“ Tuệ Lâm, mau mở cửa. Tui có cái này cho bà nè”. Tôi gọi vọng vào nhà Tuệ Lâm, hy vọng cô ấy sẽ ra mở cửa cho tôi. Nhưng cho dù tôi gọi muốn khản cả họng, Tuệ Lâm vẫn nhất quyết không thèm trả lời tôi.
Tôi biết Tuệ Lâm thích uống trà sữa, ăn cá viên chiên nên đã chủ động ghé vào quán ăn yêu thích của cô ấy để mua. Tôi còn đinh ninh Tuệ Lâm chắc chắn sẽ vui lắm đây. Cô ấy sẽ hết giận nhanh thôi mà. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, Tuệ Lâm đúng là một cô gái không những không dịu dàng mà còn khó nuông chiều.
Gọi cũng không được, vào cũng không xong. Không còn cách nào khác, tôi phải đứng trước cửa nhà cô ấy chờ… Từ ba mươi đến một tiếng, rồi một tiếng ba mươi phút đồng hồ trôi qua, tôi cứ đứng như một thằng hâm ngoài cửa nhà cô ấy.
Nếu có ai đó đi ngang qua, tôi lại giả bộ đi qua đi lại, hoặc phải cố tình diễn cảnh đang chuẩn bị ăn uống bên ngoài. Không ngờ có một ngày, tôi lại phải làm những trò trẻ con như thế. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy rất đỗi bình thường. Tôi có thể chờ, chờ đến lúc nào cũng được, miễn cô ấy hết giận, tôi đều có thể chấp nhận hết. Việc cô ấy thích ai, giờ cũng không quan trọng với tôi nữa, cô ấy có thể cảm thấy hạnh phúc là được: “ Tuệ Lâm xin hãy tha thứ cho anh lần này, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu mà”. Đây là những lời thật lòng nhất từ tận đáy lòng tôi lúc này.
Tiếng cửa nhà mở ra, đi kèm theo là tiếng cót két kéo dài. Tuệ Lâm khoanh hai tay trước ngực, trên mặt vẫn còn biểu hiện của sự giận dữ: “ Ông làm gì đứng trước nhà tui như ăn trộm thế. Tuệ Lâm liếc nhìn xuống tay tôi, thấy ly trà sữa đã tan đá, chảy nước tèm lem. Tuệ Lâm cũng có chút cảm động, nhưng vẫn không quên làm cao một chút: “Thế ông đang cầm cái gì đó”, vừa nói mắt Tuệ Lâm vừa đảo một vòng tròn. Tôi giơ ly trà sữa trên tay lên, vui vẻ trả lời: “ Tui có mua trà sữa và cá viên chiên mà bà thích ăn nhất nè. Nhưng mà chờ lâu quá nên bị tan đá mất rồi”. Tôi vừa nói vừa gãi đầu lia lịa. Tuệ Lâm cười mỉm: “ Vào đi”, rồi quay ngoắt người vào trong.
“Yeah….”. Tôi khoái chí chạy thẳng vào nhà, vừa vào nhà đã thấy Tuệ Lâm cũng đã gọt sẵn trái cây để trên bàn. Ngoài ra còn có món gà chiên bột mà tôi rất thích. Không phải từ nãy giờ, cô ấy để mình ở ngoài để chuẩn bị món ăn này đấy chứ. Tôi còn đang lâng lâng trong cảm giác vui sướng ấy, thì từ đâu lực đập của một bàn tay khẽ in lên vai tôi, làm tôi tỉnh cả mộng.
“ Bà vừa tác động vật lý với tui đó à, bà có biết đau không vậy”. Tôi vừa la làng, vừa lấy tay xoa xoa vào chỗ mới bị đánh.
“ Cho chừa cái tội ăn hiếp tui chứ sao, hên cho ông là lúc nãy tôi còn tỉnh táo mới không cho ông ăn một trận no đòn. Cái đánh này có là gì với tui đâu chứ”. Tuệ Lâm vừa nói vừa kéo hai tay áo lên, nhìn chẳng khác gì mấy bà bán cá, đang gây lộn ngoài chợ, không có một chút nữ tính nào của con gái cả. Tôi chỉ biết lắc đầu. Tuệ Lâm lại trợn hai mắt nhìn tôi: “Ông lắc đầu cái gì chứ, ý ông là sao hả, đã không biết lỗi của mình mà còn trách tui sao?”.
“ Không… Không, Tuệ Lâm của chúng ta là nhất. Tui đâu dám không nhận lỗi cơ chứ. Lúc sáng là tui sai, thử nghĩ coi một cô gái vừa dễ thương, xinh xắn, đáng yêu, lại luôn bảo vệ lẽ phải như Tuệ Lâm của chúng ta, ai mà lại không thích cho được chứ, đúng không nào”. Tôi vừa nói vừa múa máy tay chân khiến cho Tuệ Lâm nở hết cả lỗ mũi. Tuệ Lâm nghe thấy vậy thì cảm thấy có lý, nhẹ nhàng thả hai cánh tay đang khoanh lại, tỏ ra thùy mị nết na hẳn.
“ Vậy thôi, ông ăn gà rán đi. Tui vào bếp cho thêm đá và sữa, đá tan hết rồi nên chắc vị sẽ nhạt đi. Tiện thể tui sẽ chiên lại cá viên chiên ăn cho nóng”. Tuệ Lâm vui vẻ vào bếp làm đồ ăn.
Tuệ Lâm tuy có hơi cộc cằn, nhưng lại rất dễ làm cô ấy nguôi giận. Mỗi lần như vậy, chỉ cần nịnh vài câu là cô ấy sẽ quên hết ngay. Từ trước đến giờ chỉ có Tuệ Lâm giận tôi thôi. Tôi đúng cô ấy cũng giận, tôi sai cô ấy cũng giận. Chẳng lẽ do tôi quá nuông chiều khiến cô ấy thích giận lúc nào thì giận hay sao chứ. Con gái đúng là khó hiểu.
Lần này trong lúc ăn cùng, Tuệ Lâm không còn nhắc về anh trai kia nữa. Chắc do thấy tôi không thích nghe kể về những người con trai xung quanh cô ấy, cái này là do tôi nghĩ, chứ cô ấy nghĩ gì thì có trời mới biết được.
Trong lúc thưởng thức, Tuệ Lâm chuyển qua hỏi tôi về việc ôn thi của tôi sao rồi, có ổn không. Cô ấy bảo học giỏi thật thích, không cần phải vội vàng, nước đến chân mới nhảy như cô ấy. Mặc dù thành tích hiện tại của Tuệ Lâm cũng tạm gọi là khá, nhưng nhiều lúc cô ấy cảm thấy áp lực. Cô ấy không biết mình đang học vì điều gì nữa, cứ thế lao theo bạn bè ôn luyện từ ngày này qua ngày khác.
Tuệ Lâm cũng không dám chắc mình có thể đậu vào trường đại học theo mong muốn của ba mẹ hay không. Nếu không đậu chắc ba mẹ sẽ thất vọng về cô ấy lắm. Tuệ Lâm tâm sự với tôi rất nhiều, nhiều đến nổi tôi cảm thấy con người bên trong và con người bên ngoài của cô ấy là hai nửa hoàn toàn khác nhau.
Bình thường cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ và luôn làm những gì mình cho là đúng. Nhưng ngay lúc này, Tuệ Lâm đang nói chuyện với tôi là một con người hoàn toàn khác, cô ấy yếu đuối, tổn thương và luôn mong muốn làm hài lòng ba mẹ.
Lúc nãy cô ấy còn hung hăng với tôi cơ mà. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô ấy lúc này, vì tôi đã từng trải qua. Mỗi người chúng tôi đều có những nỗi niềm ẩn giấu bên trong, chỉ là không có cơ hội được nói ra. Và vì, đó là bí mật đã được chôn giấu tận sâu trong tâm hồn, nên chỉ khi tìm được một tâm hồn đồng điệu thì chúng mới có thể được khai phá.
Cô ấy vừa kể, vừa cúi gằm mặt xuống, không biết từ đâu những giọt nước mắt cứ thế kéo đến giàn dụa trên gương mặt của cô ấy, nhìn những giọt nước mắt đang rơi xuống, đó là những giọt nước mắt của sự bất lực. Dường như sự kỳ vọng quá lớn của ba mẹ, đã khiến cô ấy quá mệt nhoài, nhưng vì bổn phận làm con, cô ấy còn biết làm gì khác cơ chứ.
Tôi đứng dậy rút vài tờ khăn giấy, rồi nhẹ nhàng kéo ghế đến bên cạnh cô ấy. Tôi không an ủi cũng không nhịn bợ cô ấy. Lúc này tôi chỉ có thể làm chỗ dựa cho cô ấy mà thôi, tôi đưa khăn giấy cho cô ấy lau nước mắt, rồi đưa tấm vai gầy gò của mình cho cô ấy tựa vào. Không gian lúc này như chìm vào trong sự im lặng đến đau lòng, chỉ còn tiếng thút thít của Tuệ Lâm vang lên từng đợt. Hai chúng tôi dường như một đôi tri kỷ, sẵn sàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng nhau.
“ Thanh Sang, cảm ơn ông đã luôn ở bên tui, chịu đựng tính khí thất thường của tui”. Tuệ Lâm cất lời giọng vẫn còn khàn khàn.
“ Không có gì, vì chúng ta là bạn bè, bạn bè chia sẻ với nhau cũng là việc nên làm mà”. Tôi đáp lại lời Tuệ Lâm. Cô ấy khẽ nhìn tôi, rồi nở một nụ cười gượng gạo. Lúc đó, tôi không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Tuệ Lâm là gì, nhưng sau này mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn luôn tự trách bản thân mình, đã quá vô tâm.
Sau hôm đó, Tuệ Lâm như trút bỏ được phần nào gánh nặng, trông cô ấy tươi tỉnh hẳn lên, lại còn chủ động rủ tôi qua ôn bài chung những lúc rảnh. Cô ấy nói tôi ở nhà tự ôn, thì biết ôn cái gì. Dù sao cô ấy cũng bỏ tiền đi học, tiện thể hai đứa giúp đỡ lẫn nhau. Tôi thấy việc đó cũng tốt cho cả hai nên mạnh dạn đồng ý.
Sau một thời gian học cùng Tuệ Lâm, tôi thấy cô ấy là một người sáng dạ, học bài nhanh, triển khai ý tốt, có khả năng viết văn, chỉ có môn toán cô ấy hơi tệ một chút, nhưng tôi đã cố gắng đơn giản hóa nhất, để cô ấy có thể nắm những cái cốt lõi.
Tóm lại, tôi thấy việc Tuệ Lâm có thể vào đại học là hoàn toàn khả thi, chỉ có điều do cô ấy quá áp lực nên mới suy nghĩ tiêu cực như thế. Dù sao tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở cạnh cô ấy, nhiều lúc chỉ muốn thời gian dừng lại ngay lúc này để tôi có thể mãi ngắm nhìn cô ấy.
Những lúc ôn bài, Tuệ Lâm đều vô cùng nghiêm túc, đôi lúc lại trông thật ngây ngô, dễ thương vô cùng. Không biết sau này tương lai của chúng tôi sẽ ra sao, chúng tôi liệu có còn được gặp nhau nhiều như bây giờ không. Hàng trăm câu hỏi về tương lai cứ thế hiện ra trong đầu tôi. Tôi nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười của tuổi mười tám, đôi mươi.