Chym To Có Tác CMN Dụng

Chương 24




Vừa ăn sáng xong, liền nghe thấy dưới lầu có mấy đứa nhóc đang lớn tiếng gọi: “Tô Nam, Tô Nam, mau xuống đây chơi!” tên nhóc Tô Nam liền lập tức chạy đến bên ban công nhìn, bò sấp trên ban công lớn tiếng chào hỏi với mấy đứa bên dưới.

Nhà này của ta là kiểu cũ, có 7 lầu, nhà ta ở lầu 3, không cao cũng không thấp. bởi vì theo quy định nhà trên 7 lầu phải có thang máy, năm đó bởi vì thiếu tiền nên chỉ có thể sửa làm 7 lầu, như vậy liền có thể không cần lắp thang máy. Thật ra như vậy cũng tốt, năm đó lúc mua cũng rẻ, hơn nữa nhà như vậy mỗi tháng chỉ đóng một nửa tiền phí quản lý so với nhà cao tầng có thang máy.

Ta đi đến ban công nhìn, dưới lầu là mấy đứa nhóc tầm tuổi Tô Nam, có bốn năm đứa. đây đều là con nít trong khu, hơn nữa đều là cùng lớp Tô Nam hoặc là lớp bên cạnh, từ nhỏ đã chơi rất tốt. Nhìn thấy là bọn chúng, ta cũng yên tâm, đám trẻ này thường chơi ở gần đây, thân không thể thân hơn, không sợ bọn chúng chạy mất.

Tô Nam nói với bọn chúng: “Tớ lập tức xuống!” sau đó liền chạy ra cửa mang giày, sau khi mang xong nó lại chạy đến trước mặt ta: “Ba, cho con tiền tiêu vặt, con muốn ra ngoài cùng bạn chơi.”

Lúc ra ngoài còn cần tiền tiêu vặt? sắp đến tết rồi, cần tiền tiêu vặt làm gì? Không cần nói, khẳng định là đi mua pháo. Rõ ràng quốc gia đã nghiêm cấm pháo bông, pháo ném đã nhiều năm rồi, nhưng cấm thế nào cũng vô dụng. mỗi năm lúc sắp tết trong mấy tiệm nhỏ xung quanh đều có bán pháo bông, mà tụi con trai chơi chung thì chuyện thích nhất chính là đốt pháo.

“Muốn mua pháo? Không có cửa!” ta đem mấy túi nhựa đựng đồ ăn sáng, hộp cơm trên bàn thu dọn xong ném đi, rồi đi vào phòng bếp không thèm để ý nó. Trước khi đi ta còn hướng sang Tiết Đồng nháy mắt, ánh mắt này là cảnh cáo cậu ta không được cho Tô Nam tiền. với sự hiểu ngầm nhau của hai ta đã lâu như vậy, ta nghĩ Tiết Đồng chắc biết đây là ý gì.

Lúc ta ở phòng bếp, nghe thấy ngữ khí làm nũng của Tô Nam bên ngoài nói: “Chú Tiết...”

“Cầm đi.”

“Cám ơn chú Tiết!” Tô Nam dạ một tiếng, sau đó là tiếng đóng cửa.

Đáng ghét, tên gia hỏa Tiết Đồng, giả vờ cái củ tỏi gì chứ, rõ ràng nhìn thấy ta ra ám hiệu với cậu ta, cậu ta vậy mà còn cho Tô Nam tiền.

Ta mang một bụng tức giận cầm khăn lau ra khỏi phòng bếp, nhìn Tiết Đồng vẫn ngồi bên bàn ăn, quả thật có chút vô ngôn. Quốc gia không cho phép đốt pháo, con nít càng không được phép chơi thứ này. Mà Tiết Đồng thân là cảnh sát, biết luật còn phạm luật, rõ ràng biết Tô Nam đi mua pháo còn cho nó tiền.

Ta trừng cậu ta một cái, lau bàn, đợi lúc ta lau bàn xong Tiết Đồng đột nhiên đứng dậy, ôm lấy eo ta liền đem ta đặt lên bàn, ta còn chưa phản ứng lại thì cậu ta đã đè lên. Lúc cậu ta đè lên ta có thể cảm nhận được cậu ta cương rồi, khó trách cậu ta vừa nãy không đứng dậy, làm cả nửa ngày hóa ra ban ngày ban mặt lại phát tình.

Bị cậu ta đè trên bàn, ta chột dạ một chút, nhìn xung quanh một chút ta mới thả lỏng, cũng may phòng khách ở chỗ này bên ngoài không nhìn thấy được, nếu không thật là lo sợ bị người khác nhìn thấy. có điều, nếu như Tô Nam quên mang gì đó đột nhiên trở về thì làm sao?

Cậu ta nói với ta: “Vừa nãy anh làm gì mà trước mặt Tô Nam câu dẫn em?”

“Câu dẫn? có không?” ta cảm thấy bị oan, ta rõ ràng chỗ nào cũng không lộ, cũng không nói lời nào muốn câu dẫn cậu ta.

Còn chưa đợi ta giải thích, cậu ta liền cả người đè lên, bàn bị đè có chút kẽo kẹt vang lên. Cậu ta dùng tay phải chống bàn, tay trái cách lớp quần ta mò lên chym ta.

Tên gia hỏa này biết rõ nhất làm sao có thể khiến chym ta hưng phấn nhanh nhất, thủ đoạn đặc biệt cao minh, cho nên không bao lâu trong quần ta liền chống lên một cái lều.

Cậu ta dùng khoảng cách gần như hôn ta nói: “Đừng dùng loại biểu cảm như bị cưỡng gian nhìn em, em chỉ là nghĩ chúng ta còn chưa có thử ở trên bàn, đến thử đi.”

Kiểu làm trên bàn ta có xem qua trong GV, bình thường đều là bên tiến công đè bên thừa nhận ở dưới, cho nên ta khẩn trương. Tiết Đồng thấy vẻ mặt hiểu ra của ta, nhưng không rõ tâm lý của ta, cậu ta nhảy lên bàn cả người cưỡi trên người ta, nói với ta: “Chúng ta chơi 69 đi.”

Kết quả, còn chưa đợi ta nói muốn hay không, bàn đột nhiên pang một tiếng, sau đó bọn ta từ trên bàn cùng nhau ngã xuống.

Ta nằm sấp trên sofa, Tiết Đồng dùng thuốc nắn xương giúp ta xoa lưng. Nhìn cái bàn gãy chân ở phòng bếp, còn có ta tuy rằng không thấy được, nhưng lưng đau đến đòi mạng, ta cảm thấy mình thật đau thương.

Rõ ràng bàn này là gỗ thật, dùng mấy năm rồi cũng không có vấn đề, kết quả lúc bọn ta vừa muốn làm chuyện một chút thì nó đột nhiên đình công, ta đang nghi ngờ cái bàn này đơn thuần là không muốn để bọn ta cưỡi lên nó làm mà tự sát hay không.

“Tiết Đồng, tên hỗn đản nhà em.”

“Không phải chỉ là một cái bàn sao, không sao, lát nữa chúng ta lại mua một cái khác.”

“Anh là nói lưng anh, đau quá. Còn có...”

“Lưng anh không tróc da cũng không gãy xương, xoa thuốc nắn xương là được.”

“Anh muốn nói không phải cái này...” gia hỏa này, đang ra vẻ ngớ ngẩn đúng không, vừa nãy mới đem chym ta sờ tới sờ lui, làm nó hưng phấn lên rồi giả vờ không biết. ta vừa lsuc lại nằm sấp trên sofa, bây giờ lưng ta đau muốn chết, nhưng chym của ta đang hưng phấn lại bị đè bên dưới càng đau muốn chết.

“Anh muốn nói anh hưng phấn rồi, phải không?”

Gia hỏa này, cậu ta quả nhiên biết.

Ta ngồi dậy, mở quần ra, món đồ chơi lập tức nhảy ra, đợi Tiết Đồng đến hầu hạ nó. Nhưng lúc đợi được tay của cậu ta tính mò qua ta đột nhiên nhớ đến trên tay cậu ta lúc nãy mới xoa thuốc cho ta, bây giờ hai tay đầy thuốc nắn xương.

Ta không cách nào tưởng tượng được hậu quả nếu như dùng hai tay dính thuốc nắn xương này đến an ủi chym ta, dọa ta sợ té đái bò xuống sofa chạy xa, Tiết Đồng dùng nụ cười gian cái gì cũng biết biểu hiện ra vẻ phúc hắc của cậu ta.

Ta đứng ở cửa phòng ngủ túm quần nói với Tiết Đồng: “Em làm gì còn đứng đó hả? mau rửa sạch tay rồi vào đi!”

Tiết Đồng cười như điên, khiến ta không có mặt mũi nào chui vào phòng ngủ.

Buổi trưa lúc Tô Nam trở về bọn ta đều nghe thấy, nhưng hai người đang nằm trên giường ai cũng không muốn động. vẫn là nó điên cuồng đập cửa phòng ngủ ta nói sắp đói chết rồi, Tiết Đồng cũng nói đói rồi, ta mới mặc đồ ngủ đi ra.

Vo xong gạo bấm nút nồi cơm điện ta chạy đi tắm cho mát, sau đó thay đồ đến phòng bếp làm đồ ăn. vì tiết kiệm, ta đem măng tây lột vỏ thái sợi làm rau trộn, cắt thêm làm đôi cho vào nồi cơm điện, lại xào thêm rau, nấu nồi canh trứng rong biển. như vậy thì chay mặn đều có, lại thuận tiện nhanh chóng.

Đợi lúc ta đem đồ ăn làm xong tính bưng lên bàn thì lại phát ngốc với cái bàn gãy, cuối cùng chỉ có thể đem cơm canh đặt trên bàn trà ở phòng khách mà thôi.

Gọi mộttiếng, Tô Nam từ phòng nhỏ chạy ra, bưng chén ăn. từ cửa phòng nhìn vào, trên máy tính đang treo QQ, tên nhóc này tình cảm vừa chớm đã cùng người ta trò chuyện Q rồi. tên nhóc ngay cả chữ còn không biết bao nhiêu, vậy mà còn cùng người ta chat Q, con nít bây giờ quá ưu việt rồi. hỏi ra mới biết đều bạn học trong lớp, còn có mấy giáo viên, nghe nói có thể trên Q hỏi thầy cô mấy vấn đề. Tô Nam còn nói ta mau mua một máy cam nối mạng, nó muốn cùng bạn học chat video.

Hỏi nó tại sao muốn chat video, nó nói đánh chữ quá chậm...con nít đầu năm nay thật là.

Tiết Đồng cũng tắm, lau tóc đi ra, vẫn là mặc quần cộc giống bình thường. nhìn thấy mấy dấu ấn trên người cậu ta, ta vội vàng kêu cậu ta đi mặc quần áo đàng hoàng. Tên gia hỏa này lúc làm rất sướng thích cắn ta, ta cũng cắn lại, kết quả dấu ấn trên người ta còn phải che che giấu giấu, cậu ta vậy mà hay rồi, vậy mà để Tô Nam nhìn thấy.

Tô Nam cơm cũng không ăn nữa, vẻ mặt kỳ quái nhìn ta, ta bày ra bộ dáng người cha mẫu mực hỏi nó làm sao không ăn cơm, nó nói một câu khiến ta suýt phì cười.

Tô Nam vô cùng nghiêm túc nhìn ta nói: “Ba, chú Tiết có sữa không? Ba tại sao cắn vú chú ấy?”

Khụ khụ khụ...ta phải giải thích làm sao với nó chứ...

Ta nghe thấy Tiết Đồng dường như cũng ho sặc sụa trong phòng ngủ, xem ra tên gia hỏa này vẫn còn chút xấu hổ.

Qua một lúc, Tiết Đồng bình tĩnh đi ra cùng bọn ta ăn cơm trưa.

Để người cao to như cậu ta ngồi ở bàn trà cao có mười mấy cm quả thật là làm khó cậu ta, xem ra buổi chiều đi mua một cái bàn mới mới được.

Ăm cơm trưa xong, ta nói với Tô Nam buổ ichiều cùng nhau đi mua bàn ăn, Tô Nam vẻ mặt không hứng thú, khu gia cụ lại không có đồ ăn vặt, nó mới không muốn đi.

Tiết Đồng vừa đánh răng vừa nói: “A Đình, đầu ngón chân em đau, giúp em chỉnh một chút đi được không?”

Ta méo miệng, tên gia hỏa này thật biết dùng đồ.

Cậu ta thường xuyên mang giày da chạy tới chạy lui bên ngoài, móng chân hai bên dễ dài ra đâm vào thịt, khiến đỏ lên. Hơn nữa lúc trước vẫn không chú ý, cuối cùng không thể không đi bệnh viện rút móng chân. Sau đó cậu ta và ta ở bên nhau trong lúc vô tình phát hiện ta thích chỉnh sửa chân mình, thế là liền đem hai chân cậu ta cũng giao cho ta luôn.

Không sai, ta thích cắt móng chân, nhưng là Uyển Uyển và Tô Nam chưa bao giờ để ta cắt cho họ, bởi vì công cụ ta dùng cắt móng chân là một con dao phẫu thuật.

Không sai, thân làm một bác sĩ, tuy rằng chỉ là bác sĩ nhi khoa, nhưng năm đó lúc ở viện y học ta thích dao phẫu thuật, thẳng đến giờ đều thích dùng dao phẫu thuật làm một vài chuyện, ví dụ cắt móng chân, hoặc là có lúc mua gà về nhà chơi giải phẫu. loại hành vi này khiến Tô Nam nhìn có chút đáng sợ, nhưng Tiết Đồng lại rất thích. Theo cách cậu ta nói chính là, ta có bàn tay giống như bác sĩ ngoại khoa linh hoạt.

Ta đang nghĩ, lời này xem như là nghĩa tốt hay là nghĩa xấu, cậu ta thật ra là muốn nói ta chọn nhầm khoa rồi sao?

Buổi trưa mùa đông, Tô Nam chui vào phòng máy tính cùng bạn bè chat Q. Tiết Đồng nửa nằm trên sofa bên cạnh cửa sổ, chân gác lên ghế nhỏ của sofa, ta ngồi trước mặt cậu ta, đem một chân cậu ta từ trên ghế đặt trên chân, giúp cậu ta cắt móng.

Cậu ta nheo mắt, khóe miệng mang nụ cười, dường như giống đang ngủ. hoàn toàn yên tâm đem cậu ta giao cho ta, không sợ vừa ngủ dậy ngón chân chỉ còn 9 ngón.

Rõ ràng đang giúp cậu ta cắt móng hai chân thôi, ta lại cảm thấy có loại hạnh phúc, thật là kỳ quái.

Lúc hơn 2 giờ chiều, bọn ta cùng nhau đi vứt bàn gãy, kết quả vừa xuống dưới lầu thì gặp phải một phụ nữ trung niên, nhìn thấy đồ cầm trên tay bọn ta, muốn bọn ta cho bà ta, hỏi bà ấy cần làm gì, bà ấy nói là muốn dùng gỗ hun thịt khô với lạp xưởng, thế là bọn ta liền đem mấy mãnh gỗ nát đem đến nơi bà ấy nói. ở đó đã có mấy cô gái, bọn họ nhìn thấy ta đều chào hỏi. mọi người đều là hàng xóm láng giềng 8,9 năm rồi, cũng không tính xa lạ, dưới thỉnh cầu của bọn họ Tiết Đồng còn giúp mấy cô ấy đem bàn gãy chặt ra.

Xe ta là 3 gian bình thường, phần phía sau rất nhỏ, đặt bàn vào không được, mà xe Tiết Đồng là xe Volkswagen, phía sau xe không gian lớn hơn chút. Tay trái cậu ta cũng tốt hơn chút, lái xe không vấn đề, cho nên liền lái xe cậu ta.

Bọn ta đi đến một đại lý mua bàn mới, vừa đặt lên xe, điện thoại Tiết Đồng liền vang lên. Cậu ta sau khi cúp điện thoại nói với ta: “Có một công việc rất thích hợp với anh, có muốn đi xem không?”

“Công việc gì?” đột nhiên ta trước tết không muốn đi làm, nhưng cũng rãnh lâu rồi, có công việc đương nhiên muốn đi xem. Nếu như có thể, cùng đối phương nói rõ, qua tết rồi đi làm.

Lúc ta nhìn thấy phòng khám đó treo biển nam khoa XX, mặt ta đen thui.

Không sai, bác sĩ là nghề chính của ta, nhưng ta là bác sĩ nhi khoa, không phải bác sĩ nam khoa.

Càng khiến mặt ta co rút chính là, ta ở phòng khám này nhìn thấy lão Khải, cậu ta lúc nhìn thấy ta vui vẻ nói: “Hoan nghênh anh đến phòng khám của tôi...”

Khó trách lúc trước Tiết Đồng nói ta không sợ tìm không được công việc, hóa ra là ý này sao?

Phòng khám nam khoa + lão Khải = cái gì? Đáp án miêu tả sống động.