Chương 16: Phụ Nữ Thật Khó Hiểu
"Đáng lẽ cô nên ở trong kia thưởng thức bữa tiệc chứ, sao giờ này lại ở đây Jenny?"
"Không phải anh cũng vậy sao Ed?" Jenny chống nạnh hỏi ngược lại.
"Ngày mai tôi còn việc phải làm." Không tính nhiều lời Edward lách qua cô nàng, tra chìa vào ổ mở khóa xe hơi, leo lên ghế lái, chuẩn b·ị đ·ánh xe rời bãi đỗ, thì Jenny nhân lúc hắn không để ý đã leo vào đằng sau xe. Hắn đành khựng lại tính đuổi cô nàng đi, nhưng chưa kịp mở lời đã bị Jenny bộp cho một câu.
"Anh đúng là không có chút tinh ý chút nào Ed. Bỏ mặc con gái người ta ở ngoài như vậy sao?"
"Không phải cũng đã ngồi trong xe rồi sao?" Edward thì thầm nói
"Cái gì!?"
"Không có gì. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi Jenny, cô làm gì ở ngoài này vậy."
"Tôi cần người đưa về nhà, sáng nay Aniston* đi đóng phim ở New Orlean, mà tôi lại không mang ví của mình."
Edward liếc nhìn vào Jenny ở trong gương chiếu hậu một cách đầy khó hiểu, quay lại hỏi: "Thế ai chở cô đến đây?
"Anh thích đặt câu hỏi nhỉ? Anh có phải đàn ông không thế!?" Jenny nghe thấy thế mím môi mọng, bực mình tính đã lên ghế trước một cái nhưng nghĩ đến đôi cao gót mình đang mang liền dừng lại, thay vào đó cầm lấy hộp giấy ăn gần đó ném cho hắn một cái.
"Được rồi, được rồi, không trả lời thì thôi sao phải manh động như vậy!! Vậy cô trọ ở đâu để tôi đưa về."
"Cứ ra đường lớn trước đi."
"Vâng thưa bà...." Tính nói gì nữa nhưng thấy biểu mặt của Jenny, hắn đành thở dài một cái, gạt cần số khởi động xe. Edward thực sự không hiểu được cái gì là phong tình, hắn luôn bỏ cuộc khi phải nghĩ đến việc hiểu logic của phụ nữ, đó cũng là lý do vì sao mà kiếp trước hắn tận 38 tuổi đầu mà vẫn chưa có vợ hay bạn gái gì hết, dù đã được bạn bè và bố mẹ mai mối nhiệt tình. Mối tình gần nhất mà hắn có lúc đó là với một người từ hồi đại học, sau đó vì mải kiếm tiền, tăng kinh nghiệm, hắn cũng trở nên lười yêu, cứ hễ khi nhắc đến là chỉ ậm ừ cho qua.
Đánh đuổi không được, Edward quyết định chấp nhận số phận, gạt cần số, bắt đầu đánh xe ra ngoài đường lớn, cung kính chuẩn bị đưa cô công chúa này về nhà. Mà không hay biết gì ngay sau khi hắn vừa rời đi một lúc thôi, một chiếc Nissan màu xám tro gần đó cũng khởi động bám theo đuôi sau xe của hai người.
Thành phố thiên thần lúc nào cũng thật ồn ào, xồn xã kể cả là về đêm, nào tiếng hú hét của những cô cậu thanh niên trẻ tuổi mới lớn khi đi bar, tiếng còi inh ỏi của cảnh sát đi thi hành nhiệm vụ, tiếng chửi rủa giữa những người hàng xóm với nhau. Tô điểm cho những thứ đó là ánh đèn Nion lấp lánh kể từ bầu trời bị che lấp bởi các tòa nhà chọc trời, đến những hàng quán, che lấp đi những ánh sáng tuyệt đẹp thật sự, các vì sao.
Mỗi khi như thế này Edward lại nhớ đến "Nhà" nơi những hắn hằng đêm nghe tiếng ve kêu, rế về, đua nhau hòa tấu âm nhạc của tự nhiên. Cùng chạy trên những cánh đồng đầy đom đóm, ngắm sao trời. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ thoáng qua, sự thật là hắn không còn được về "Nhà" nữa rồi, vì nó không còn nữa, ít nhất là không được đẹp như nó đã từng. Ném những suy nghĩ sầu thảm đó qua sau đầu,hắn kiểm tra Jenny ngồi ở phía sau qua gương chiếu hậu, cô nàng cũng như hắn ánh mắt có chút buồn mang mác nhìn về phía thành phố nhộn nhịp. Cô nàng cũng giống hắn, xa nhà để đến Los Angel·es để thực hiện ước mơ của mình, hiếm khi nào hắn đồng cảm mạnh như vậy với một người khác, giữa thành phố đầy biển người này.
Như cảm thấy có người nhìn mình, Jenny quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu, cùng lúc Edward đang nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, Edward cảm thấy ngượng ngùng vì nhìn trộm con gái nhà người ta, hắng giọng một cách đầy gượng gạo, vội vàng đảo mắt đi chỗ khác. Còn Jenny thấy vậy liền mỉm cười tinh nghịch đầy khoái chí. Để đánh trống lảng, Edward liền nói lái sang việc khác.
"È hem!! Vậy sống cùng Anison như thế nào?"
"Ý anh là sao?"
"Ý tôi là, cô ấy có giống như trên truyền hình không, cô biết đấy... Cô ấy có xinh đẹp như trên tivi không? Cô ấy có ngọt ngào và tự biết chăm sóc cho người yêu hay không kiểu kiểu vậy."
"Anh có biết hỏi một người con gái về một người con gái khác là không hay không?"
"Tôi chỉ hỏi thôi... ai trên nước mỹ này lại không thích Rachel trong Friends* cơ chứ!?"
"Có..cô ấy rất biết chăm sóc bản thân."
"Cô ấy có đẹp không khi không mang makeup như trên phim trường? Tôi cũng biết là một vài diễn viên không thể nào đẹp được nếu không mang makeup."
"Ý anh là tôi?" Nghe thấy thế Jenny liền như một con nhím xù lông, Nhưng cô không hành tính đập hắn, cô nhẹ nhàng vươn mình lên phía trước chuẩn bị b·óp c·ổ hắn từ phía sau
"Ý tôi không phải là vậy.... Cô thì khác." Cảm nhận được lời nói của mình có chút sai sai, Edward liền lập tức bổ sung
"Khác như nào!?" Jenny liền ngừng động tác.
"Thì..."
"Thì sao!? nói rõ ra"
"Thì cô đẹp hơn bọn họ được chưa!?" Edward chuẩn bị tinh thần bị ăn đòn, nhưng đợi mãi chả thấy gì sảy ra cả, quay lại nhìn thì thấy đã ngồi lại ghế sau, chỉnh lý bộ đầm của mình, cùng mái tóc nâu mượt mà, quay đầu một lần nữa nhìn cửa sổ. Thấy mình an toàn Edward biết khôn không hỏi thêm vấn đề gì nữa chỉ tập trung lái xe, phía sau xe Jenny âm thầm mỉm cười nhìn gã tài xế sợ hãi cùa mình.
Một lúc sau, hai người cũng đã đến được chỗ nhà của Jennifer Aniston, Edward không dám nán lại quá lâu, nếu không hắn không thể đảm bảo mình sẽ còn nói những gì ngu ngốc nữa, đưa Jenny xuống liền cong đít, lái xe đi luôn. Nếu hắn đỗ lại lâu thêm chút nữa, có khi hắn sẽ được gặp Jennifer Aniston nổi tiếng mà hắn vừa nhắc đến, đi ra mở cửa cho Jenny vào nhà.
Trong nhà Jenny vui vẻ, lên phòng tắm rửa thay quần áo thoải mái để đi ngủ. Cô vừa ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt thơm, vừa ngân nga khúc hát yêu đời, mỗi khi nghĩ đến cảnh Edward bối rối thôi là cô phá lên cười khúc khíc. Đang đứng hong khô tóc, trước gương thấy bạn mình lâu lâu lại cười như điên dại, Jennifer Aniston quay sang thắc mắc hỏi:
"Có chuyện gì vui mà cậu cười nãy giờ thế!?"
"Không có gì, chỉ là chút chuyện ngớ ngẩn thôi." Jenny đặt một đám bọt lên tay, rồi thổi phù nó, xinh đẹp cười.
"Cậu kì thật đấy? Khăn không?"
"Có, cảm ơn."
"Nè!!" Jennifer Aniston ném chiếc khắn bông trắng vào mặt của Jenny, còn mình nhanh chóng chuồn ra ngoài.
"Anison!!! Cậu đợi đấy." Jenny kêu lên, nhanh chóng đuổi theo Anison. Tiếng cười đùa, yểu điệu của hai cô gái cứ như thế vang vọng khắp căn nhà trên đồi Beverly Hill. Sau một hồi chơi đùa, hai người mặc áo choàng tắm bước về bàn trang điểm, chuẩn bị bước dưỡng da trước khi ngủ.
"Ah!! Anison bao giờ cậu đi New Orlean để đóng phim thế?"
"Phía sản xuất nói là tuần sau, sao vậy? Chưa gì đã nhớ chị đây rồi sao?"
"Còn lâu. Chỉ là hỏi thôi, có lẽ lúc đó mình cũng kiếm được vai khác rồi." Jenny ném cái gối gần đó về phía Anison, nhưng dễ dàng bị cô né được, hai người lại cười đùa một hồi rồi tạm biệt nhau ai về phòng nấy đi ngủ. Từ đằng xa chiếc xe Nissan ban đầu theo đuôi Edward và Jenny đỗ lại một góc. Trong xe một người cầm lên chiếc camera với lens cao cấp, ngó về phía cửa sổ nhà của Jennifer Anison và Jenny nháy máy liên tục, trên mặt không ngừng lộ rõ vẻ vui vẻ, hắn chỉ bị ngắt đoạn khi có một con chó hàng xóm gần đó sủa inh ỏi, buộc hắn phải khởi động xe rời đi.
..........................
Quay phim đã kết thúc, những người khác lúc này có thể tranh thủ nghỉ ngơi xả hơi một phen, đi nghỉ đâu đó một thời gian, tự thưởng cho thành quả của mình, nhưng Edward thì còn lâu mới được như vậy. Vẻn vẹn nghỉ lấy lại sức có hai ngày, hắn viền lao vào chuẩn bị biên tập, cắt ghép đoạn phim, cùng biên tập âm thanh. Edward và đại diện của mình Patrick Whitesell mang cuộn phim đi thẳng đến trụ sở của Miramax ở Santa Monica số 90404.
Edward còn biết được một việc trên đường đến trụ sở của Miramax, đó là Patrick Whitesell có cá độ một chút với tên đồng nghiệp cũ, về ai sẽ là người dành được hợp đồng. Có vẻ như họ là người chiến thắng, vì theo Patrick Whitesell được biết bên kia thậm chí còn chưa quay chụp xong. Điều hắn không được biết là chiếc Porsche mà hắn đang ngồi đây chính là chiến lợi phẩm mà Patrick chiến thắng được, trên suốt quãng đường đi, hắn không thể ngững nghe Patrick huýt sáo, đầy vui vẻ.
Công tác hậu kỳ của phim luôn quan trọng với bất kỳ bộ phim nào, với một bộ phim hiện đại thông thường sẽ có các bước biên tập, cắt ghép các cảnh thô được đạo diễn quay, sau đó đến bước ghép hiệu ứng, còn trong thời này, CGI không thực sự phát triển như vậy, đa phần các cảnh quay đó được làm thủ công nhờ hóa trang hoặc góc quay đặc biệt. Cuối cùng là phối thanh, ghép những đoạn thoại của diễn viên, phỏng chế lại những tiếng động, âm thanh một cách rõ ràng nhất, lúc này đây phim cơ bản đã hoàn thành và chuẩn bị đem đi xuất xưởng đến với các nhà rạp trên toàn quốc kiếm tiền cho nhà phát hành và phía sản xuất, hoặc đi đường vòng thu vốn bằng bán băng đĩa.
Công cuộc hậu kỳ cực kỳ, xin nhắc lại là cực kỳ tốn thời gian, cái ý tưởng vài ngày thậm chí là một tuần là xong việc và xuất xưởng phim đi thẳng ngay đến công chiếu phim cho mợi người, thuần túy là ảo tưởng và là trò đùa.
Trong tương lai các công cụ kỹ thuật số rất nhiều, và hiện đại, lại cực kỳ phổ biến nhan nhản trên mạng, có thể giúp đẩy nhanh tiến độ này một chút. Còn giờ Edward chỉ có thể lấy bình bĩnh làm gốc mà chờ đợi thôi. Đương nhiên điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không đông tay, động chân gì hết.
Đứng ở trong phòng biên tập của xưởng phim Miramax, Edward được Patrick Whitesell giới thiệu đến với Robin Dawson, người chịu trách nhiệm cho biên tập phim lần này. "Rất hân hạnh được gặp mặt."
Ở Hollywood việc đạo diễn có tham gia vào quá trình sản xuất không thường khá nửa vời, có người có, có người không, có người mang danh tham gia nhưng để cho công ty sản xuất làm hết. Đương nhiên nếu trong khâu biên tập có tầm nhìn của đạo diên tham gia nữa, công việc sẽ gặp thuận lợi không ít. Hơn nữa Edward đối với biên tập phim như nào sớm đã có dự thảo từ trước.
Một tuần sau trong căn phòng sơn hai màu đen trắng nhỏ đó, Edward và Robin, thi nhau đưa ra các biện pháp tốt nhất để đưa ra được tầm nhìn hợp lý cho bộ phim. Sau khi đồng nhất với nhau ở một cảnh, họ lại chuyển sang cảnh khác, và lại bắt đầu quá trình tranh luận. Cả ngày cứ như vậy trôi qua, tiến độ chậm vô cùng, nhưng Edward lại vô cùng chịu đựng,
"Robin... Đổi thử cảnh số 178, chéo với cảnh số 175 một lần xem sao?"
"Cái này sao...?"
Hình ảnh một lần nữa trình chiếu, nhưng Robin Dawson lại nhíu mày khi xem: "Đây không phải cảnh lỗi sao, tôi còn đang định bỏ nó đi nữa. Anh có chắc là mình không nhầm chứ?"
Trong máy chiếu là cảnh Angela chạy ra đứng giữa trường đại học, ánh mắt đa nghi, hoảng sợ, cũng đầy dũng cảm cẩn thận nhìn từng con người bước qua hành lang học đường, dò xét tìm kiếm hình bóng của t·ên s·át n·hân đang ẩn thân đâu đó. Angela dừng lại nhìn chằm chằm vào trong màn hình như cũng đang tìm kiếm bóng hình nào đó phía bên kia màn hình, tiếng thở dốc dồn dập của cô tiếp tục nghe thấy, kể cả khi màn hình đã chuyển sang đen ngòm.... "Chính là ngươi!!" đoạn phim kết thúc.
"Nói tôi cảm giác của anh lúc này đi Robin."
"Như thể cô ấy nhìn thấy kẻ g·iết người hàng loạt trong căn phòng này vậy. Cái ánh mắt đó!! Nghĩ đến thôi cũng rùng mình."
"Cảm giác của anh sau khi xem xong nó như nào!?" Edward ngồi thẳng lưng dậy, nghiêm túc hỏi Robin một câu
"Thế nhưng có một điều mà tôi băn khoăn, hơn 20 phút đồng hồ này, cảm giác cứ như thể tôi xem một đoạn quảng cáo cực dài vậy, chứ không phải một bộ phim. Nó làm tôi muốn lao ra rạp và tìm hiểu tiếp chuyện gì sẽ diễn ra."
"Tuyệt lắm!! Cái tôi cần nghe chính là như vậy." Edward nghe được câu trả lời thỏa mãn của mình, kiểm tra đồng hồ liền đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác móc trên giá đỡ.
"Cậu sẽ gửi nó cho tổng công ty sao?" Robin ngó ra khỏi cửa phòng hét lớn về phía Edward đang bước ra ngoài tòa nhà
"Rồi anh sẽ biết!!" Edward bước ra ngoài, mặt không ngoảnh lại đáp.
(*) Jennifer Anison: Diễn viên nổi tiếng đóng vai Rachel trong series Friends của đài NBC, cùng nhiều vai diễn khác, nhưng cô để lại cho người hâm mộ với vai diễn Rachel nhất, trước khi đến với Angelina jolie, Brad Pitt từng có thời gian mặn nồng với Jennifer Anison hai người đã cưới nhau được một khoảng thời gian.
## Cầu đề cử, cầu hoa tươi-kẹo ngọt
## Đi qua xin hãy để lại một cmt để tác có động lực viết tiếp - Rất cảm ơn những bạn đã góp ý cho mình.