Có Ai Yêu Em Như Anh

Có Ai Yêu Em Như Anh - Chương 35: Dù sao sếp cũng là đàn ông, lại còn trẻ, lấy lòng các người đẹp một chút thì cũng là một điều rất bình thường




Tổng giám đốc Thế Phong không đến công ty khiến cho bầu không khí rạo rực trong công ty xìu đi trông thấy. Các cô gái trẻ, nhất là mấy cô của phòng thư ký thở vắn than dài, âm thầm bấm đốt ngón tay xem ngày nào thì sếp về. Giờ ăn trưa ngày hôm đó, chủ đề bàn tán của đám mỹ nữ ấy là lần này sếp đi công tác Boston về, sẽ mua quà gì cho phòng thư ký. Việc nhận quà này là đặc quyền mà các cô phòng thư ký rất tự hào, vì mỗi lần đi công tác, sếp Phong dù bận bịu thế nào, cũng nhớ mua quà cho bọn họ, và chỉ bọn họ mà thôi. Các phòng ban khác chưa bao giờ được mơ tới cơ hội này. Tuy nhiên cũng chẳng có ai trong công ty thắc mắc ra miệng cả vì dù sao sếp cũng là đàn ông, lại còn trẻ, lấy lòng các người đẹp một chút thì cũng là một điều rất bình thường.



Hết giờ làm việc buổi sáng, Nguyên cùng mấy người trong phòng kế hoạch tới căng-tin của công ty để ăn trưa. Sau khi quẹt thẻ, gọi món, bốn người chọn một bàn trống, ngồi xuống đó dùng bữa. Tiếng của các cô gái bàn bên cạnh đang cười đùa bay sang cả bên này. Một cô nói:



- Các bạn thử đoán xem, đi Boston thì có quà gì nhỉ?



- Hay là Sô-cô-la? – Cô kia đoán.



- Linh Chi, chị nghĩ là sếp Tổng sẽ mua cho chị em phòng mình quà gì nào!



Linh Chi cười trả lời:



- Tôi cũng đoán là sô-cô-la.



Các cô cùng cười phụ họa. Một giọng nữ thanh thanh khoe tiếp:



- Mấy chị còn nhớ đợt sếp đi Nga không? Lần ấy mang quà về cả một thùng anh đào. Ôi trời, ăn thật là đã. Ở chợ Bến Thành bán 200 ngàn mà được một hộp nhỏ xíu có vài trái thôi đấy.



Sau đó, các cô râm ran kể lể lại những “kỷ niệm” được nhận quà trong quá khứ.





Chị Hạnh, trưởng phòng kế hoạch thấp giọng:



- Hừ, đám ấy lại khoe khoang rồi. Đúng là phòng thư ký, lúc nào cũng sợ mình không nói ra thì người ta không biết họ được sếp Tổng cưng hơn không bằng.



Anh Bảo, người cùng tổ với Thảo Nguyên trong kế hoạch đưa hàng vào thị trường Mỹ góp chuyện:




- Họ cố ý để cho các cô ở phòng khác tức chết đấy mà. – Rồi nhìn sang đĩa của người đối diện. – Này, cô không ăn bắp cải xào à, cho anh được không?



- Nhưng kể cũng kỳ lạ cơ. – Cô gái sau khi trút phần rau sang đĩa của Bảo tiếp lời. – Ngoài phòng thư ký ra thì còn nơi nào có đặc ân đấy. Họ đắc ý là phải. Có ai biết nguyên nhân của chuyện này không?



- Nghe đâu nói là…



Đúng lúc Thảo Nguyên đang dỏng tai lên hóng đến phần quan trọng nhất thì lại có điện thoại. Người gọi điện đến là Hoài, đồng nghiệp cũ của cô tại phòng kinh doanh ở Chi nhánh 1, thông báo rằng chiều tối nay mọi người tụ tập đi ăn để mừng sinh nhật cô ấy, hỏi xem Nguyên có rảnh không thì cùng đến. Đương lúc cũng không bận chuyện gì nên Nguyên đồng ý ngay lập tức. Sau khi cúp máy, cô vội vàng quay lại chỗ ngồi nhưng đáng tiếc là lúc này mọi người đã nói xong đề tài liên quan tới phòng thư ký, bây giờ đang chuyển sang chê bai thậm tệ các món ăn ở căng tin càng ngày càng khó nuốt.



***



Một thời gian không gặp nhau, nhóm nhân viên kinh doanh Chi nhánh 1 nhìn thấy Nguyên tới, ríu rít khen. Nào là lên tổng có khác, trông chuyên nghiệp hẳn. Nào là công việc có áp lực hay không mà sao mặt mũi nhìn lại xinh tươi ra. Rồi thì hỏi han tình hình công tác trên đó như thế nào, môi trường có tốt không, có hay được gặp tổng giám đốc không… vân vân… Nguyên trả lời đến tối tăm mặt mũi:




- Thôi thôi… – Cô xua tay… – Mọi người để cho tôi ăn chút gì đã chứ. Nãy giờ chạy xe tới đây, đói gần xỉu rồi.



Cô bạn ngồi cạnh cầm đĩa gỏi ngó sen đặt ngay trước mặt cô:



- Đây, ăn đi.



Nguyên cười cảm ơn, hỏi lại:



- Thế dạo này, văn phòng mình có gì hay ho không, mọi người kể xem nào.



Câu nói giống như mái chèo khơi dòng nước. Đám đồng nghiệp cũ nhao nhao lên mỗi người góp một câu, đủ các chuyện từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới phát sinh gần đây của Chi nhánh 1. Nhưng chuyện mà mọi người nhất trí là “hot” nhất, đáng quan tâm nhất là chuyện về Giám đốc Tài chính. Hoài liếc nhìn Nguyên một cái rồi mới kể:




- Ban đầu, ai cũng đồn giữa bà và Giám đốc tài chính xảy ra gian tình. Tất nhiên là bọn này không tin bà giở “mỹ nhân kế” quyến rũ, nhưng chuyện sếp nhìn trúng nhân viên, nhân viên nảy sinh tình cảm với sếp thì ở đâu chả có. Với lại sếp Giang đối xử với cấp dưới có thái độ lịch sự, lại tôn trọng, nhưng xa cách khách sáo thế nào ấy, duy chỉ với bà là khác nên lời đồn coi như càng có cơ sở. Bà không biết chứ bà bị đưa vào danh sách đối đầu của một số “yêu nữ” Chi nhánh 1 hâm mộ sếp Giang đấy.



Nguyên nghe đến đây suýt mắc nghẹn một cọng ngó sen. Hoài đưa cho cô cốc trà đá, rồi hào hứng nói tiếp:



- Nhưng đùng cái bà chuyển lên tổng, tin đồn kia cũng lắng lại. Các nhân viên nữ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lại sục sôi ý chí chiến đấu. Nhưng mà bà biết không, hóa ra bọn họ công cốc hết. Sếp Giang có người yêu rồi!




Ngụm trà đá lạnh ngắt trôi qua cổ họng xuống dạ dày, khiến cho dạ dày thắt lại, hơi nhoi nhói đau.



- Vài ngày sau khi bà nghỉ việc, có một mỹ nhân đến tận công ty tìm sếp Giang. Con bé lễ tân nói cô nàng xưng là bạn, đòi đưa lên gặp “anh Trường Giang”. Lên phòng Giám đốc chưa được năm phút, đã thấy hai người dắt nhau đi ra, mắt liếc mày đưa vô cùng tình cảm, rồi cả hai cùng lên xe đi luôn.



Giống như phản xạ không có điều kiện, Nguyên buột miệng hỏi liền:



- Cô gái đó trông thế nào?



- Xinh đẹp theo kiểu quyến rũ. Tóc uốn bồng bềnh như tóc ca sĩ nhé. Ăn mặc cũng mô đen lắm, áo voan đỏ cánh tiên, quần bó đen. Sếp có cô người yêu như thế, còn để ai vào trong mắt nữa. Cánh nữ giới của Chi nhánh 1 cứ gọi là mất hết hy vọng.



Nghe qua miêu tả, người con gái tóc uốn và hay mặc đồ có màu đó 90% là Như Thủy rồi. Cô ấy có chuyện gì mà lại phải tới tận chỗ làm việc để tìm Trường Giang? Mặc dù Nguyên và anh đã chia tay, nhưng bất tri bất giác những chuyện liên quan tới anh, cô vẫn rất để ý. Cô làm ra vẻ tranh thủ hỏi thăm:



- Giám đốc tài chính vẫn khỏe chứ?



Ai ngờ, câu trả lời nhận được lại là anh ấy không khỏe, đã không tới công ty hai ngày nay rồi. Nguyên do đâu như là bị sốt khá nghiêm trọng.



Sau khi trở về từ tiệc sinh nhật, trong lòng Nguyên cứ phân vân không yên. Đắn đo một hồi, cô lục trong túi lấy ra tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ căn hộ căn hộ mà anh có lần đã đưa cho, tính gọi cho anh để hỏi thăm một chút. Nhưng gọi hoài gọi mãi vẫn không có ai bắt máy. Nguyên nhét điện thoại lại vào túi, nhìn chăm chăm tờ giấy ghi địa chỉ một lát rồi quả quyết quay lui đầu xe.