Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn - Chương 39




Hứa Diệc Hành giải thích sự tình một chút, Ôn Nam chớp chớp mắt, nói như vậy... tin nhắn kia không phải anh nhắn? Chỉ là bạn học đùa dai? Mà chính mình... vì một trò đùa dai mà khóc lóc rồi chạy tới Mỹ...



Trời ơi, thật là điên rồi.



Ánh mắt ai oán nhìn về phía Hứa Diệc Hành, Hứa Diệc Hành đang trải giường chiếu.



"Vốn dĩ tính đêm nay lên máy bay về nước, em ở đây một đêm, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về được không?"



Ôn Nam gật gật đầu, lúc này cô cũng không muốn ngồi máy bay.



Không thể không nói, nơi ở của sinh viên trao đổi thật tốt, chung cư một người ở, còn có năng lượng mặt trời, máy sưởi.



Ôn Nam thoải mái tắm nước ấm, tạm thời thay đồ ngủ của Hứa Diệc Hành.



Rộng thùng thình, mặc dù Ôn Nam dáng người tương đối cao gầy, cũng không vừa với đồ ngủ này, giống như con nít mặt đồ của ba vậy.



Lúc từ phòng tắm ra, Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành đang ngồi ở trước máy tính, còn đeo thêm một cái kính đen, thì ra đại thần cũng cận thị...



Ôn Nam đi qua, từ sau lưng vòng lấy anh, đem cằm gác ở đầu vai anh, hừ... Cảm giác không tồi.



Hơi ấm trên màn hình máy tính phản chiếu hình ảnh hai người rúc vào nhau, Hứa Diệc Hành hơi hơi mỉm cười, tiếp tục xử lý công việc, tùy ý để Ôn Nam cứ như vậy ôm anh.



Trên người cô có mùi thơm sau khi tắm, đầy tràn hơi thở của anh.



Có vợ như vậy, chồng nào không muốn.





Nhưng còn thiếu một thứ.



Tuy điều kiện của sinh viên trao đổi rất tốt, Hứa Diệc Hành cũng không có thòi gian đi mua giường, đành phải tạm chấp nhận ở trên sô pha ngủ một đêm.



Lăn lộn gần một ngày một đêm, Ôn Nam đã rất mệt, nằm ở trên giường chỉ chốc lát sau liền tiến vào giấc ngủ sâu.



Giường của Hứa Diệc Hành rất mềm thực mềm, rất thoải mái.




Ôn Nam cảm thấy mỹ mãn, giống như bình thường lười biếng duỗi eo, lại đụng phải chướng ngại.



Hứa Diệc Hành buồn cười bắt lấy tay nhỏ đang múa may của Ôn Nam, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.



Vốn dĩ áo ngủ rộng thùng thình, tư thế ngủ "xinh đẹp" của Ôn Nam, đã lộ ra mảng lớn phong cảnh kiều diễm.



Hứa Diệc Hành ánh mắt càng thêm sâu thẳm, hôn lấy đôi môi đỏ của cô. Nhẹ nhàng chậm rãi, hơi thở cũng dần dần gia tăng. Đầu lưõi linh hoạt mở hàm răng cô, ở bên trong làm càn.



Ôn Nam ở dưới Hứa Diệc Hành, cuối cùng cũng lấy được ý thức, nhìn nam nhân trước mặt đang khi dễ mình, không khỏi đỏ mặt.



Tối hôm lại gặp ác mộng, lại còn đánh thức Hứa Diệc Hành, hơn nữa... Còn ôm anh không cho anh đi...



Càng nghĩ càng mắc cỡ, Ôn Nam chui vào lồng ngự của Hứa Diệc Hành, không cho anh thấy mình đang đỏ mặt.



Hứa Diệc Hành nhìn cô gái trong lòng, tự nhiên rất là thỏa mãn.




"muốn ngủ nữa?"



Ôn Nam nhớ tới hai người còn phải bay về nước, ở trong lòng ngực anh lắc lắc đầu.



Hứa Diệc Hành nhìn cô gái nhue mèo nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười.



Trở lại thành phố C, Ôn Nam không trực tiếp về nhà, mà Hứa Diệc Hành đưa cô tới chỗ Mạnh Hoài, cũng không biết nha đầu kia có ổn không.



Ở trên đường, Ôn Nam nói cho Hứa Diệc Hành chuyện của Mạnh Hoài, âm thanh cô đều đều, không cao không thấp.



Hứa Diệc Hành chỉ là vỗ vỗ an ủi cô: "Mỗi người đều có con đường của mình phải đi, em tin cô ấy có thể xử lý tốt mà đúng không?"



Một đầu chui vào lồng ngực Hứa Diệc Hành, ngửi mùi hương quen thuộc của anh.



Thật tốt, Hứa Diệc Hành của cô vẫn ở đây.




Hứa Diệc Hành chỉ có thể ở thành phố C bảy ngày, bảy ngày phải về Mỹ tiếp tục học tập. Ngay cả như vậy, vẫn là rất vui rồi.



Trong mắt người Trung Quốc, năm mới là ngày rất quan trọng, phải cùng ở cùng người nhà mới có huóng vị năm mới.



Tiếng chuông năm mới vang lên, nhân dân cả nước cùng nhau đếm ngược.



"5, 4, 3, 2, 1, 0!"




Trong phút chốc, cả nước pháo hoa nở rộ, vui vẻ không nói nên lời. Ôn Nam đứng ở bên cửa sổ, nhìn pháo hoa xán lạn ngoài, đối với tương lai tràn ngập khát khao.



Di động cũng kêu không ngừng, đều là bạn bè thân thích nhắn tin chúc mừng.



Ôn Nam đều trả lời từng cái một, trong đó còn có một tin nhắn của Hứa Diệc Hành.



So với tin nhắn dài dòng của người ta, tin nhắn của Hứa Diệc Hành phát chỉ có ít ỏi mấy chữ.



"Vị hôn thê của anh, năm mới vui vẻ."



Ôn Nam cười, cũng nhắn lạimột câu:



"năm mới vui vẻ, vị hôn thê của em."



Đúng vậy, cô là vị hôn thê của anh, anh là vị hôn thê của cô.



Hai năm sau, cô sẽ trở thành vợ của anh, anh sẽ là chồng của cô.



Có lẽ hơn hai năm, sẽ trở thành mẹ của con anh, anh, là ba của con cô..



Tất cả, đều rất tốt đẹp.



Tác giả có lời muốn nói: Ống nhóm, ta mau viết xong ~~~~