*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vấn đề hiện tại của Diệp Hoài chính là, cậu quá HAPPY, HAPPY đến mức quên cả sự tồn tại của Loan Địch. Thẳng đến khi cậu cùng Thiệu Dịch Vĩ đi dạo ở phố ăn vặt cạnh trường học……
“Diệp Hoài, nhìn phái trước xem, hình như có ai đang nhìn chằm chằm cậu thì phải.”
“Nga……” Diệp Hoài lỗ tai nghe Thiệu Dịch Vĩ nói, lại không quản được đôi mắt ở phố ăn vặt nhìn quanh mấy món ăn.
“Lớn lên rất giống bạn gái cậu……”
Cậu rốt cuộc cắn kẹo hồ lô quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau. Bên này Thiệu Dịch Vĩ tức khắc có dự cảm không lành: “Cậu trước biểu hiện tốt đi nha, tôi chuồn trước —”
Nói xong liền biến mất.
Loan Địch nổi giận đùng đùng từng bước một tới gần: “Nếu em không xuất hiện ở trước mặt anh, có phải anh vĩnh viễn cũng sẽ không tới tìm em phải không! Di động vì sao không gọi được?”
“Không gọi được. Quên……”
“Anh có biết mỗi ngày em gọi cho anh bao nhiêu cuộc hay không! Mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên……” Nàng dùng sức mở miệng, mắt nhiễm một tầng hơi nước, “Còn tưởng rằng anh sẽ đến xin lỗi.”
Diệp Hoài vô tâm vô phê ăn kẹo hồ lô, cậu nhìn Loan Địch, bùm một tiếng nhanh chóng load xong não, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, cậu nói: “Chúng ta đi ăn cơm.”
Chờ đến khi trở lại trường học đã qua 9 giờ, cửa ký túc xá mở toang, không bật đèn, Diệp Hoài trong bóng tôi nhìn Thiệu Dịch Vĩ đưa lưng về phía cửa ngơ ngác ngồi một chỗ.
Hắn bỗng nhiên an tĩnh làm toàn bộ căn phòng đều tràn ngập một loại cảm giác vô cùng cô đơn, cảm giác áy náy lại phủ lên Diệp Hoài, cảm thấy thật có lỗi với hắn, chính mình không nên có tình cũ liền quên người mới, hại người ta thê tịch như vậy……
Chính mình không biết như thế nào mở miệng, Thiệu Dịch Vĩ lại phảng phất cảm thấy được quay đầu lại: “Ai đứng ở đó vậy? Bật hộ cái đèn đi.”
Diệp Hoài bật đèn.
Ký túc xá lập tức sáng lên. Thấy Diệp Hoài, đôi mắt Thiệu Dịch Vĩ lập tức sáng lên.
“Cậu về rồi?”
Diệp Hoài trong lòng có chút kích động, “Cậu, như thế nào lại không bật đèn?”
“Nga, mới vừa đá cầu trở về, lười động.” Thiệu Dịch Vĩ đánh giá cậu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở điểm nào đó: “Lại ăn không ít a.”
Vừa nghe những lời này, hình tượng vô cùng quen thuộc của Diệp Hoài lập tức hiện trước mắt Thiệu Dịch Vĩ, “A, căng chết tôi.” Cậu đi đến trước mặt Thiệu Dịch Vĩ, giơ tay vén áo thun hơi mỏng của mình lên: “Cậu xem!”
“……”
Cậu đứng thẳng như tiểu hài tử, Thiệu Dịch Vĩ bị “dọa”, ánh mắt sáng lên, cậu đặc biệt vui vẻ: “Cậu sờ thử xem, bụng thật lớn.”
“Vậy cậu cũng không cần phải kéo cao như vậy đâu……” Thiệu Dịch Vĩ duỗi tay bất động thanh sắc đem áo thun kéo xuống một ít che lại hai cái điểm làm người ta mê mẩn kia, sau đó vẫn là không nhịn xuống được, nhìn cái bụng trơn bóng trắng nõn trước mặt, dâm loạn sờ hai cái, một trận chột dạ: “…… Ách, còn rất mịn nha……” Giương mắt nhìn Diệp Hoài, cậu thế nhưng lại là bộ dáng thực hưởng thụ nhắm mắt lại.
“Diệp Hoài?”
“Ân?”
“Tôi sờ cậu, cậu cảm thấy rất thoải mái đi?”
“Ân.”
Một bên âm thầm khinh bỉ chính mình muốn chết, một bên nhịn không được dùng ngón tay khiêu khích: “Như vậy thoải mái hay không thoải mái?”
“Thoải mái……”
^&^…… ( ← nội tâm cười trộm)
“…… Thoải mái đến buồn ngủ.”
―_―‖bbb……
Diệp Hoài lại giống như nhớ tới trước kia, nhắm mắt đắm chìm trong hồi ức: “…… Người khác sờ tôi một chút, tôi liền buồn ngủ. Mẹ nói khi tôi còn nhỏ quấy khóc không để ai ngủ, bà liền sờ tôi vài cái, tùy tiện sờ sờ, trong chốc lát tôi liền ngủ……”
boy love truyen Tùy tiện sờ sờ liền……? “Ai nha Diệp Hoài, cậu nói xem về sau nếu như cưới vợ, người ta sờ sờ cậu, cậu liền ngủ, chuyện kia phải làm sao?”
“Nàng sờ tôi làm gì! Tôi sờ nàng là tốt rồi!”
“……. Có đạo lý.”
Sau khi làm lành với Loan Địch, Diệp Hoài đột nhiên rất thích ăn ở trường học. Bọn họ có rất ít tiết vào thứ bảy, chủ nhật, bất cư khi nào thân ảnh Thiệu Dịch Vĩ xuất hiện phía trên khán đài vào lúc hoàng hôn 6 giờ rưỡi, Diệp Hoài liền kết thúc vòng chạy cuối cùng, sau đó hai người liền vui vẻ cùng nhau đi căng tin ăn cơm.
Mấy nữ sinh tập luyện cùng đều rất có hảo cảm với Diệp Hoài, lớn lên đẹp trai như vậy, lại sạch sẽ, chủ yếu không giống các nam sinh khác cả ngày chỉ biết hi hi ha ha không đứng đắn. Được nữ sinh thích cũng có chút lợi, các nàng đi mua Coca hay mua kem gì đó đều không quên mua cho Diệp Hoài một phần, loại chuyện tốt như vậy cũng chưa bao giờ rơi xuống người hắn. Hôm nay hai người theo thường lệ tới căng tin, đằng sau có giọng nữ gọi lại: “Diệp Hoài!”
Hai người quay đầu, là một nữ sinh của đội thể thao, Diệp Hoài liền đi qua, hai người nói gì đó, sau đó Diệp Hoài lại trở về: “Đi thôi.”
“Không có chuyện gì chứ?”
“Bọn họ kêu tôi cùng đi ăn dạ dày bò luộc.”
“Nga vậy cậu nhanh đi đi!” Đại sự này, Thiệu Dịch Vĩ không dám làm chậm trễ.
Diệp Hoài nghĩ nghĩ: “Không đi.” Còn không phải chỉ là dạ dày bò luộc, “Tôi vẫn là thích ăn cùng cậu hơn.”
Thiệu Dịch Vĩ còn chưa kịp vui mừng, Diệp Hoài đã thêm một câu: “Dù sao các nàng cùng nam nhân cũng không khác biệt nhiều lắm.”
“……”
Trong trường học khắp nơi đều dán poster lớn thông báo bộ phim chiếu vào buổi tối thứ sáu tại Hội trường Khoa học. Thiệu Dịch Vĩ dừng lại ở chỗ quảng cáo: “Men in Black Ι và П, có rất nhiều người đề cử, lúc này vừa lúc đi xem.”
Diệp Hoài cùng hắn đi mua vé, thấy Thiệu Dịch Vĩ mua hai vé, liền nói: “Một vé có thể xem hai bộ.”
“Tôi biết, tôi phải tìm người đi cùng, cậu nhìn tôi ba hoa như vậy, bên cạnh không có ai nghe một chút cảm tưởng, liền nghẹn chết!”
Diệp Hoài vừa nghe đến “Tìm người đi cùng” phản ứng đầu tiên chính là trong đầu hiện ra hình ảnh của cái người có đầy hạt dưa trong túi, liền nói: “Tôi đi cùng cậu!”
“Nha ~” Thiệu Dịch Vĩ nhìn chằm chằm cậu, dần dần lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Cậu cũng thích xem phim khoa học viễn tưởng sau? Tối thứ sáu, không cần bồi bạn gái?”
Gương mặt tươi cười của hắn sáng đến mức làm thời tiết cũng theo đó sáng hẳn lên, Diệp Hoài hiếm khi có hứng thú nó giỡn, cong cong đôi mắt đụng hắn một chút: “Tôi cũng luyến tiếc cậu a!”
“Ai nha Diệp Hoài! Tôi phải hảo hảo nhìn xem, cậu hôm nay đã ăn bao nhiêu đường vào miệng!”
Diệp Hoài có điểm ngượng ngùng, đỏ mặt.
Buổi tối nằm trên giường, Diệp Hoài cảm thấy, thực tâm mà nói, chính mình thích ở cùng Thiệu Dịch Vĩ còn nhiều hơn ở cùng Loan Địch, cùng hắn ở bên nhau cái gì cũng không cần lo lắng, rất thoải mái. Vậy Loan Địch thì sao? Cũng là thích, cụ thể thích cái gì cũng không rõ, nhưng thật giống như một thứ đã tồn tại rất lâu, lâu đến đọ thành thói quen, không có nàng cũng có chút không thoải mái……
Phía đối diện Thiệu Dịch Vĩ đang cởi quần áo, quay đầu liền thấy Diệp Hoài nhìn mình không chớp mắt, liền thoải mái hào phóng mà làm tư thế khoe nửa thân trên của mình: “Dáng người rất tốt!”
…… Đúng rồi, Diệp Hoài nghĩ, Thiệu Dịch Vĩ là nam. Bọn họ hai người một bên là nam, một bên là nữ, việc này cũng có gì khác nhau đâu! Cũng sẽ không cảm thấy chính mình thích cùng một chỗ với nam nhân có gì không ổn mà thấy áy náy với Loan Địch……..
Nếu hết thảy đều tốt như vậy, chính mình còn lo lắng cái gì? Diệp Hoài ngáp một cái thật dài, sau đó liền lật mình hạnh phúc ngủ.
Đỗ Phi nói: “Ở nhà nhàn nhã hơn một năm, nhàn nhã quá lâu rồi, nên tìm việc gì đó để làm.”
“Không đợi trong nhà an bài?”
“Đừng nói nữa! Anh đã tuyệt vọng! Cha anh muốn cho anh đi theo thuyền, anh đang hoài nghi ông có phải hay không cùng cấu kết cùng mấy lão thuyền trưởng! Anh vừa nói đến tìm một công việc, ổng lập tức hai mắt tỏa sáng: Ta đi liên hệ với thuyền trưởng…… Thao! Lão tử không thích cái việc kia!”
Thiệu Dịch Vĩ cười hì hì niết mặt hắn: “Vâng vâng, anh thì da thịt non mịn, phiêu bạt một chút thì có làm sao.”
“Đúng nha!” Đỗ Phi đột nhiên đập bàn, dọa người bên cạnh nhảy dựng, “Sao lại không nghĩ đến!” Lập tức lại khó chịu bổ sung thêm cái lí do không muốn làm thuyền viên. “Mấu chốt chính là –” nghĩ đến đây mặt hắn lộ vẻ cực đoan chán ghét sâu sắc: “Lần trước đến chỗ kia dạo qua một vòng, từ thuyền trưởng cho tới đầu bếp, ai cũng cao lớn thô kệch vòng eo ba thước trở lên, hại mấy mộng tưởng tìm người kí thác của anh đây đều tan nát!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dạ dày bò luộc. Món này search trên Sohu với GG thì có nhiều kiểu lắm. Ncl có rất nhiều cách làm để ăn.