay, tôi chỉ đang đánh lừa bản thân rằng tôi và cô ấy chỉ là bạn bè thân thiết. Chúng tôi là hàng xóm của nhau nên mới có cảm giác như vậy.

Nhưng ngay lúc này, tôi có thể khẳng định với chính mình rằng tôi thích cô ấy. Tôi thích cách cô ấy đối xử với tôi, thích được ở cạnh cô ấy, thích được cùng cô ấy đi dạo, uống trà sữa ăn vặt.... Tôi dường như đã yêu cô ấy tự lúc nào không biết.

Nhưng thích là một chuyện, tôi biết bản thân hoàn toàn không xứng với Tuệ Lâm. Cô ấy sống trong một gia đình có điều kiện, tính cách lại phóng khoáng, quảng giao. Cô ấy lại còn có khả năng bảo vệ những người ở cạnh cô ấy. Còn tôi thì sao chứ, không điều kiện, lại sống khép kín. Tôi lại càng không thể mạnh mẽ được như cô ấy.

Chúng tôi dường như là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chạm. Có chăng chỉ có thể là đôi tri kỷ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.

Tôi nghĩ bản thân mình thật là...Lại tự huyễn hoặc nữa rồi. Một đôi đũa mốc làm sao chòi được mâm son cơ chứ. Tôi đúng là ngốc thật mà, ai đời lại tự làm đau mình như thế bao giờ. Dừng lại đúng lúc có khi lại tốt cho cả hai.

Tôi vắt tay lên trán suy nghĩ rất lâu, rất lâu... Suy nghĩ đến nỗi chẳng nhớ mình đã kết thúc nó ra sao, cứ thế chìm vào giấc mộng hão huyền.

" Tuệ Lâm, tớ thích cậu". Tôi la lên thật lớn trước mặt Tuệ Lâm, nhưng mặt cô ấy không hề có cảm xúc, chỉ nhìn tôi với một đôi mắt vô hồn. Tôi đưa đôi mắt long lanh nhìn cô ấy như mong muốn nhận được một câu trả lời, nhưng cô ấy không nói gì cả chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi cầm tay Tuệ Lâm như thúc giục câu trả lời từ cô ấy: "Tuệ Lâm, cậu có thích mình không?". Cô ấy vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

" Tuệ Lâm chúng ta đi thôi". Một giọng nam ấm áp vang lên;

Lại là chiếc xe mui trần kia sao, lúc này trong đôi mắt sâu thẳm của Tuệ Lâm dường như đã có câu trả lời;

" Xin lỗi!". Rồi cô ấy hất tay tôi ra, quay người đi thẳng về phía hắn ta.

Tôi như chết lặng chỉ biết dương mắt nhìn cô ấy bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh như đánh thức tôi, tôi chạy theo trong vô vọng. Chạy mãi, chạy mãi, vừa chạy vừa hét lớn: "Tuệ Lâm anh yêu em".

" Thanh Sang, Thanh Sang... Dậy chuẩn bị đi làm đi con". Ba tôi vỗ vỗ vào vai, đánh thức tôi dậy.

Tôi bật dậy, người đã đẫm mồ hôi. Ba còn tưởng tôi bị sốt, vội đưa tay lên trán xem thân nhiệt của tôi thế nào;

" Con không sao ạ, chỉ là mơ một cơn ác mộng thôi, ba đừng lo".

Tôi nhanh chóng giải thích để ba hiểu. Sau khi kiểm tra thân nhiệt của tôi một lần nữa, ba mới yên tâm đi làm.

Vào nhà vệ sinh, trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng bên tai tiếng la thảm thiết ấy. Tôi nhìn vào gương, tự hỏi tôi đây sao, gương mặt gầy gò thiếu sức sống. Trong ánh mắt không hề thấy được tương lai ấy, làm sao tôi có thể dám yêu một người chứ.

Tôi cười gượng, múc nước vào lòng bàn tay, cố gắng cọ rửa thật sạch gương mặt muộn phiền này. Nhưng dù cố gắng rửa như thế nào đi nữa, trên gương mặt ấy vẫn hiện rõ sự vô vọng, bất lực.

Tiệm trà sữa hôm nay đông khách đến nổi, tôi không có thời gian nghĩ đến việc khác. Từng đợt khách ra vào, cũng giúp tôi cuốn trôi đi những nghĩ ngợi trong lòng. Nhìn thấy gương mặt vui tươi hớn hở của khách hàng, làm tôi cũng vui theo.

Mấy đứa trẻ nhỏ vào quán thường rất thích tôi, cũng chả hiểu tại sao mỗi lần thấy tôi chúng đều vậy quanh trò chuyện, bắt tôi phải chơi cùng. Mặc dù tôi khá kiệm lời, nhưng với trẻ nhỏ tôi lại rất biết làm trò, có lẽ vì thế tôi rất được lòng chúng.

Có nhiều bậc phụ huynh còn phải thú thật, vì con họ muốn ra đây chơi với tôi nên họ mới ghé quán. Những lời này thật sự làm tôi rất vui, cũng phần nào tiếp thêm động lực cho sự nghiệp nhà giáo của tôi sau này…

Từ sau hôm bắt gặp Tuệ Lâm về cùng người thanh niên đó, tôi luôn cố gắng tránh mặt Tuệ Lâm. Những lúc cô ấy ghé quán tôi đều đổi công việc cho bạn pha chế ở trong. Đối với tôi, đây là cách tốt nhất để bản thân không cảm thấy tổn thương do những sự huyễn hoặc mà tôi tự dựng nên.

Có thể mọi người sẽ nghĩ tôi là một thằng con trai kém cỏi. Nếu đã thích một ai đó, tại sao lại không dám thẳng thắn đối diện.

Có lẽ, khi nghe một câu chuyện nào đó giống tôi, tôi cũng sẽ giống tất cả mọi người, có cùng suy nghĩ như thế. Nhưng chỉ khi rơi vào hoàn cảnh này, tôi mới nhận ra cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình nghĩ. Chỉ có người trong cuộc, mới có thể cảm nhận một cách rõ ràng về nó mà thôi.

Đôi khi im lặng là cách tốt nhất để chữa lành mọi vết thương trong lòng. Đó là điều tôi có thể làm ngay bây giờ.



Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cũng đã làm được ở quán trà sữa tròn một tháng. Hôm nay cũng là ngày lãnh lương đầu tiên của tôi, tuy không nhiều nhưng đó là những đồng tiền đầu tiên mà tôi tự kiếm được. Cầm số tiền này trên tay, tôi thực sự muốn mua một thứ gì đó cho ba, giống như những lần nhận lương ba đều sẽ mua một món gì đó ngon cho tôi ăn vậy.

Tôi nghĩ mãi, cuối cùng ghé qua một cửa hàng chuyên bán đồ cho người lớn tuổi. Tôi muốn mua cho ba một cây đấm lưng, dạo này tôi thấy ông ấy thường dùng tay đấm vào lưng mình. Tôi không có nhiều tiền để mua cho ba một cái máy mát xa, nên tôi quyết định mua món quà nhỏ này trước, sau này khi kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho ba một chiếc máy tốt hơn.

Về đến nhà đã thấy ba đứng trước cửa đợi tôi, định bụng sẽ giấu món quà này thật kỹ tạo bất ngờ cho ông ấy, nhưng chưa kịp làm gì ba đã chạy tới ôm chầm lấy tôi: "Đậu rồi, con của ba đậu thật rồi!"

Tôi còn chưa kịp định hình mình đậu cái gì. Ba đã vội đem ra khoe với tôi tờ giấy báo trúng tuyển Đại Học Sư Phạm (Nguyện vọng một) . Tôi còn tưởng chuyện gì, việc đậu nguyện vọng một xem như nằm trong lòng bàn tay của tôi, nên tôi cũng không lấy làm bất ngờ cho lắm.

Có chút tự mãn, nhưng thấy ba vui như thế tôi cũng cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc. Tôi đem món quà nhỏ của mình tặng ba khiến ông ấy cảm động xém tí là rơi nước mắt. Có thể nói hôm nay là một ngày vui trọn vẹn của chúng tôi.

Vậy là cánh cửa tiếp theo của cuộc đời tôi cũng đã mở ra rồi. Tôi cứ thế mà bước vào trong...