Tôi cứ thế, thẫn thờ bước đi trong vô định, cũng không muốn bước lên nhà. Không hiểu cảm giác của tôi dành cho Tuệ Lâm hiện tại là gì. Tôi và cô ấy có lẽ không là gì cả. Cô ấy vừa có điều kiện, học tập cũng không phải quá tệ, tính tình vui vẻ, hòa đồng...Chỉ có điều hơi cá tính một chút. Cô ấy xứng đáng có một người tốt bên cạnh. Bản thân tôi không có gì cả, hoàn cảnh lại khó khăn ai lại thèm thích tôi chứ. Tôi cứ thế tự trách bản thân mình.
“ Anh Thanh Sang, anh làm gì ở dưới này thế ạ”. Tôi giật mình nhìn xuống thì thấy An An đang cầm bịch snack trên tay, miệng nhai nhóp nhép cái gì đó. Tôi ngồi xuống vừa tầm với con bé để dễ nói chuyện: “Anh đi dạo như thường lệ thôi, em đi mua đồ ăn vặt à”;
An An cười hì hì rồi nói: “Dạ, Anh ơi, bình thường em cũng hay đi dạo dưới đây, mà có thấy anh bao giờ đâu ta”. Tôi cũng không rõ ý con bé là gì. Không lẽ, con bé biết mình đang có chuyện buồn hay sao. Tôi nhìn qua, con bé vẫn đang ngây ngô, cười díp hết cả hai mắt, trên miệng vẫn chóp chép không ngừng. Chắc do tôi nghĩ ngợi quá nhiều.
“ Thế, em có muốn đi dạo cùng anh không nhóc?”. Tôi ngỏ lời muốn đi dạo cùng con bé;
“ Dạ,”. Con bé gật đầu lia lịa. Chắc con bé cũng thường suy nghĩ vu vơ, rồi tự đi bộ một mình nên mới có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này ra sao;
“ Thế em cũng hay đi dạo một mình thế này à”. Tôi thắc mắc;
“ Không ạ. Em nghe mẹ nói, thường khi có chuyện buồn người ta mới đi dạo một mình thôi. Còn em đi một mình thì sẽ bị bắt cóc đó ạ”. Con bé thơ ngây trả lời trong khi tôi đảo mắt ngượng ngùng, vì nãy giờ cứ đinh ninh con bé đang đồng cảm với mình. Thật khổ tâm quá mà.
“ Thế giờ em đi một mình, không sợ anh bắt cóc em à”. Tôi hù nó;
“ Hi hi, em thấy anh nên xin mẹ cho em qua chơi với anh đó. Mẹ em đang ở bên kia kìa”. Con bé hí hửng chỉ tay về phía mẹ nó. Mẹ nó thì lúc này đang ngồi uống trà với cô Tư tạp hóa dưới chung cư.
“ Nhưng mẹ em đâu biết anh là ai đâu”. Tôi thắc mắc;
“ Biết chứ ạ. Em hay kể với mẹ về anh và chị Tuệ Lâm lắm. Mẹ em rất thích chị Tuệ Lâm đó anh”;
Nghe An An nhắc về Tuệ Lâm, tự dưng tôi lại cảm thấy có chút chạnh lòng. Ba tôi nói đúng, Tuệ Lâm là một cô gái tốt, nhưng tôi lại không xứng với cô ấy. “Haizzz”, một tiếng thở dài bất chợt từ trong miệng tôi thốt ra. Tôi không làm chủ được bản thân mình nữa rồi sao. Trước đây, cho dù có khó khăn như thế nào, bế tắc ra sao, tôi cũng chưa bao giờ thở dài như thế.
Tôi nhớ hồi nhỏ mỗi lần được điểm thấp hơn một chút là tôi lại thở dài. Ba ký nhẹ vào đầu tôi, bảo còn nhỏ mà đã thở dài như vậy sao, nếu lần này không được điểm như mong muốn thì lần sau chỉ cần tôi cố gắng hơn là được. Rồi ba xoa đầu tôi như thay lời an ủi, giống kiểu vừa đánh vừa xoa vậy đó.
Lúc ấy tôi cũng chả hiểu tại sao mình lại như thế, chỉ cảm thấy bản thân thật tệ, có mỗi học hành mà cũng làm không xong. Sau lần đó, tôi luôn nhủ lòng chỉ cần cố gắng mình có thể làm được tất cả, và thói quen thở dài của tôi cũng không còn nữa. Vậy mà giờ đây Tuệ Lâm có thể khiến tôi thở dài trong vô thức như thế. Cô ấy từ lúc nào đã ở trong trái tim tôi vậy kìa.
“ A… Chị Tuệ Lâm!”. Con bé giật tay tôi chỉ về phía chị Tuệ Lâm của nó đang tung tăng chạy đến. Con bé làm tôi giật hết cả mình, mắt tôi liếc nhìn thấy Tuệ Lâm đang bước tới, trái tim tôi tự dưng lại loạn nhịp hết cả lên;
“Chết tiệt, mình bị sao thế này không biết”. Tôi có cảm giác như máu của mình đang dồn hết lên mặt. Hai má cứ nóng phừng phực hết cả lên, cảm giác này khó tả vô cùng. Tôi chưa bao giờ như thế, ngay cả lúc chưa học thuộc bài mà bị cô giáo gọi lên trả bài, tim tôi cũng chưa đập loạn đến thế.
Tôi cố gắng đảo mắt khắp nơi, phân tán sự chú ý của bản thân, và không quên cầu nguyện cho trái tim mình có thể trở lại nhịp đập bình thường. Nhưng trái tim bướng bỉnh này, lại không chịu nghe lời chỉ thị của tôi một chút nào cả.
“ Ê…Ba bị gì hả? Có sốt không đó? Trông mặt ông đỏ dữ vậy?”. Nói rồi Tuệ Lâm sờ lên trán tôi, tự dưng tôi lại có chút phản ứng đẩy tay cô ấy ra.
“ Tui… Tui không sao, chỉ thấy hơi nóng thôi, không phải lúc này thời tiết cũng đang rất nóng sao. Tui chỉ bị ảnh hưởng bởi thời tiết thôi mà”. Tôi cố gắng tìm một lý do hợp lý nhất để giải thích cho cô ấy.
“ Vậy chắc ông có vấn đề gì rồi, chứ dưới này gió đến nổi lạnh muốn rung người, vậy mà ông thấy nóng thì tui cũng không biết nói sao luôn đó”. Tuệ Lâm vừa khoanh tay vừa xỉa xói tôi;
An An che tay cười tủm tỉm. Tôi cũng không hiểu nó cười vì điều gì, chỉ biết lúc này tôi đang rất sượng trân đây.
Thấy bầu không khí lúc này có vẻ không ổn, nếu cứ tiếp tự như thế tôi sợ Tuệ Lâm sẽ đoán ra được điều gì đó. Tôi liền chuyển hướng mời hai chị em đi uống trà sữa. Tuệ Lâm liếc mắt nhìn tôi đăm chiêu, mặc cho con bé An An tỏ vẻ phấn khích, miệng không ngừng la hét thích thú.
“ Lúc tui về ông không nói sớm, tui mới về nhà ăn hai tô cơm bự chảng, đánh răng rửa mặt tươm tất rồi. Với bây giờ là mấy giờ rồi ông biết không, quán nào mở cửa cho ông mà đòi đi chứ”. Tuệ Lâm đanh đá trả lời.
Tôi nghĩ lại cũng đúng giờ là 9 giờ 30, quán xá dưới chung cư đã đóng cửa hết rồi. Vì ở đây chủ yếu lao động nghèo nên họ cũng tranh thủ ngủ sớm để mai còn tiếp tục đi làm. Tôi có đi ăn uống vào buổi tối bao giờ đâu chứ. Nhưng tránh được chuyện xấu hổ ban nãy, tôi cũng định bụng mừng thầm. Chưa kịp vui mừng, Tuệ Lâm đã vội phán một câu xanh rờn: “Tối nay không đi được thì tối mai đi bù, phải gấp đôi cho tui, nghe chưa”;
Con bé An An nhìn qua, nhìn lại ngơ ngác. Con bé cũng không hiểu ruốc cuộc điều gì đang xảy ra lúc này, chỉ biết thân biết phận của mình, không dám hỏi nhiều.
Tuệ Lâm ngồi xuống kế An An dặn dò thật kỹ càng: “An An à, lần này chúng ta lời to rồi. Tối mai, em cứ xuống đây chờ chị. À mà thôi, chị sẽ đích thân lên tận nhà rước em đi. Anh Thanh Sang đây sẽ thân chinh đưa hai chúng ta đi uống trà sữa và ăn một bữa ăn thật no nê rồi mới về. Em nhớ chưa”;
“ Dạ, em nhớ rồi ạ”. Con bé An An cũng như bắt được mùa, nhảy hí ha hí hửng xung quanh hai chúng tôi.
Hai chị em tâm sự mà muốn dạt tôi ra khỏi câu chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Trong khi tôi đang là nạn nhân của cuộc trấn lột này. Chủ xị còn chưa lên tiếng đồng ý. Hai người bọn họ, một người chịu nói, một người chịu nghe, công nhận hay thật. Bất giác tôi ngước lên bầu trời cao rộng lớn kia, chỉ biết nhìn những vì sao sáng lấp lánh kia mà cảm thán trong lòng.
Nhìn An An lúc này, tôi lại nhớ Tuệ Lâm của bảy năm về trước, lúc nào cũng chạy nhảy tung tăng. Con bé có thể coi là một bản sao của Tuệ Lâm lúc nhỏ, hai chị em này đúng là cùng một ruột với nhau mà.
Tối hôm sau, tôi chưa kịp xin ba thì Tuệ Lâm và An An đã có mặt trước nhà tôi, thậm chí còn vào nhà xin cho tôi đi chơi cùng hai người bọn họ. Trước khi đi, Tuệ Lâm còn không quên nháy mắt chỉ tay vào ví, đại ý nhớ mang tiền theo. Tôi thật tình cạn lời với cô ấy.
Trên đường ra quán trà sữa, bắt gặp khoảnh khắc hai chị em bọn họ tung tăng vui vẻ cùng nhau. Bỗng dưng trong tâm trí tôi hiện lên khung cảnh của một gia đình ấm áp. Trong đó có tôi, còn có sự xuất hiện của một người con gái, bóng dáng cô ấy rất giống Tuệ Lâm lúc này. Nhưng tôi lại không chắc có phải cô ấy hay không. Cô gái ấy đang vui đùa bên cạnh một đứa trẻ, hai người cứ thế quấn quýt vui vẻ cùng nhau, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc mà bật cười. Mặc dù hình ảnh đó chỉ thoáng qua trong tâm trí tôi, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc.
Đến quán, khác với lần trước Tuệ Lâm không bay vào chọn hết món này món kia mà nhẹ nhàng hỏi An An thích ăn gì, còn không quên giới thiệu cho con bé hết thảy các món ăn trong menu, món nào cô ấy cũng nói rất ngon nên thử,... Căn bản là có kêu món gì thì cũng vào miệng cô ấy hết thôi.
Kết quả cô ấy gọi ba ly trà sữa truyền thống full topping, một mì cay không cấp độ, một dĩa cá viên chiên đủ loại, ngoài ra còn một dĩa trái cây…
“ Ăn vậy sao gầy nổi không biết hà?”. Tôi nhìn một bàn ngập tràn đồ ăn rồi hỏi xéo Tuệ Lâm. Vừa nói xong một ánh mắt hình viên đạn lao thẳng tới trước mặt tôi;
“ Wow, đồ ăn hấp dẫn quá nè, ăn thôi, ăn thôi nào. Hạ hỏa, hạ hỏa đi cô nương”
Tôi nhanh tay gắp cho cô ấy một miếng dưa hấu tươi mát. Tuệ Lâm thấy vậy cũng bật cười tha thứ cho tôi. Tôi có cảm giác từ lúc quen biết Tuệ Lâm cho đến nay, tôi đã trở thành một con người lươn lẹo có thừa. Giống người xưa từng nói, ghét của nào trời trao của đó mà…
Chúng tôi vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ, thoáng chốc đã hơn 9 giờ. Quán cũng sắp đóng cửa. Tuệ Lâm rủ tôi đi vệ sinh. Tôi thấy lạ, cô ấy đi vệ sinh thì có thể tự đi được mà, cần gì rủ tôi, hay là cô ấy muốn tỏ tình với tôi đây mà, trong đầu tôi còn đang nhảy số liên tục.
Đến lúc khuất mặt An An, Tuệ Lâm dúi vào tay tôi tờ tiền một trăm ngàn, bảo tôi cầm lấy. Tôi còn chưa kịp định hình thì cô ấy đã chỉ vào mặt tôi: “ Chuyện này không được nói cho An An biết nhé”, nói tôi cứ đi thanh toán tiền bình thường, rồi bỏ vào trong. Tôi đứng đó như trời trồng một lúc, rồi lại quầy thanh toán.
Tuệ Lâm và An An vỗ tay vui vẻ cảm ơn tôi rối rít. Thực sự tôi rất muốn nói cho An An biết tôi không phải là người thanh toán bữa ăn hôm nay, nhưng Tuệ Lâm cau mày lại nhìn tôi như muốn ám chỉ chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, đừng làm con bé thất vọng. Tôi cũng đành giấu kín chuyện này, tự nhủ bản thân sau này có tiền nhất định nhất định sẽ dắt hai chị em đi ăn một bữa thật thỏa thích, à không bao nhiêu bữa cũng được.
Tuệ Lâm cảm ơn em…