Chuyến Xe Của Quỷ

Chương 7




Xe quỷ rực lửa u minh mỗi đêm đều đúng giờ xuất hiện ở trước giường nàng, đưa rước nàng qua lại giữa trần gian và địa phủ.

Hàng đêm, nàng cùng nam nhân mang danh Minh Vương liều chết quấn quýt si mê, điên loan đảo phượng.

Nhưng đây là loại quan hệ gì, loại quan hệ này có thể duy trì đến bao giờ?

Thi thoảng trước lúc triền miên, nàng sẽ rúc vào ngực hắn, hỏi hắn rằng có thể ở bên hắn mãi mãi không. Hắn không hề trả lời, chỉ ra sức cày cấy, rồi tiễn nàng trở lại nhân gian.

Hắn chỉ nói, nửa vờ nửa thật, dương thọ của nàng còn rất dài. Từ lời nói vô thưởng vô phạt của hắn, nàng nhận thức một loại ý vị sâu xa.

Nếu thấy khỏe thì sau giờ Ngọ, nàng sẽ luôn chui rúc ở trong thư viện xem chút ít thoại bản, muốn hiểu được tình yêu và nam nhân… Nhưng qua hàng nghìn hàng vạn bộ truyện về trai tài gái sắc, không hề có lấy một truyện nói về Minh Vương của nàng, dịu dàng như thế, rồi lại vô tâm như thế.

Vì bệnh nặng, mẫu thân cũng không nỡ lòng quản giáo quá nhiều, biết nàng tìm đọc thoại bản hoặc mấy truyện quái dị cũng không ngăn cản, mà còn lặng lẽ sưu tầm nhiều thêm.

Một ngày nọ, nàng đọc được một truyện ký về thần tiên ma quỷ, rằng Minh Vương Thái Ất là Thiên Tôn hóa thân độ thế. Đêm đó, nàng bèn hỏi hắn có thực sự như vậy hay không, hắn cười, ngay từ đầu đúng là như vậy.

Nàng chau mày khó hiểu, hắn chỉ có thể giải thích: Minh Vương sẽ đến lúc phải đổi người, có thể là bất kỳ ai đến từ tam giới.

“Chàng vốn đến từ giới nào?”

“Kiếp trước của ta với nàng giống nhau.”

“Nhân giới ư? Chàng đã ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn năm nghìn năm.”

“Lâu như vậy… Chàng không cô đơn sao?”

Hắn trầm lặng.

“Ta không phải là người duy nhất, phải không?”

Hắn trầm lặng như trước, chân mày nhíu chặt lại, tựa như phản bác.

“Vì sao chàng không cưới Minh Hậu?”

Một tay Minh Vương ghì chặt eo nhỏ của nàng, một tay mơn trớn từ bắp đùi mượt mà trắng nõn đến chỗ ấm áp ẩm ướt giữa hai chân: “Nhuyễn nhi, nàng cho rằng ta rất thích chức phận Minh Vương này sao?”



Mi dài khẽ run, hai chân nàng không kìm được mà vặn vẹo, tựa như kháng cự ngón tay quấy phá chỗ tư mật, trong mắt có tia dao động, bờ môi run rẩy cất tiếng hỏi: “…Vậy đó là gì?”

“Nghiêm phạt - còn hơn vạn năm nữa mới có thể chấm dứt nghiêm phạt.”

Hắn nghiến răng thốt ra những lời này, sau đó ghì cánh tay nàng chặt hơn, cự vật kề sát hoa huy*t, quy đầu cứng rắn nóng rực liên tục ma sát miệng hoa huy*t, rồi “Phụt” một tiếng thâm nhập thẳng vào trong.

Thân thể đột nhiên trướng không chịu nổi, gậy th*t sừng sững cương cứng, dữ dội phồng lớn, vách thịt non cố hết sức chống đỡ, nàng bất chấp uốn éo vặn vẹo, phối hợp hắn cắm vào rút ra.

Động tác của hắn mạnh bạo như vậy, môi lưỡi của hắn lợi hại như vậy, giọng nói của hắn mê hoặc lòng người như vậy… Khoái cảm như từng lớp từng lớp sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước.

Nhưng khi cao trào qua đi, nàng lẻ loi nằm trên giường như một giấc chiêm bao. Nếu như không phải cảm giác quá mức rõ ràng, suýt nữa nàng đã cho rằng bệnh tình của mình đã đến hồi nguy kịch.

Mấy tháng liên tiếp, sức khỏe của nàng ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Một ngày nọ, đại phu bắt mạch cho nàng theo thường lệ, bỗng nhiên ông không còn mặt ủ mày chau, mừng rỡ cho gọi mẫu thân nàng.

“Chúc mừng Lư phu nhân, bệnh của tiểu nương tử xem như khỏi rồi.”

Đại phu nói gì? Nàng khỏi bệnh rồi! Nhìn mẫu thân mừng rơi nước mắt ôm chặt nàng vào lòng, nàng có chút luống cuống, có chút bất an, như mơ hồ dự cảm được một số chuyện.

Đêm đến, xe quỷ chưa tới, nàng vẫn ra sức thức chờ, đến khi nến đã cháy sạch, ánh dương ló dạng, nhưng nàng không hề nghe được âm thanh nào.

Sau đó một tháng, nàng điên đảo ngày đêm, mỗi đêm đều ra sức chờ xe quỷ đến đón nàng, nhưng nàng không bao giờ chờ được. Tất cả đều là mộng đẹp, thình lình xuất hiện, đi mây về gió, không để lại bất cứ dấu tích nào.

Nến đỏ bập bùng, màn trướng lay động, mọi thứ tựa như một giấc chiêm bao.

Một tháng sau, lang quân Thôi gia chính thức ngỏ lời nghị thân với Lư gia. Sau khi bàn bạc, trưởng bối hai nhà quyết định tổ chức hôn sự vào cuối tháng.

Điểm trang nhẹ nhàng, nàng mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, bước lên kiệu hoa.

Tính tình lang quân Thôi gia thiện lương ấm áp. Chuyện phòng the với nàng cũng hết mực thương xót.

Nàng nhìn Thôi lang vùi sâu trong cơ thể mình, lông mày nhíu lại tỏ vẻ ẩn nhẫn, nàng chợt nhớ tới đêm hôm đó ở địa phủ, người nam nhân kia cũng từng kiên nhẫn đợi nàng động tình như vậy.

Mà bây giờ hắn thế nào? Có ôm một… nữ tử khác ve vuốt triền miên hay không?

Dưới người rải đầy táo đỏ và nhãn nhục, nàng nhìn phòng hỉ đỏ rực, rốt cục không kìm được mà rơi nước mắt.



“Ta làm nàng đau sao?” Người ở trên thấy vậy, cuống quít khom người lau đi nước mắt cho nàng, nàng cắn môi lắc đầu, sợ không kìm được mà khóc thành tiếng.

Ba tháng sau, nàng có thai, hai nhà vô cùng mừng rỡ, đều nói Bồ Tát hiển linh.

Lúc đi chùa dâng hương, nàng sờ bụng, không đến quỳ lạy Quan Thế Âm, cũng không bái lễ Phật Tổ, mà cô đơn quỳ trước tượng Diêm Vương.

Người trần đều sợ xuống địa ngục, nên truyền thuyết về địa phủ đều hết sức ghê rợn.

“Chàng từng nói dương thọ của ta còn rất dài. Rất dài là đến khi nào?”

Nàng quỳ gối trên bồ đoàn, ngây ngốc nhìn pho tượng trước mặt, như thể muốn soi thấu gương mặt dữ tợn đó, thấy được một khuôn mặt khác - dịu dàng điềm đạm, “Nghe nói một ngày ở trần gian bằng một năm dưới địa phủ, nên đến khi ta chết xuống dưới đó, có phải chàng đã rời đi rồi không?”

Gió nhẹ lướt qua, cây cối hoa lá rì rào lay động, nét mặt pho tượng dữ tợn, không nói cũng chẳng rằng. Nàng lặng im không nói gì nhìn thẳng, bướng bỉnh chờ một câu trả lời.

“Dường như thí chủ đang phiền lòng, chi bằng để bần tăng giúp thí chủ giải một quẻ xăm?” Thấy vẻ thành kính của nàng, một tăng nhân đưa ống thẻ tre tới.

Nàng tự tay nhận lấy, mắt khép hờ, tay xốc thẻ tre.

“Nương tử muốn hỏi cái gì?” Lang quân nhà nàng đã đến bên tự lúc nào, tay nàng cầm xăm, nhất thời không biết phải nói gì. Nhân duyên đã định, còn có thể hỏi gì.

“Phu quân, chúng ta trở về thôi.” Nàng đưa quẻ xăm trong tay cho nhà sư, sau đó quay lại nhìn pho tượng trong miếu, cầm tay lang quân ra khỏi ngôi chùa.

Vị sư thầy cầm quẻ xăm đứng lặng, nhìn bóng lưng hai người rời đi, hai hàng lông mày dần nhíu chặt.

Đệ tử tiến tới bên cạnh, nhìn quẻ xăm, lại nhìn hai người dần khuất dạng ngoài cửa, nghi ngờ cất lời: “Ơ, đây là quẻ xăm tốt nhất mà, sao vẻ mặt sư phụ lại như vậy?”

“Đây đúng là quẻ xăm tốt nhất. Có điều hai người này…” Vị sư lắc đầu, chân mày nhíu càng chặt hơn, sau một lúc mới lên tiếng: “Hai người này, một người ở kiếp trước tạo nghiệp ác, rõ ràng không sống quá hai mươi, một người đời này hiển vinh, nhưng chỉ có điều mệnh định không có con, vậy tại sao… Tại sao vẫn xốc trúng lá xăm tốt như vậy…”

Lời tác giả: Hình như nhiều chị em còn chưa hiểu lắm, tui bèn giải thích một xíu ha:

Con của nữ chính chính là nam chính - Minh Vương, bởi vì tướng công của nữ chính mệnh định không có con cái.

Nữ chính và nam chính kiếp trước là tình lữ, nhưng ác giả gặp ác báo, nên một người bị phạt ở lại địa phủ, một người bị phạt đầu thai chuyển thế. Tất nhiên, người ở địa phủ ra sức đánh đổi chỉ để bảo vệ được người ở nhân gian.

Một ngày ở nhân gian bằng một năm ở địa phủ, nên là lúc nữ chủ cập kê, nam chính đã ở địa phủ đợi hơn năm nghìn năm.

Lời editor: Vậy là sau 7 chương, chúng ta biết nam chính tên Tử Viêm, nữ chính họ Lư tên Nhuyễn.