Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 250




Hỏa Vân Thương nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, yết hầu lên xuống rõ ràng, Tiểu hắc tử cầm hắc côn trong tay lạnh giọng nói: “Lão gia tử, sợ gì hắn?”

Tiểu Ải Tử thấy chủ tử nhà mình sợ thành bộ dáng này, cảm thấy mất mặt không chịu được muốn nói cường ngạnh vài câu.

“Cút sang một bên!”

Hỏa Vân Thương quay đầu tức giận quát một tiếng, lại cười nói:

“ n, Lão Tổ, luận tư lịch, luận bản lĩnh, luận việc lớn đã làm, ta không thể sánh nổi ngươi. Ngươi muốn Thần Cốt, ta cho ngươi.”

Khi nói chuyện, Hỏa Vân Thương liền móc lên lồng ngực của mình, xé ra bắp thịt chuẩn bị đem hài cốt thủy tinh từ trong cơ thể lần thứ hai lôi ra ngoài.

Tiểu Ải Tử không phục, lập tức quát to: “Lão gia tử! Thần Cốt có thể vì ngươi tái tạo thân thể, không muốn cho hắn ah!”

Hỏa Vân Thương không nói lời nào, giờ khắc này đã đưa tay đến trong lồng ngực rồi, tóm lấy xương sườn hài cốt thủy tinh, mạnh mẽ rút ra bên ngoài.

Lão Tổ hai tay chắp sau lưng. Đứng ở trong mưa, không nói tiếng nào nhìn chăm chú Hỏa Vân Thương.

“Ấy da da! Ta xem ngươi là thần thánh phương nào, ăn ta một côn!” Tiểu Ải Tử rốt cục nhịn không được, lúc này điên cuồng múa hắc côn ở trong mưa hướng về Lão Tổ chay tới, hắc thiết côn múa kín không kẽ hở, nước mưa rơi xuống căn bản không thể chạm vào thân thể hắn.

Côn pháp cao siêu như vậy thật khiến cho người ta không thể khinh thường, cũng không biết Tiểu Ải Tử này đến cùng đã rèn luyện bao nhiêu năm.

Hỏa Vân Thương đang vội vàng lấy Thần Cốt, tự lo không xong, cũng không có cách nào đi quản Tiểu Ải Tử, chỉ thấy Tiểu Ải Tử hai chân như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng hướng về Lão Tổ chạy tới.

Hắn dẫm trêи nước bắn lên từng mảng từng mảng bọt, khi còn cách Lão Tổ khoảng mười mét, Lão Tổ híp mắt, hai tay chắp sau lưng không nhúc nhích chút nào.

Năm mét, Lão Tổ vẫn là bất động.

Ba mét, Lão Tổ vẫn cứ bất động.

Cuối cùng 1 mét, khi Tiểu Ải Tử một cước dẫm vũng nước bật lên. Người ở không trung trong tay cầm côn sắt, một kϊƈɦ khai thiên tích địa đánh xuống, Lão Tổ vẫn đứng tại chỗ híp mắt cười, hai tay vẫn luôn chắp sau lưng, tựa hồ chuẩn bị trực tiếp tiếp hắn một chiêu này.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, trụ bơm nước phòng cháy sau lưng Lão Tổ bị đập vỡ. Nước từ dưới đất ào ào tràn ra, nhưng mà không thấy tung tích thân ảnh của Lão Tổ.

“Ta ở đây.” Lão Tổ lạnh nhạt nói.

Tiểu Ải Tử kinh hãi, lập tức quay đầu về phía sau nhìn lại, Lão Tổ âm thầm xuất hiện phía sau Tiểu Ải Tử, nhưng hắn vẫn không hề động thủ công kϊƈɦ, mà là vẫn cứ đem hai tay chắp sau lưng.

Tiểu Ải Tử trêи mặt triệt để nhịn không được rồi, đang muốn động thủ công kϊƈɦ, Hỏa Vân Thương lôi được hài cốt thủy tinh ra ngoài đồng thời hô lớn:

“Cút ngay sang một bên cho ta! Lão Tổ là tiền bối, đây là rõ ràng nhường ngươi, nếu như vừa nãy Lão Tổ động thủ, đầu ngươi đã rơi xuống đất rồi!”

Hỏa Vân Thương mặt mũi vốn là đỏ, giờ khắc này bị Tiểu Ải Tử làm tức giận càng là nổi trận lôi đình

Lão Tổ là tiền bối, từng làm những việc oanh liệt trong lịch sử, là một tồn tại như truyền thừa tinh thần, vì lẽ đó không cùng những bọn tiểu bối này tính toán.

Lôi ra hài cốt thủy tinh, hài cốt thủy tinh còn đang không ngừng giãy dụa, Lão Tổ đem hài cốt thủy tinh ném tới trêи người tôi, thân thể của tôi đã được Thái Tuế chữa trị không sai biệt lắm, lúc này cũng có thể nhúc nhích rồi. Liền đứng dậy bắt lấy hài cốt thủy tinh, đứng ở phía sau Lão Tổ.

“Các ngươi đi thôi, nếu như tiếp tục làm việc thương thiên hại lý lại rơi vào tay ta thì đừng trách ta vô tình.” Lão Tổ đứng ở trong mưa, hờ hững nói.

Hỏa Vân Thương không dám nói gì khác, ừ một tiếng vung tay lên mang theo Tiểu Ải Tử cùng Hàn Giang Tuyết nhanh chóng rời đi.

Tôi mừng đến phát khóc, bao nhiêu lần tôi từng ảo tưởng Lão Tổ sẽ xuất hiện ở bên cạnh tôi, cho dù là đánh tôi một cái tát tôi cũng cao hứng, bây giờ thật sự nhìn thấy Lão Tổ rồi nước mắt của tôi càng là không ngừng được.

“Sư phụ!” Tôi cuồng hô một tiếng xông tới, ôm lấy Lão Tổ, đầu vùi vào trong lồng ngực Lão Tổ, không nhịn được nữa khóc rống lên.

Nhưng là mới vừa khóc, tôi liền cảm thấy không được bình thường.

Tôi đã thấy thân thể của Lão Tổ, hắn cùng Ma Anh Sa đối chiến trêи đỉnh Thiên Sơn, đã từng hòa tan thành một đoàn sắt lỏng màu bạc, trước khi hòa tan, tôi nhớ là cơ ngực của Lão Tổ không lớn như vậy ah.

Mặt của tôi kề sát ở trêи ngực Lão Tổ, cảm thấy ngực Lão Tổ không chỉ là rất lớn, hơn nữa còn rất mềm, này nếu như cơ ngực, không thể mềm mại như thế chứ?

Tôi ngẩng thẳng đầu lên nhìn lại Lão Tổ, mặt Lão Tổ đỏ lên đẩy ra tôi, nói: “Đi nhanh lên đi.”

Sau khi đoàn người lên xe buýt, Lão Tổ một phát xé rách da trêи mặt cùng với da đầu đặc chế lộ ra một mái tóc đẹp đen nhánh.

“Tô Trinh! Tại sao là ngươi?” Tôi cầm lái xe buýt, quay đầu nhìn về phía sau kinh ngạc hỏi.

Bạn đang đọc TruyenHD trêи website TruyenHD. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ với những đêm mất ngủ. Kakaka!

Nhị gia nói: “Ài ài ài, nhìn đường nhìn đường!”

Tôi bối rối, Tô Trinh nói với tôi:

“Các ngươi tới quá vội vàng, chúng ta là đánh không lại Hỏa Vân Thương, tuy rằng hắn ở trước mặt Lão Tổ chỉ là tôm tép nhãi nhép, nhưng Lão Tổ đã không còn ở đây. Bằng vào bản lãnh của chúng ta thì không cách nào cùng Hỏa Vân Thương liều mạng, ta nhìn ra mọi người chạy không thoát, vì lẽ đó cũng chỉ có thể giả mạo Lão Tổ.

Hóa ra là như vậy.

Tô Trinh năm đó được Lão Tổ cứu, cùng Lão Tổ sinh sống hồi lâu, biết rõ tác phong, thần thái, ngữ khí, âm thanh của Lão Tổ. Nàng vừa nãy giả mạo Lão Tổ, quả thực cùng Lão Tổ là cùng một người, ngay cả đồ đệ của Lão Tổ là tôi đây đều cho rằng Lão Tổ thật sự xuất hiện.

“Kỳ thực ta cũng là liều mạng một lần, Hỏa Vân Thương có thấy qua Lão Tổ hay chưa, ta cũng không biết, bất quá từ lần đầu tiên Hỏa Vân Thương nhìn thấy ta, ta vững tin hắn gặp Lão Tổ, không chỉ là từng thấy, hơn nữa biết rõ sự tích của Lão Tổ, cho nên hắn sợ hãi.” Tô Trinh nói với mọi người.

Thân thể chú trung niên rất yếu, lúc này nửa nằm trêи ghế ngồi, nói: “Nếu như Hỏa Vân Thương có thể biết hoặc là nhận thức Lão Tổ, vậy nói rõ gia hoả này cũng không phải người bình thường rồi, chí ít cũng phải sống qua mấy thời đại rồi.”

Tô Trinh nói: “Hỏa Vân Thương tạm thời bị lừa lấy đi hài cốt thủy tinh, bất quá hắn không ngốc, qua một thời gian nữa là hắn có thể cảm giác được cái âm mưu tối nay, thời gian chúng ta có không nhiều, nhất định phải ở trước khi Hỏa Vân Thương nhận ra đó trở lên mạnh mẽ. Nếu không, chờ sau khi Hỏa Vân Thương minh bạch ngọn nguồn, chúng ta khả năng đều không sống nổi.”

“Làm sao để trở lên mạnh mẽ?” Tôi tăng tốc xe buýt, đã sắp đến trạm tổng rồi.

Thế mà Trần Vỹ đã lái xe trở về đầu tiên, hắn là bị Hàn Giang Tuyết khống chế, bất quá bây giờ đã thanh tỉnh.

“Ta có một phương pháp giúp a Bố trở lên mạnh mẽ.”

“Ta có một phương pháp giúp a Bố mạnh lên.”

Hai câu, giống nhau như đúc, nói ra cùng một thời điểm, Tô Trinh cùng Nhị gia đồng thời liếc mắt nhìn nhau, nhị gia cười nói: “Tô Trinh, ngươi nói trước đi.”

Tô Trinh cười cười, nói: “Nhị gia, nơi này ngươi lớn nhất, ngươi vi tôn, vẫn là ngươi nói trước đi.”

Nhị gia gật gật đầu, nói:

“Ba mươi năm trước, ta rời trốn nhà đi du lịch thiên hạ, học tập thế gian kỳ thuật, đã từng ở khu vực Bắc Cương hẻo lánh ít dấu chân người kiến thức qua một loại khởi tử hoàn sinh thuật.

“Thuận khởi tử hoàn sinh?” Tôi quay đầu lại, trong miệng lẩm bẩm một câu, giờ này xe buýt đã về đến tổng trạm, bất quá chúng ta đều không xuống xe, cứ ngồi như vậy ở trong buồng xe tán gẫu.

“Đúng, thuật này chính là bí mật bất truyền của dân tộc du mục Mạc Bắc, năm đó ta một thân một mình xông Bắc Cương, lương khô dùng hết, sắp bị chết đói, có một mục dân Mạc Bắc đã cứu ta.”

Nói tới đoạn chuyện cũ này, Nhị gia biểu hiện bắt đầu mê ly, như là suy tư sự tình rất xa xưa, đồng thời trêи mặt cũng nhiều hơn mấy phần thổn thức.

Mọi người thấy được ra Nhị gia có chút khổ sở, tôi mau chóng rời đi chỗ điều khiển, châm cho Nhị gia điếu thuốc, nói: “Nhị gia, ngươi trước nghỉ một lát, từ từ nói, chúng ta có nhiều thời gian.”

Nhị gia hút một hơi thuốc, dừng lại mấy giây nói:

“Du dân cứu ta gọi là Ô Lực Hi Hữu, lúc đó trêи thảo nguyên có ba con sói vây quanh ta, trước sau không chịu đi, ta đã đói bụng nằm ở trạng thái hôn mê, ba con sói thảo nguyên rõ ràng biết ta chắc chắn phải chết, nhưng sói là sẽ không ăn thịt thối, chúng nó chuẩn bị ăn sống ta… ta có thể cảm thụ được, mà tại thời khắc mấu chốt này, nam tử Ô Lực Hi Hữu nói với ta một câu.”

Mọi người không xen mồm, biết Nhị gia muốn nói đến điểm mấu chốt rồi.

“Ô Lực Hi Hữu nói với ta, bằng hữu, trong bao của ta còn có bơ trà Ba Tư, lát nữa ta để những con sói này ăn ta, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải lưu xương của ta, đừng để cho sói tha xương của ta đi, chờ sau khi máu thịt của ta đều bị ăn sạch, sói sẽ đi. Mà ngươi ăn bơ trà khôi phục thể lực, sau đó ngươi mang theo xương của ta ném tới một chỗ trong hạp cốc phía nam, ngồi ở hẻm núi bên cạnh chờ ta ba ngày, ta tự nhiên sẽ bò lên trêи tới tìm ngươi.”

Nhị gia nói ra câu nói này trong nháy mắt, toàn trường khϊế͙p͙ sợ, tôi càng là thất thanh nói: “Chuyện này… Này sao lại có thể?”