Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 225




“A Bố à? Tìm ta làm gì đấy?” Nhị gia tiếp điện thoại liền hỏi.

Tôi vội vàng nói: “Nhị gia, hai người đang ở đâu?”

“Còn ở Giang Tây đây, vừa mới từ Long Hổ Sơn xuống tới.”

“Không thể nào? Hai người đi gần một tháng, đến nửa tháng điện thoại đều không gọi được. Sẽ không phải là ở trêи núi Long Hổ cả nửa tháng chứ?”

Tôi rất là kinh ngạc. Cảm thấy khó có thể tin.

Nhị gia nói:

“Phạn Diễn kia thần thụ sẽ tấn công người sống, ta không dám tới gần, lúc ta mang theo tiểu tử tây trang lên núi hắn đều sắp chết, nên bị kéo dài thời gian.”

Nếu là như thế thì tôi không sợ Nhị gia và chú trung niên cũng rơi vào ma chưởng của Hỏa Vân Thương rồi, lập tức tôi nói với Nhị gia: “Nhị gia, trêи người các ngươi còn có tiền không?”

Nhị gia sửng sốt, ở bên kia hỏi chú trung niên: “Chúng ta còn tiền không?”

Tôi nghe được chú trung niên nói một câu: “Có rất nhiều.”

Nhị gia lúc này mới trả lời tôi: “Còn không ít, làm sao vậy? Ngươi thiếu tiền sao?”

Tôi nói: “Không phải, ngày cùng đại thúc tạm thời không cần trở về, liền tránh ở Long Hổ Sơn, Nhị gia người nghe lời con đi, bây giờ đang xảy ra chuyện lớn rồi, ngay cả Cát Ngọc cũng phản bội con, nhưng có thể là nàng bị thao túng bởi bí thuật.”

Cùng Nhị gia giải thích rõ ràng mất hơn nửa giờ điện thoại, cuối cùng tôi lại hỏi:

“Nhị gia, người biết cách chế tạo thuốc mê uy lực lớn không? Có thể nháy mắt hôn mê một người phụ nữ?”

Nhị gia ngẩn ra, hỏi tôi: “Tiểu tử ngươi muốn làm gì?”

“Không phải, Nhị gia người đừng hiểu lầm, ở tình huống bình thường con sẽ không dùng, nhưng nếu như không còn cách nào khác, con đành phải dùng chiêu này rồi, có điều, con sẽ không gây họa cho con gái nhà lành đâu, người cứ yên tâm.”

Nhị gia nghĩ một chút, nói:

“Lát nữa a bảo tiểu tây trang nhắn tin cho ngươi, nói qua điện thoại không thể nói rõ được phương pháp và các loại thuốc”.

Rời khỏi trạm Tiều Hóa, tôi về phòng trọ đối diện với bệnh viện trung tâm thành phố, hôm sau một lần nữa hoá trang dán lên da heo và râu ngồi bày quán ở vỉa hè.

Tôi thật cẩn thận cầm di động, cúi đầu đọc phối phương mê dược từ Nhị gia gửi tới.

Bên trong viết rất nhiều nguyên liệu, có xạ hương, thần lộ, chín kính, ma đằng, liều lượng cùng phương pháp điều chế cực kỳ rõ ràng. Ở cuối còn nhắn với tôi rằng loại thuốc mê này uy lực rất lớn, sử dụng cũng rất dễ dàng, đem nguyên liệu nghiền nát thành phấn, pha vào trong nước để cho người khác uống liền có thể hôn mê ngay lập tức.

Mà nước thuốc mê này đem thấm vào khăn sau đó dùng khăn bịt miệng, mũi người khác, trong nháy mắt cũng có thể để cho người đó hôn mê.

Ở những năm 70 – 80 có rất nhiều tên trộm đều dùng loại thuốc mê này, công hiệu thật lớn.

Tôi thầm nghĩ, khi nào điều phối được thuốc mê liền tìm cách gặp được Tô Trinh, dùng thuốc mê làm cho nàng ngất đi sau đó lục soát toàn thân.

Nhưng mà nàng công phu cao cường tôi là đánh không lại, tôi không thể dùng sức, chỉ có thể mưu.

“Ê, soái ca, xem gì đấy?”

Tôi đang cúi đầu màn hình di động của mình, bỗng nhiên một âm thanh từ phía trước quầy hàng tiên nhân cầu của tôi truyền đến làm tôi giật cả mình. Tôi nhanh chóng cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn lại, một phụ nữ đeo kính mát thời thượng, đeo bên mình một cái túi gắn thương hiệu LV.

Tuy rằng tôi không hiểu nhiều, nhưng nhìn chất lượng túi, hẳn là đồ giả

“Ngươi cần gì? Mua xương rồng sao?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Nàng ừ một tiếng, khom lưng cúi người, trực tiếp bưng lên một chậu tiên nhân cầu màu xanh, sau đó nói: “Chậu này không tồi, tôi muốn.”

Sau đó nàng từ trong túi lục tiền, vừa lấy tiền nàng vừa hỏi tôi: “Đúng rồi, này chậu tiên nhân cầu bao nhiêu tiền?”

“18.” Tôi cười nói.

Lúc này, tôi phát hiện một chuyện không bình thường, nàng cúi đầu, đôi tay ở túi xách sờ soạng qua lại, sờ soạng hơn mười giây cũng không móc được tiền, đôi tay cũng không bỏ ra khỏi túi.

Tôi không khỏi cả kinh, trong lòng đề cao vài phần cảnh giác, tay phải cũng không tự chủ được sờ vào sau eo của mình, đó là súng lục chú trung niên đã từng cho tôi, bên trong còn có mấy viên đạn.

Chỉ thấy cô nàng mang kính râm thời thường này sờ soạng trong túi hơn ba mươi giây mới móc ra một tờ hai mươi đồng đưa cho tôi.

Tờ tiền này cố ý được gấp đôi lại.

“Nè, cho ngươi, không cần thối lại.”

Tôi giơ tay nhận tiền, theo thói quen định mở ra nhìn xem có phải tiền bị mất góc hoặc tiền giả hay không, nàng cười nói:

“Bên trong bọc một con chim nhỏ, ngươi mở ra a, mở ra liền bay mất, ha ha.”

Cô nàng thời thượng trêu đùa tôi một câu, khom lưng bê lên chậu xương rồng liền rời đi, tôi nắn nắn tờ tiền, cảm thấy bên trong đang gói một thứ gì.

Cân nhắc lợi hại, tôi trực tiếp thu quán, đem xương rồng đều cất vào một chiếc xe ba bánh nhỏ, đẩy về phòng trọ đối diện với bệnh viện trung tâm thành phố.

Lên lầu, vào phòng rồi mới mở ra tờ tiền giấy.

Quả nhiên, bên trong kẹp một tờ giấy, trêи tờ giấy dùng bút mực viết một dòng chữ “Phòng ký túc, 106, vạn mã lao nhanh.”

Tôi chợt ngẩn người.

Ký túc xá ở toàn bộ Trung Quốc có bao nhiêu cái tôi không biết. Nhưng ở trong nội thành này tuyệt đối chỉ có một cái cũng chính là cái ký túc xác của tổng trạm vận chuyển hành khách kia.

Mà 106 lại chính là số phòng ký túc xá của tôi!

Ký túc xá của tổng trạm vận chuyển hành khách có ba tầng, một tầng đại đa số là tài xế già ở, là loại phòng ký túc xá chính đều được lắp điều hòa, trêи cơ bản là mỗi người một phòng.

Tầng hai là dành cho nam nhân viên bán vé cùng với tài xế mới tới, tầng ba là ký túc xá nữ.

Hai thông tin trước, hẳn là nhắc đến phòng ký túc xá của tôi, nhưng thông tin cuối cùng bốn chữ “vạn mã lao nhanh” này, tôi hoàn toàn không hiểu.

Phòng của tôi tuy là một người một phòng, diện tích cũng gần ba mươi mét vuông nhưng nếu nói “vạn mã lao nhanh” thì tuyệt đối là vô nghĩa.

Đừng nói một ngàn con ngựa cùng phi, chính là dắt vào một con lừa cũng chạy không được a.

Tôi lại lần nữa cúi đầu, nhìn lại trêи tờ giấy, nét chữ trêи tờ giấy còn có nét được nét mất, cẩn thận nghĩ lại, hẳn là người phụ nữ kia lúc giả bộ tìm tiền liền ngồi viết tại chỗ.

Đến cùng là có chuyện gì mà phải viết ngay lúc ấy?

Tôi nhớ kỹ ba thông tin này sau đó lấy bật lửa đem tờ giấy đốt thành tro, thầm nghĩ buổi tối nay nên trở về phòng ký túc xá một chuyến xem thử.

Màn đêm buông xuống, tôi đi đến tiệm thuốc, mua lấy những nguyên liệu kia, lão nhân bán thuốc nhìn thấy tôi mua những vị thuốc này, nhìn tôi nghi hoặc dò hỏi:

“Tiểu tử, những vị thuốc này phối hợp ra phương thuốc chữa bệnh thoát vị đĩa đệm, ngươi còn tầm tuổi này, sao đã phải mua?”

Thoát vị đĩa đệm bình thường đều là bệnh của người đến tuổi trung niên hoặc là về già, bệnh này thường do công việc thường xuyên ngồi lâu trêи ghế, hoặc là thường xuyên cúi đầu, khom lưng, nhiều năm tích lũy gây ra bệnh.

Lão trung ý này đeo một cái mắt kính viễn thị, dùng cân tiểu ly cân thuốc hai tay không ngừng run, lão tuổi tác đã rất lớn, râu tóc bạc hết, ít nhất phải 85 tuổi trở lên, có thể thấy được này tuyệt đối là cái lão nguyên lương, người từng trải.

Tôi cười nói: “Lão nhân gia người đừng đùa, cái này chính là thuốc mê, tôi sẽ không đi làm chuyện xấu, điểm này ngươi cứ yên tâm đi.”

Hắn sửng sốt, sau đó cũng không nói cái khác, gật gật đầu đối với tôi:

“ n, trêи người của ngươi không có thô bạo chi khí, bằng không ta cũng sẽ không bán cho ngươi. Chẳng qua ta không nghĩ tới ngươi thành thật như vậy.”

“Ha ha, cái kia cũng không phải, lão nhân gia ngài khẳng định là cả đời làm thuốc, kiến thức rộng rãi. Tôi nếu là cố ý pha trò lừa người chẳng phải là múa đao trước mặt Quan Công”

Mua xong nguyên liệu, tôi ngay lập tức chạy tới ký túc xá, cùng Trần Vĩ hàn huyên vài câu, tôi nói phải về phòng ký túc xá lấy vài món đồ, liền nhanh chóng trở về phòng 106 ký túc xá.

Vào phòng, đóng cửa, bật đèn.

Tôi nhìn cẩn thận toàn bộ bài trí trong phòng, cẩn thận nhớ đến khung cảnh trước khi tôi bị tai nạn, nghĩ tới nghĩ lui, tôi xác định trong phòng bất luận cái gì đều không có bị thay đổi.

Nói cách khác khẳng định không ai tiến vào phòng, nhưng bốn chữ cuối trêи tờ giấy kia, “vạn mã lao nhanh” này đến tột cùng là có ý tứ gì?

Khẳng định trong ngày ẩn chưa một cái tin tức cực kì quan trọng, hơn nữa nữ nhân kia chính là cố ý đưa tôi tờ giấy này, nàng khẳng định biết tôi chính là Lưu Minh Bố, cho nên nàng nhất định là đưa tin tức trợ giúp tôi!

Tôi không ngừng tìm kiếm ở các góc trong phòng, đem chăn, khăn trải giường đều xốc lên, đào ba thước đất cũng không thấy được cái đồ vật gì cùng “vạn mã lao nhanh” có quan hệ.

Lúc tôi đang chán nản ủ rũ, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn trêи bàn có để một món đồ, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một tia chớp.

Có thể hay không chính là thứ trêи bàn này?