Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 293




“Lại muốn đi ra ngoài?” tròng mắt Trần Vĩ thiếu chút nữa rơi trêи mặt đất, rất là kinh ngạc.

Nói thật, chính tôi cũng có chút ngượng ngùng, tôi làm việc ở vận tải Đông Phong nửa năm, thời gian thực sự làm việc tôi cảm thấy nhiều nhất không quá một tuần.

“Đúng vậy, lần này thật là không đi không được, Trần ca, ngươi xem…”

Ngay cả tôi đều không biết phải nói như thế nào cho được. Có lẽ nhắc đến loại người không biết xấu hổ, chắc cũng chính là tôi lúc này.

Trần Vĩ vỗ vỗ bả vai tôi nói: “Huynh đệ, ta hiểu ngươi. Không cần phải nói nữa, tới, làm một ly. Coi như là Trần ca cho ngươi chúc rượu khởi hành.”

Ngày hôm sau, bên âu phục đại thúc truyền tới tin tức, toàn bộ trang bị đi ra ngoài đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bao gồm vũ khí nóng, nhưng nếu đi chỉ có thể tự lái xe. Vấn đề này không lớn, chúng tôi đều có xe.

Nhị gia còn tự mình chạy tới trạm tổng cùng tôi nói chuyện.

Vừa gặp mặt, câu đầu tiên Nhị gia liền nói: “A Bố a, lần này Ngự Quỷ Môn thật đúng là tìm cho ngươi một chuyện lớn.”

Tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôi đứng dậy rót cho Nhị gia một ly trà, trông Nhị gia vội vã mà đến, miệng lưỡi đều sắp khô rồi, tôi căn bản là không trở lại sô pha. Đợi Nhị gia một hơi uống xong một chén nước, tôi lại rót tiếp một ly cho Nhị gia.

Nhị gia lúc này không uống, đem chén nước kia đặt ở trêи bàn trà, đối với tôi nói:

“Bà La Vương lại bị xưng là Đế Thực Vương, thông thiên Phù Đồ đến tột cùng là thật hay giả, nhóm bạn cũ của ta ai cũng không biết, bọn họ trước cũng không có đi qua, nên là cũng chưa từng thấy qua”

Tôi hỏi: “Vậy Nhị gia ý của người như thế nào?”

“Bọn họ tuy rằng không đi qua, nhưng là đối với thông thiên Phù Đồ thật ra nghe qua không ít lời đồn, một lão tiền bối già nhất nói cho ta biết, trước khi giải phóng, hắn ở biên giớirừng rậm nguyên thủy Tây Song Bản Nạp (Xishuangbanna) gặp một sự kiện lạ.” Nhị gia nói đâu vào đấy.

Tôi nói: “Việc lạ gì?”

“Lúc ấy hắn du lịch đến biên giới rừng rậm nguyên thủy Tây Song Bản Nạp, ở trong nhà tạm của một người dân tộc thiểu số, ngày đó nói đến cũng kỳ, chủ nhà đi rừng rậm đốn củi, thật lâu không có trở về, ở lúc ấy không có điện, không có di động, ngay cả đèn pin kiểu cũ đều là vật xa xỉ, lão tiền bối liền đốt đèn lồng đi tìm trong rừng rậm, nhưng một đường tìm xuống, cái khác không có phát hiện nhưng lại phát hiện lỗ tai đầy đất.”

“Người nói cái gì?” Tôi thiếu chút nữa ngồi xổm ngồi dưới đất, lỗ tai đầy đất? Cái này đùa cái gì vậy?

Nhị gia gật đầu nói: “Đúng, lỗ tai đầy đất, hơn nữa là lỗ tai người, có cái thoạt nhìn là vừa bị cắt, có cái thoạt nhìn là hư thối nghiêm trọng.”

Tôi không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Nhị gia, hắn nói: “Lúc ấy vị lão tiền bối kia không rõ nguyên do, nhưng vợ của chủ nhà bên cạnh hắn lại là dọa run rẩy không thôi, cả người run rẩy, nàng kể cho vị lão tiền bối kia về một cái truyền thuyết, về Đế Thực Vương truyền thuyết.”

Đế Thực Vương diện mạo quái dị, lỗ tai vô cùng lớn, tương truyền bên trong lỗ tai hắn, có ba cái lỗ thủng, nghe thiên, nghe địa, nghe thế gian.

Ai ở sau lưng của hắn nói xấu về hắn, Đế Thực Vương đều có thể biết được. Hơn nữa ai nói xấu Đế Thực Vương, Đế Thực Vương sẽ cắt tai của bọn họ xuống.

Nhưng là cái trượng phu phụ nhân kia là một người miền núi trung thực, làm sao sẽ biết Đế Thực Vương? Có lẽ hắn có nghe qua truyền thuyết này nhưng khẳng định cũng cười cho qua chuyện, cho dù có để trong lòng cũng sẽ không cố ý nói xấu Đế Thực Vương đi, dù sao ai cũng không quen ai, ai cũng không tin phụng ai.

Nhị gia nói: “Vị lão tiền bối kia đi ở phía trước dần dần cảm thấy lỗ tai mình có chút ngứa, mới đầu hắn không để ý, sau đó hắn duỗi tay sờ một chút, phát hiện bên tai hắn chảy ra rất nhiều máu tươi.”

“Sau đó thì sao?” Tôi chăm chú hỏi.

“Hắn dùng tay sờ, thế mà tai túm xuống, hơn nữa không có một điểm cảm giác đau đớn.

Phụ nhân cùng hắn giật nảy mình, không nói hai lời quay đầu liền chạy ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, trêи lỗ tai hắn truyền đến đau đớn kịch liệt, liền vội vàng tìm một vị thầy lang địa phương, giúp hắn chữa trị lỗ tai, thính giác tuy rằng không có chịu ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc xung quanh lỗ tai có một vòng vết sẹo, thực ảnh hưởng mỹ quan.”

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Hắn nói bậy về Đế Thực Vương?”

Nhị gia híp mắt, nói: “Ta cũng là hỏi như vậy hắn, hắn cẩn thận nghĩ lại, giống như đã từng nói qua một câu, Đế Thực Vương quản thật đúng là không ít, trêи trời dưới đất nhân gian tất cả đều nghe, cũng không phiền sao?”

“Cái lỗ tai của phụ nhân kia thì sao? Có chảy máu không? Có bị rớt xuống không?”

Nhị gia nói: “Không có, cái phụ nhân kia căn bản là không có việc gì, đi theo vị kia lão tiền bối liền chạy ra, sự tình sau đó cũng không rõ ràng lắm, lão tiền bối thương thể khỏi hẳn liền để lại cho vị phụ nhân kia phần lớn tiền bạc mang theo trong người, một mình một người tiếp tục lang bạt giang hồ. Mà trượng phu của phụ nhân kia cũng chính là nông phu vào núi đốn củi cuối cùng cũng không trở về.”

Tôi âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm cái này cái gọi là Đế Thực Vương, chẳng lẽ thật có thể nghe thấy toàn bộ nhân gian này sao?

“Nhị gia, chúng ta đây khi nào thì xuất phát?”

Nhị gia nói: “Ngươi tự quyết định đi.”

“Chờ Tô Trinh mang về tới tin tức từ Thiên Sơn, chúng ta liền đi, như thế nào?”

“Được, liền định như vậy!”

Hai ngày này hết thảy như cũ, Quỷ thúc bên kia cũng không có tin tức gì, xử lý Hỏa Vân Thương, rửa sạch cương thi trong nội thành, thế lực người rơm đeo mặt nạ của Quỷ thúc một lần nữa khống chế cái nội thành này, nhưng tôi nghĩ không rõ bọn họ vì cái gì còn muốn giải tán công ty vận tải Đông Phong.

Hai ngày này, Trần Vĩ cũng lặng lẽ thả cho tôi một chút tin tức. Nói công ty vận tải Đông Phong thành lập công ty mới gọi là Vạn Dặm, cũng rất đại khí, nhưng cũng không biết khi nào hoàn toàn thực thi.

Cái này tôi cũng không quan tâm, thích làm gì thì làm đi, hứa hẹn làm đủ một năm cho tôi nhà ở một trăm mét vuông, có cho hay không đều không sao cả, nếu không cho, tôi cũng không phải không thể tự mua lấy?

Ba ngày sau, Tô Trinh trực tiếp ở Tân Cương gọi điện thoại cho tôi.

Câu đầu tiên lời nói, khiến cho tôi hoàn toàn khϊế͙p͙ sợ.

“A Bố, Lão Lạt Ma nói hắn vẫn luôn ở nghiên cứu Thiên Diễn Đồ, đau khổ tìm kiếm biện pháp hồi sinh Lão tổ, nhưng Lão tổ hiện tại bị phong ấn trong long quật tại Thiên Sơn, tạm thời còn tìm được phương pháp giải quyết.”

Này thật giống như sét đánh giữa trời quang, nếu Lão tổ không có sống lại, vậy buổi tối mấy ngày hôm trước, ở trêи đập lớn, người mang mặt nạ băng tinh dễ dàng đánh bại Hỏa Vân Thương là ai?

Nghe hắn ngữ khí, khẩu khí, còn có giáo huấn tôi đều là giống Lão tổ không thể nghi ngờ, cái khác không nói, Hoàng Cực thuật như vậy, hắn như thế nào sẽ biết?

Hoàng Cực thuật, khắp thiên hạ cũng chỉ có mấy người chúng tôi biết đi? Lão tổ, tôi, Cát Ngọc, Tô Trinh, còn có âu phục đại thúc bọn họ.

Nhưng thực lực bọn họ là tuyệt đối đánh không lại Hỏa Vân Thương, như vậy, cái Lão tổ này nhất định là giả!

Nhưng nếu là giả, thiên hạ này còn có thể có ai có được loại thực lực này? Mấu chốt nhất chính là, hắn thế nhưng là giúp tôi, rõ đầu rõ đuôi bằng hữu.

Tới rồi giờ khắc này, tôi nhớ tới cái nữ cảnh sát kia nói qua.

Chỉ cần để nàng đi theo tôi, nàng liền nói cho tôi cái người mang mặt nạ băng tinh kia là ai.

Tôi muốn liên hệ cái kia nữ cảnh sát, nhưng hai ngày này vô luận như thế nào đều không hề xuất hiện, cái nữ cảnh sát kia giống như là hư không tiêu thất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Tôi hai tay ôm đầu, sai hận chính mình mất đi cơ hội quý giá. Lúc ấy Tô Trinh đã nhắc nhở tôi, nàng đã nói qua cái Lão tổ này công phu quá cao, cao đến so chân chính lão tổ còn muốn lợi hại hơn.

“Ai.” Tôi một điếu lại một điếu hút thuốc, đang hút thuốc, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một đạo tia chớp.

Đúng rồi!

Đã từng tôi đem điện thoại ném cho cái kia nữ cảnh sát, nàng cầm di động của tôi bát đánh số điện thoại của nàng, nói cách khác, trêи di động của tôi khẳng định còn có nhật ký trò chuyện!

Đúng đúng đúng!

Tôi liền vỗ vài cái vào đầu chính mình, móc di động ra vội vàng tìm kiếm, đến cuối cùng rốt cuộc tìm được rồi cái nhật lý trò chuyện kia, tôi kϊƈɦ động giống như là phát hiện tân đại lục, vội vàng gọi qua.

“Uy, uy uy uy! Có ở đây không!” Tôi dồn dập nói.

“Như vậy vội vã tìm nhân gia, làm gì đây?” Là thanh âm nữ cảnh sát, nhưng nàng không ấm không nóng, trong giọng nói không có một tia độ ấm.

Tôi biết ngày đó ở trêи xe buýt, tôi xác thật tẻ nhạt với nàng, tôi căn bản không lý nàng, cái này làm cho nàng thật xấu hổ thật mất mặt.

Tôi cười nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngày đó là ta không tốt, ngươi nói cho ta cái người mang mặt nạ băng tinh kia rốt cuộc là ai, được không?”

Nữ cảnh sát cười nói: “Để ta đi theo ngươi sao?”

“Nhường một chút! Không dám, không dám, ngươi muốn như thế nào đều được.” Tôi vội vàng nói.

“Làm lão bà ngươi thì sao?” nữ cảnh sát nghịch ngợm hỏi.

Tôi lời lẽ chính đáng nói: “Cái này kiên quyết không được! Đừng cùng tôi loạn nói giỡn.

“Được được được, không đùa ngươi, cái người mang mặt nạ băng tinh kia, ngươi nhận thức!” nữ cảnh sát đối với tôi nghiêm túc nói.

“Mau nói hắn là ai!”