Đã qua một tuần kể từ cái đêm cô tặng quà cho anh. Kể từ ngày hôm đó, anh với cô không còn gặp nhau nữa chỉ thình thoảng nói chuyện qua điên thoại với nhau. Cuộc sống của cô trôi qua một cách bình yên đến lạ thường nhưng chính điều đó lại làm cô e sợ. Cô có linh cảm mình sắp gặp phải truyện gì đó, chỉ có điều cô không biết nó là truyện tốt hay truyện xấu mà thôi. Dạo bước một mình trên con đường đá cuội của một công viên nhỏ gần bờ sông nơi cô sống. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi tạo cho cô cảm giác dẽ chịu giúp xua bớt đi cái nóng của mùa hè oi ả. Có lẽ chính vì vậy mà hôm nay công viên vui tươi và nhộn nhịp hơn hẳntrong mắt cô. Trên các ghế đá dọc công viên là những đôi tình nhân, những cụ già đi tập thể dục và một vài em bé đang chạy nhảy bên cạch bố mẹ của mình. Trên gương mặt của họ ai ai cũng tràn ngập hạnh phúc và những nụ cười ấm áp dành tặng cho người mà mình yêu thương.
Bỗng chốc cô quyết định dừng chân nghỉ lại bên một trước ghế đá, ngẩng đầu lên nhìn các ngôi sao nhỏ lấp lánh trên nền trời đêm cô lại nhớ về những lời bà nội cô đã từng nói. Bà nói mỗi con người sau khi chết đi sẽ hóa thành những ngôi sao trên bầu trời ở đó mỗi đêm để theo dõi và chúc phúc cho những người mà họ thương yêu. Nghĩ tới đây cô bất giác nở một nụ cười hình bán nguyện nếu như những lời bà cô nói là sự thật thì chắc giờ phút này đây bố cô cũng đang ở trên trời cao kia theo dõi cô. Đã rất lâu rồi cô không còn được nghe giọng nói của bố mình không còn được ông yêu thương chăm sóc hay đợi cô ở cửa nhà mỗi chiều khi cô đi học về nữa.
Cô còn nhớ rất rõ cái ngày mà ông rời bỏ gia đình cô và lần cuối cùng cô còn được nghe giọng nói của ông. Nghĩ về chuyện đó, lòng cô lại dấy lên từng hồi chua xót. Viền mắt cô đã ửng hồng, nước mắt chỉ trực lăn dài trên gò má nhỏ. Cắn chặt đôi môi để ngăn cho dòng nước mắt tuôn rơi, cô bỗng thấy nhớ anh vô cùng. Nếu có anh ở đây, có lẽ anh sẽ lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng cho cô cảm giác an toàn. Cầm điện thoại lên ấn vào dãy số quen thuộc, chưa bao giờ cô mong nghe được giọng nói của anh đến vậy. Từng hồi chuông nhẹ vang lên nhưng anh vẫn không bắt máy. Buông thõng hai tay xuống cô đã không kìm được nước mắt của mình. Đôi mắt tinh anh thường ngày của cô giờ đã trở nên vô hồn không có tiêu cự.