Một cặp đuốc hoa long phượng cắm trên giá nến chạm trổ long đằng, cháy tí tách.
Trên đệm chỉ vàng thêu long phượng vẩy đầy táo đỏ, còn có quả nhãn mang sắc hoa hồng nhạt. Gấm lụa đỏ thẫm kết mối đồng tâm treo trước màn, lò đàn hương khói bay lững lờ…
Cửa kẽo kẹt mở, nàng vội lấy quạt che mặt.
Tiếng bước chân ngày càng gần, lén qua kẽ hở cây quạt mang sắc đỏ tường vi, nàng thấy một tân lang mặc hỉ phục tiến tới, áo bào đỏ thẫm lung linh rực rỡ dưới ánh nến.
Cũng không quá đáng sợ, nàng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, đối phương đã kề sát gót chân nàng, nhẹ nhàng gỡ cây quạt trong tay nàng xuống.
Mắt nàng chớp chớp, sợ hãi không thôi, hàng mi khẽ run rẩy. Đối phương nhẹ nâng cằm nàng, khiến nàng ngẩng mặt lên.
“Sợ lắm sao?”
Giọng đàn ông trong trẻo dễ nghe, cũng không âm trầm u ám, nàng nhìn trân trân cánh tay trắng nõn trước mắt, sợ hãi trong lòng vơi đi một ít.
“Ngươi là Minh Vương địa phủ?” Nàng hỏi.
“Nàng đoán xem?” Hắn đáp, như thể chê cười nàng biết tỏng lại còn hỏi, “Nàng định cả đêm nay chỉ nhìn mặt đất thôi à?”
Nàng rốt cục giương mắt cẩn thận chăm chú quan sát hắn: khuôn mặt hắn rất trắng, cái kiểu tái nhợt vì không hay tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng ngũ quan cũng vô cùng tuấn mỹ, nhất là đôi mắt đen láy hẹp dài, tựa như có thể lập tức soi thấu lòng người.
Chút sợ hãi còn sót lại nhờ vậy mà tiêu tan. Nàng thôi không nhìn nữa, hai gò má chợt ửng hồng.
Lúc này nam nhân thả tay nàng ra, đứng dậy lấy ly rượu giao bôi trên bàn đưa cho nàng.
Nàng do dự nhận lấy, không biết phải làm gì.
Bởi vì bệnh nặng, người nhà cũng buông tha hi vọng nàng có thể gả cho người, thế nên chẳng bao giờ chỉ dạy cho nàng về phương diện này.
Nàng thấy nam nhân đang chăm chú nhìn mình, nên kéo tay áo, bày ra tư thế mời rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Rượu mạnh xuống bụng, miệng cay xè nóng bỏng; lúc nàng sặc đến ho khan, thì thấy nam nhân lấy ly rượu trong tay nàng, lấy cả ly của hắn để lại trên bàn, xoay người để tay lên bàn, bả vai khẽ run, cúi đầu bật cười.
Sao vậy, nàng làm không đúng?
Mặt mũi nóng ran, nàng vân vê ngón tay, cúi đầu ngượng ngùng.
Giây tiếp theo, nam nhân lại đưa ly rượu cho nàng, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy ly của nàng, cúi xuống kéo tay vòng qua tay hắn, rồi nói nhỏ dịu dàng bên tai: “Rượu giao bôi phải uống thế này…”
Uống xong hai ly rượu, ánh mắt của nàng dần trở nên mê ly; khi thân thể khó chịu nóng lên, đối phương nhìn nàng dịu dàng rồi cúi người tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bế nàng lên giường.
Dưới đệm rải táo đỏ và đậu phộng* nên nàng mơ hồ biết sắp phát sinh sự tình gì, nhưng cũng không rõ ràng được là chuyện gì, nàng ngại ngùng rũ mi, thẹn thùng đỏ mặt.
Nam nhân phủ trên người nàng, ngẩng mặt ngắm nghía đôi mắt hoảng loạn của nàng, ngón tay thon dài đùa bỡn mái tóc nàng: “Tên thân mật của nàng là gì?”
“A Nhuyễn.”
“Nhuyễn nhi, nàng có biết chút gì về động phòng không?”
Nàng cắn môi không đáp.
Ánh nến xa xăm chập chờn, hắn nhẹ cười: “Biết động phòng làm chuyện gì không?”
Nàng lắc đầu.
Nam nhân ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, nhẹ nhàng áp tai nàng lên ngực mình, tiếng cười trầm khàn vang lên bên tai nàng: “Không sao cả, qua đêm nay nàng sẽ biết.”
Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa đường nét gương mặt nàng. Sau đó lại điểm nhẹ vầng trán, mi mắt khẽ run, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng dịu dàng ngậm lấy đôi môi bị cắn đỏ bừng.
Cảm giác tê dại bên tai truyền đến toàn thân, bừng lên một khát vọng lạ lẫm trong nàng. Nàng đỏ mặt tai hồng nằm dưới thân hắn, cảm nhận thân thể hắn gắt gao kề sát nàng.
Nàng chưa bao giờ thân mật đụng chạm với nam nhân như vậy, từng tấc da thịt như thiêu như đốt, chỉ có răng môi là lành lạnh.
Ý thức đã sớm rối loạn, nàng há miệng để mặc đối phương tàn sát bừa bãi trong miệng mình, càng lúc càng muốn cầu xin nhiều hơn.