Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 228




Trần Vĩ lắc lắc đầu, nói:

“Không rõ ràng lắm, tôi cũng không hỏi, mặc kệ nó, đám người bên trêи chính là một lũ ngốc. Chúng tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Khoảng thời gian ngươi không ở đây, tôi sẽ ký phép cho ngươi nghỉ đông, nhưng mà ngươi mới làm được nửa năm, nên cũng không nghỉ được mấy ngày. Còn lại đành phải là xin nghỉ”

“Thực sự phải cảm ơn Trần ca rồi” Tôi thật tâm nói một câu.

Trần Vĩ lái xe đưa tôi ra nội thành nói: “Đoạn đường còn lại tự ngươi đi thôi, giải quyết cho tốt mọi việc rồi trở về tìm ta.”

Tôi trả lời một tiếng rồi vẫy một chiếc taxi chạy về hướng thành phố Trường Nhạc.

Thành phố Trường Nhạc cách nơi này rất xa, đi gần đến nơi trời đã bắt đầu sáng.

Tôi vẫn là tìm một khách sạn tiện nghi một chút, trước khi đi vào liền tiến đến cây ATM bên dưới, rút một ít tiền. Nhìn qua một chút thì trong thẻ này có khoảng bảy vạn tệ.

Nói thật, con người Trần Vĩ này có chút giống tôi, dù không hẳn là bằng hữu, nhưng đã qua một hai lần tâm sự, thì sẽ sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau. Có thể đối với hắn có thể bảy, tám vạn không là gì cả, nhưng với tôi lại là một con số lớn

.

Hai tay gối sau đầu, tôi nằm trong khách sạn thầm nghĩ nên làm cái gì bây giờ.

Đột nhiên tôi nhớ tới Nhị gia cùng chú trung niên, vội vàng lắp thẻ sim vào điện thoại, gọi cho hai người họ.

“Nhị gia, hai người đang ở đâu?” Kết nối, tôi liền hỏi.

Nhị gia nói: “Còn ở Giang Tây đây, vẫn luôn ở khách sạn, hắc hắc, tiểu tây trang nói đây là nghỉ phép.”

“Nga, hai người ngàn vạn lần đừng trở về! Bác Hải đã phản bội.”

Mới vừa nói xong câu đó, Nhị gia sửng sốt, còn không có tới kịp đáp lời. Chú trung niên liền kinh ngạc nói: “Cái gì? Thiệt hay giả!”

Tôi tăng âm lượng nói: “Tối hôm qua hắn muốn đem con bắt đi, may mắn là con chạy được, hai người không nên tin lời hắn nói.”

Nhị gia nghe được câu này, vỗ đùi nói: “Tối hôm qua ba giờ, lão Hải gọi điện thoại cho ta, hỏi ta đang ở đâu, tiểu tây trang nói ở Giang Tây nghỉ phép, hắn còn nói muốn tới tìm chúng ta đây.”

Tôi nóng nảy vội vàng hỏi: “Vậy hai người có cho hắn địa chỉ không?”

Chú trung niên tiếp điện thoại, nói: “Hắn muốn tới tìm chúng ta, ta liền cho hắn địa chỉ.”

Không đợi Chú trung niên nói tiếp, tôi liền quát: Hai người mau mau rời khách sạn! Đổi địa phương! Nhanh! Ngay bây giờ!”

Vừa rồi đại não tôi suy tính một chút thời gian, nếu từ đêm qua ba giờ bắt đầu, lái xe đi cao tốc, bốn năm giờ đủ để tới tỉnh Giang Tây.

Ngay lúc này, bỗng nhiên trong điện thoại của Nhị gia bên kia truyền đến một hồi âm thanh gõ cửa, theo sau một câu hô lớn: “Lão Nhị, ta tới, mau mở cửa nào”.

Đúng là giọng của bác Hải!

Tôi vội vàng hạ giọng nói:

“Nhị gia, đại thúc, hai người vạn lần không được mở cửa, không cần trả lời hắn, hoa mai chuyển tâm thật sự quá lợi hại, hai người một người cầm chân hắn, một người thu thập đồ đạc, nghĩ cách từ cửa sổ chạy đi!”

Nhị gia ân một tiếng, liền cúp điện thoại.

Hai người đều là cao thủ công phu, bản lĩnh thoát thân tự nhiên không đùa, cúp điện thoại, tôi không ngừng vỗ vỗ mu bàn tay, trong lòng rất là khẩn trương. Nếu như đi bắt hai người bọn họ chỉ có bác Hải, tôi tin tưởng lấy bản lĩnh của Nhị gia, vẫn là có thể chạy thoát.

Nhưng vạn nhất còn có cao thủ khác, có thể thật sự xong đời.

Nghĩ tới việc này, tôi thầm nghĩ: Hỏa Vân Thương đây là chuẩn bị đại khai sát giới, như ong vỡ tổ tỏa ra thu thập bằng hữu của tôi rồi. Tôi không thể ngồi đây chờ chết được.

Chạy cả đêm khiến tôi không còn sức mà mở mắt, đành đi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ tối. Ra khỏi khách sạn ăn một phần mì sợi, sau đó tìm được một chỗ cống thoát nước, dùng bình thủy tinh nhỏ múc lấy nửa bình nước bẩn, sau đó đem cái nắp đóng chặt.

Lại tìm được một nhà ăn kiểu Trung Quốc loại nhỏ, đi trong phòng bếp của họ múc non nửa bình nước đồ ăn thừa, một lần nữa đóng chặt nắp bình.

Nước ngâm đồ vật hư thối mục nát cũng là dễ tìm, tôi thuê một chiếc xe taxi, để tài xế chở tôi đi ra ngoại thành, hoặc là ra hai bên đường quốc lộ. Mấy chỗ này thường thường sẽ có loại nước này

Thu thập xong còn lại nước sông cũng dễ dàng, ở phí bắc thành phố Trường Nhạc, chính là lưu vực sông Hoàng Hà, nước sông Hoàng Hà thì trăm phần trăm là nước chảy đấy, tôi cũng múc lấy nửa bình.

Cuối cùng nước mưa, cái này nhất định là phải đợi rồi.

Đơn giản xem thời tiết dự báo, trong vòng 3 ngày có không khí lạnh tràn về, đến lúc đó nhiều khu vực sẽ có mưa, xem ra thật là ông trời cũng đang trợ giúp tôi.

Một ngày sau, tôi gọi cho Nhị gia cùng chú trung niên một cuộc điện thọai, điện thoại vẫn có thể kết nối, tôi liền hỏi: “Tình hình thế nào?”

Nhị gia nói: “May mắn là ngươi nhắc nhở, tên vương bát đản này mang theo một đám tây trang, lão Hải đã từng đồng sinh cộng tử cùng chúng ta, như thế nào lại phản bội?”

Tôi nói: “Khả năng bác Hải bổn ý cũng không phải như vậy, là hoa mai chuyển tâm thao tác hắn.”

Chú trung niên ở bên cạnh lấy điện thoại, nói: “A Bố, ngươi hiện tại ở đâu? Chúng ta ba người hội hợp, như vậy hệ số an toàn khá lớn một chút.”

Nhị gia ở một bên phụ họa nói: “Đúng, hiện tại chúng ta mỗi người một nơi không tốt lắm, A Bố, ngươi ở đâu? Chúng ta đi tìm ngươi.”

Tôi vừa nghe hai người bọn họ nói lời này, trong lòng lộp bộp một tiếng, ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp.

Tôi lập tức cúp điện thoại, mau chóng tháo ra thẻ sim, trong lòng tôi bay lên một luồng linh cảm không lành.

Cửa phòng khách sạn khẳng định là bị bác Hải ngăn chặn, hai người bọn họ muốn chạy mà nói, khẳng định là nhảy cửa sổ, hoặc là phải nghĩ biện pháp khác, không có khả năng từ cửa chính phá vây, nếu là như vậy, hai người bọn họ như thế nào biết bác Hải mang theo một đống gã áo đen? Chẳng lẽ là từ lỗ cửa nhìn thấy sao?

“Ai, hy vọng bọn họ không có bị bắt đi.” Tôi thở dài, nghĩ thầm lúc này đây tôi thật là một mình hăng hái chiến đấu.

Tôi đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tăm tối, hiện tại là ba giờ chiều, bầu trời đều đã âm u, có lẽ chẳng mấy chốt là sẽ có mưa.

Có lẽ chỉ tầm mười phút nữa thôi, tôi liền gom đủ công tâm năm nước, đến lúc đó tôi sẽ phản công Hỏa Vân Thương.

Nghĩ đến đây, tôi lấy bốn loại nước đã thu thập, bắt đầu điều phối theo phương pháp trêи Hoàng Cực thuật ghi lại. Có vài loại phương pháp.

Có thể phối hợp thành thuốc để cho người khác ăn, có thể phối hợp thành chất lỏng đổ lên trêи người đối phương, cũng có thể dùng để ngâm vũ khí vào bên trong chất lỏng, sau đó để tấn công.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy cách thứ ba là tốt nhất, cũng là phương pháp trực tiếp nhất.

Chế thành thuốc cho Hỏa Vân Thương ăn, cái này cơ bản là chuyện không có khả năng.

Phối hợp thành chất lỏng đổ vào trêи người Hỏa Vân Thương, cũng có khó khăn nhất định, duy nhất dùng năm loại nước này để ngâm vũ khí, để cho trêи vũ khí có được loại khí tức này, phân giải Ngũ Đế thân thể khí tức, liền có thể cùng Hỏa Vân Thương chiến một trận!

Nghĩ xong, tôi đem bốn loại nước toàn bộ trộn vào một cái chén nhỏ, sau đó lấy ra chủy thủ của mình, ngâm vào bên trong.

Giờ này tôi đứng ở trêи ban công, nhìn chằm chằm bầu trời đầy mây đen âm u, chờ bốn loại nước kia ngấm tốt vào chủy thủ, tôi chỉ cần đem chủy thủ hướng lên trời giơ lên, hứng lấy những giọt mưa xối xuống, là có thể giết trở lại bệnh viện rồi!

Nhưng vào đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chuông, tôi gân cổ lên hỏi: “Ai a?”

Bên ngoài truyền đến một cái phụ nữ thanh âm, nói: “Dọn phòng.”

“Không cần quét tước!” Tôi nói xong, nhìn thoáng qua chủy thủ, cảm giác ngâm đã không sai biệt lắm, nên ra cửa tìm một nơi thích hợp để hứng nước mưa.

Một giọng nói bên ngoài lại truyền đến: “Khách sạn đưa tặng đồi uống và một đĩa trái cây miễn phí. Tôi mang lên cho ngài rồi đây ”

Dù sao tôi muốn ra cửa, cũng không nghĩ nhiều, liền từ trong chén nhỏ rút ra chủy thủ, dùng giấy vệ sinh lau vệt nước, sau đó cắm vào bên trong vỏ đao trêи bắp chân.

Tôi vừa mở ra cửa phòng trong nháy mắt, mở to hai mắt nhìn!

Hai bên cửa phòng, đứng đầy hắc y nhân, mà người dẫn đầu chính là Cát Ngọc cùng Tô Trinh. Cửa vừa mở, hai người như hai cơn gió xoáy, nháy mắt ùa vào tới, đồng thời vung chân hướng tôi chính đá tới.

Thân thể tôi tựa như diều đứt dây, vèo một cái liền bay ngược vào phòng, bùm một tiếng, nện thật mạnh trêи bàn trà phòng khách, khiến mấy món đồ trang trí trêи bàn vỡ nát.

“Hừ hừ, trốn rất giỏi a!” Tô Trinh cười tủm tỉm nhìn tôi, lúc này nàng cùng Cát Ngọc giống nhau, mặc một thân áo da màu đen, khêu gợi bước đến, từng bước từng bước tiến về tôi.

Tôi tràn đầy khó tin hỏi: “Không có khả năng! Các ngươi là như thế nào phát hiện ta?”

Tô Trinh nói: “Hai hàm răng của Trần Vĩ đều bị đám này nhổ sạch, ngươi nói chúng ta là như thế nào tìm được ngươi?”

“Kia cũng không có khả năng! Trần Vĩ có thể biết ta sẽ đến Trường Nhạc, nhưng căn bản liền không biết ta sẽ ở chỗ nào!”

Tôi vẫn cứ là không tin các nàng từ trêи người Trần Vĩ tìm được tôi.

Tô Trinh ngón tay chỉ xuống, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đã quên một kiện đồ vật.”