Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 214




Edit: Sên

Cát Ngọc cắn răng, đôi mi thanh tú chau lại, tôi có thể cảm nhận được tim nàng đang rất đau, nhưng nàng lại nhẫn nhịn! Nàng cắn răng nhẫn nhịn! Nàng mạnh mẽ giả bộ như không quen biết tôi, mãnh mẽ giả vờ như không có chút đau đớn nào!

Lúc này, lão nhân (cái đầu ấy) nói với tôi: Ngươi gọi là Lưu Minh Bố đúng không?

Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm lão nhân kia.

“Ha ha, người trẻ tuổi thường không muốn tức giận nhiều, ta nghĩ đến việc sẽ làm một giao dịch với ngươi, thấy thế nào?” Lúc nói chuyện lão đầu có vẻ rất tự tin, giống như đã nắm chắc phần thắng

Hơn nữa mỗi khi hắn lay động đầu thì trong thùng sắt lại truyền đến một trận tiếng nước ào ào, còn có cả máu bắn tung toé ra ngoài, tôi cũng không biết được trong thùng sắt rốt cuộc là chứa một thùng máu tươi hay là chứa một lão già nữa

Nhưng mà nhìn qua, tuy nói lão nhân ngồi xổm vẫn có thể ẩn náu hoàn toàn thân thể nhưng nếu cứ ngồi xổm như vậy thì thật quá uất ức

Tôi nói: Muốn cùng ta làm giao dịch à? Ta cũng dễ thôi! Trước tiên thả Cát Ngọc ra, sau đó mới thương lượng tiếp

Lão nhân sững sờ nói: Ha ha, ta đâu có làm gì Cát Ngọc đâu? Ngươi xem, không phải nàng vẫn đứng ở chỗ này rất khoẻ mạnh à? Ngươi muốn ở cùng Cát Ngọc đúng không?

Dứt lời, hắn nghiêng đầu nói với Cát Ngọc: Xem ra người trẻ tuổi này rất thích ngươi đấy.

Cát Ngọc không hé răng nhưng vẫn cau mày, tôi biết trái tim của nàng nhất định vẫn còn rất đau, bởi vì tôi cảm thấy trái tim của chính mình đang Khấp Huyết (?)!

“Đừng nghĩ chơi đùa với lão tử! Cát Ngọc và ta từ khi còn bé đã quen nhau!” Tôi lớn tiếng, nổi giận mắng.

Lão nhân trong thùng sắt nói: Đúng, hai người các ngươi gặp nhau khi còn nhỏ, ta biết. Nhưng ngươi có biết người nào ban cho nàng sinh mệnh không?

Lão nhân nói một câu nói này trực tiếp làm cho tôi sững sờ, tôi vẫn không hiểu cuối cùng là có ý gì.

“Con người ta thích sự sảng kɧօáϊ, nếu ngươi nói một câu, ngươi can tâm tình nguyện đem Mắt Quỷ đưa cho ta thì ta sẽ thúc đẩy ngươi và Cát Ngọc kết hôn. Thấy thế nào?”

Tôi nói: Được! Ta sẽ đưa Mắt Quỷ cho ngươi!

Tôi ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng rất rõ ràng, nếu như tôi từ chối đưa Mắt Quỷ cho hắn thì vừa không được ích lợi gì, lại còn hại Cát Ngọc, tôi chỉ lo lão ta sẽ đánh Cát Ngọc, hoặc là hành hạ nàng

“Ha ha ha. Không phải ngừoi trẻ tuổi bây giờ đều rất bướng bỉnh hả? Ngươi thế mà lại không giống chúng, đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Rất giống ta khi còn trẻ!” Lão đầu ở trong thùng sắt chứa đầy máu tươi cười ha ha rất là đắc ý

“Ngươi hãy ở đây ngoan ngoãn chờ ta chín ngày, sau chín ngày ta sẽ tới lấy Mắt Quỷ.” Đến lúc đó Cát Ngọc và ngươi có thể cao chạy xa bay rồi.

Nói xong, lão đầu báo cho đám lâu la bên cạnh một ánh mắt, bọn người mặc áo đen này một lần nữa đậy nắp thùng sắt lại, giơ thùng sắt lên rời khỏi căn phòng

Lúc chỉ còn lại tôi và Cát Ngọc, hốc mắt của tôi dần ẩm ướt, rống lên: Cát Ngọc! Em hãy nói cho anh biết em không có lừa gạt anh, em là do bất đắc dĩ đúng không!?

Cát Ngọc nhìn tôi chằm chằm, trêи mặt không có một chút cảm xúc, lúc này nàng xoay người rời đi, trước khi đi ra khỏi cửa phòng lạnh lùng nói một câu: Sau chín ngày ngươi sẽ phải chết, trước khi chết tỉnh táo một chút mà làm những chuyện khác đi.

Nói xong Cát Ngọc kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Nước mắt âm thầm từ khóe mắt rơi xuống, theo gương mặt tôi nhỏ xuống gạch men sứ trêи mặt đất, óng ánh long lanh như một bông tuyết.

Bị nhốt ở chỗ này ngày qua ngày, tôi bắt đầu từ tràn ngập hi vọng cho đến thất vọng, cuối cùng tuyệt vọng, dần dần tôi cảm thấy chết mới là kết cục tốt nhất.

Bây giờ cục diện này đã khiến tôi khó có thể chịu đựng, tôi không thể chịu đựng được những biến cố này, cũng không tin vào sự thật

Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu, trong nháy mắt, mắt mũi của tôi đột nhiên tê rần, giống như là bị người ta đánh một cái, trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi nghe được âm thanh của lão tổ trong đầu tôi, hắn tức giận nói: Đồ đệ của lão tử không phải đồ vô dụng, mau chóng lấy lại tinh thần cho ta! Ngươi nhất định có thể cười đến cuối cùng!

Thân thể của tôi ầm ầm chấn động, lúc này tôi đột nhiên mở hai mắt ra nhìn về bốn phía, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, ánh đèn rất mờ, bốn phía buông rèm cửa sổ khiến tôi không nhận ra lúc nào là ban ngày, lúc nào là ban đêm.

Nhưng tính từ thời điểm bọn hắn đưa cơm cho tôi thì lúc này hẳn đang là buổi tối

Đồ vật giam cầm tồi đều làm từ inox, vô cùng cứng rắn. Tôi căn bản không trốn thoát được, mỗi ngày ăn cơm đều là một nữ nhân bị câm đút cho tôi ăn, tôi há mồm là nàng nhét. Tôi không muốn ăn, chỉ lắc đầu

Hai chúng tôi đó giờ chưa từng giao tiếp với nhau, cũng không biết phải giao tiếp thế nào.

Thời gian vẫn trôi qua như thế, đại khái đến ngày thứ bảy, tám, tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh chóng, lão nhân bên trong thùng sắt cũng sắp tới tìm tôi để lấy Mắt Quỷ rồi. Đến lúc đó là lúc tôi phải chết.

Tôi không còn ôm bất kì hi vọng gì nữa, nhưng tối này, lúc tôi buồn ngủ nhắm mắt thì mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng kẽo kẹt.

Loại âm thanh này giống như có người nhẹ nhàng lôi kéo cửa sổ, hơn nữa động tác rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ sợ bị người ta phát hiện ra

Âm thanh kéo dài khoảng năm sáu phút thì dừng, lúc đó cửa sổ chiếu lên một cái bóng hình đầu mèo, một con mèo già rầm một tiếng nhảy từ rèm cửa sổ lên trêи bệ cửa

Tô Trinh!

Con mèo già chạy nhanh tới, không phát ra một tiếng động nào đã đến phía sau tôi, âm thanh của Tô Trinh truyền đến: A Bố, ta tới cứu ngươi nè!

Tôi nói: Những đồ vật giam cầm tôi đều là inox, vô cùng cứng rắn đó.

Tô Trinh mở lòng bàn tay ra nói với tôi: Ngươi xem đây là cái gì?

Trong lòng bàn tay trắng nõn của Tô Trinh hiện lên một đoạn lửa đen, nhìn một lúc vẫn không rõ là cái gì, sau đó tôi mới kinh ngạc: Ma tâm của ta hả?

Đúng rồi! Ta tìm được ma tâm của ngươi đang nuốt chửng âm khí, bị ta bắt trở về, may là bây giờ ma tâm còn chưa đủ mạnh, bằng không ta cũng không dám đụng tới nó. Đang lúc nói chuyện, Tô Trinh đem ma tâm bỏ vào cánh tay của tôi.

Ma tâm dần dần sáp nhập vào trong thân thể của tôi, lúc này cơ bắp tên cổ tay tôi đều nóng lên, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được cỗ nhiệt này. Không lâu sau thứ giam cầm tôi bằng inox kia vắt đầu chậm rãi bị hoà tan!

Trời ơi! Tôi trừng mắt cả kinh nói.

Tôi nói: Ma tâm còn có tác dụng này à? Trước đây sao tôi lại không biết?

Tô Trinh trêи mặt mang theo vẻ vui mừng, nhỏ giọng nói: Cái này tất cả đều do tạo hóa, ma tâm trước đây ở bên trong cơ thể ngươi nhưng ngươi không sát sinh, nên ma tâm không hấp thu được âm khí, trước sau không mạnh lên được. Mà lúc ngươi bị cương thi đào mất trái tim đã vô ý để ma tâm của ngươi chạy ra ngoài, để nó hút âm khí ở nơi có rất nhiều âm khí nên hiện tại đã dần có uy lực!

Tôi phát hiện mình có thể khống chế ma tâm rồi, ma tâm kia có sức mạnh của lửa, đốt cháy xiền xích ở cánh tay phải, tôi nghĩ thầm để ma tâm đi thiêu nốt tay bên trái, lập tức cổ tay trái bắp thịt xung quanh đều nóng lên.

Những xiềng xích kia sau khi bị thiêu đốt, sắt lỏng chảy vào tay tôi nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn, hay là đây mới thực sự là sức mạnh của ma tâm.

Mở xong những xiềng xích này, tôi hỏi Tô Trinh: Làm sao rời khỏi đây thế? Lúc đến chỗ này tôi bị đánh xỉu, không biết đường đi.

“Không sao, khi ta tới là ta leo cửa sổ cho nên lúc đi chúng ta cũng leo cửa sổ đi.” Tô Trinh lôi kéo tôi tiến tới bên cửa sổ, tôi đưa đầu nhìn.

CLGT!

Này ít nhất phải có hai mươi tầng lầu! Hơn nữa tôi nhìn qua cái kiến trúc này thấy vô cùg quen mắt, đây lại chính là trung tâm chẩn đoán của bệnh viện thành phố, chắc tôi bây giờ đang ở tầng cao nhất.

Hoá ra bọn họ lái xe đi vòng 180 cái vòng cuối cùng vẫn là về bệnh viện trung tâm thành phố!

Tô Trinh thận trọng kéo cửa sổ, nói với tôi: Bên trêи cửa sổ có ống thoát nước, nắm lấy ống thoát nước mà bò.

Tôi đưa đầu nhìn, hơn hai mươi tầng lầu cao đến mức làm tôi váng đầu hoa mắt, nhưng sau khi đã trải qua những chuyện này thì tôi cảm thấy không thể sợ chết được. Bị chúng bạn xa lánh mới là đáng sợ nhất

Không nói những cái khác, ít nhất bên cạnh tôi còn có Tô Trinh.

Tôi cắn răng một cái trực tiếp lao ra ngoài cửa sổ, đưa tay chộp vào trêи ống nước, dán sát vào vách tường của hơn hai mươi tầng lầu chậm rãi leo xuống, tôi ngẩng đầu hướng về trước cửa sổ liếc mắt nhìn thì thấy Tô Trinh đã biến thành con mèo, lúc này nó cũng ôm lấy ống nước, thời gian dần trôi cứ thế leo xuống.

Lúc tôi bò đến tầng mười ba, mười bốn, đường ống chỗ này lâu năm không được tu sửa, đã mục nát, tôi thấy bất ổn, rầm một tiếng như sao chổi từ trêи cao rơi xuống

Trong đêm tối tôi trợn to hai mắt, tiếng gió bên tai gào thét, nếu cứ ngã như này chắc chắn phải chết thôi huhu!