Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 202




Editor: Cua

Tôi có mang điện thoại di động trong người, liền mau chóng mở đèn điện thoại di, trong nhà xác này thật là lạnh, từng luồng từng luồng khí lạnh xuyên vào trong tay áo của tôi, đông lạnh khiến cổ tay của tôi đau nhức.

Cát Ngọc cau mày. Dùng ống tay áo che mũi, trong nhà xác tràn ngập mùi Fóc môn nồng nặc, nhưng để có thể lưu giữ thi thể ở đây, đều phải sử dụng công nghệ chống ăn mòn.

Tôi chà xát hai tay, hà hơi ra lòng bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, Cát Ngọc lạnh đến mức cả người phát run.

Vừa nhìn thấy Cát Ngọc như vậy, tôi liền cởi áo khoác của mình, mặc vào cho Cát Ngọc, nàng ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi: A Bố, anh không lạnh sao?

Tôi nói: Không lạnh.

“Nói bậy! Người anh lạnh đến phát run rồi.

“Vậy cũng không thể để em chịu lạnh, em mặc đi, lát nữa chúng ta liền đi ra ngoài, anh là đại nam nhân, da dày thịt béo. Chịu được lạnh. Khà khà.” Cuối cùng tôi còn cười ngây ngô hai tiếng.

Tủ đông lạnh giữ thi thể ở nơi này, tổng cộng chỉ có hai tầng, có chừng mười kệ, mỗi một hàng có thể chứa hai mươi bộ thi thể, hai chúng tôi tìm kiếm theo những nhãn mác trêи tủ.

Trêи những nhãn mác này đánh số thứ tự, và cắm một tờ giấy. Trêи tờ giấy viết tên, tuổi, nguyên nhân cái chết của người chết.

Có những tin tức này, vậy thì dễ tìm rồi, hai chúng tôi theo số thứ tự tìm kiếm, lúc tìm đến chiếc kệ thứ mười, tôi cười nói: Hàng này bắt đầu từ số 180, cái số 202 kia hẳn là ở trong cùng.

Cát Ngọc gật gù, biểu thị tán thành. Bởi vì những ngăn tủ lưu giữ tư thi của cái nhà xác này đều đánh số chỉnh tề, sẽ không viết linh tinh.

Chờ đến khi tôi và Cát Ngọc đi tới kệ tủ sâu nhất, nỗi sợ hãi vô tận như khí lạnh trong nhà xác này, trong nháy mắt ăn mòn vào sâu trong nội tâm của chúng tôi!

Trong nhà xác này, tủ lạnh được đánh số lớn nhất, chỉ có 200!

Nếu lớn nhất đánh số là 200. Vậy làm sao sẽ có 202?

Tôi và Cát Ngọc liếc mắt nhìn nhau, ánh sáng lờ mờ trêи màn hình điện thoại di động phản xạ trêи mặt hai chúng tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Cát Ngọc phát tím, khả năng bị lạnh không nhẹ.

“Không được! Rời khỏi nơi này trước đã. Khi nào biết rõ ràng lại đến!” Tôi cảm thấy an toàn của Cát Ngọc mới là quan trọng nhất, còn nhà xác 202, không cần phải gấp gáp tìm kiếm.

Cát Ngọc lại nói: Nếu đã tới rồi, thì dứt khoát liền tìm cho xong, trêи tờ giấy phía trước còn viết những chữ khác, điều đó có nghĩa là số 202 không được viết.

Tôi ừ một tiếng, Cát Ngọc còn nói: Nếu nói chúng ta đến nhà xác, nhưng còn nói ra một số thứ tự không tồn tại, vậy ý đồ là gì? A Bố, anh có cảm giác được không?

Tôi xoa xoa gáy, nói: Ạch… Không cảm giác được.

Cát Ngọc híp mắt, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai tôi, trả lời: Em cảm thấy cái người đưa tờ giấy thông báo dẫn anh tới nhà xác này, có lòng cảnh giác rất cao, anh suy nghĩ một chút, nếu như tờ giấy này không ở trong tay anh, mà rơi vào tay của người khác, nếu như lời người thông báo kia là thật, vậy hậu quả có nguy hiểm hay không?

“Đúng, có đạo lý!” Tôi cảm thấy Cát Ngọc thông minh hơn tồi nhiều.

Không đợi Cát Ngọc nói chuyện, tôi liền hỏi: Em cảm thấy cái người thông báo cho anh biết kia, là muốn nói cho anh biết chuyện gì?

Cát Ngọc lắc đầu, nói: Không rõ nữa, tuy nhiên em cảm thấy, đây là túy ông chi ý bất tại tửu (ý không nằm trong lời nói, mà có dụng ý khác), mục đích của hắn là để cho anh tới nhà xác, cái này không sai được. Nhưng hắn tuyệt đối không phải bảo anh đến nhà xác tìm xác chết, hoặc cố ý dùng số thứ tự của tủ đông lạnh đánh lạc hướng người khác.

Nói đến chỗ này, Cát Ngọc khoát tay chặn lại, nói với tôi: Đi, lúc mới tiến vào, em có chú ý tới một chỗ, chúng ta qua xem một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Trong nhà xác, ngoại trừ cửa có một cái bàn sắt ở ngoài, cũng chỉ còn lại những hàng tủ lạnh sắp xếp tử thi này, ngoài ra, tôi không nhớ còn có chỗ nào là khác loại.

Cát Ngọc mang theo tôi, trực tiếp đi mấy mét về phía đông nhà xác phía đông, cuối cùng đứng dưới một khối trần nhà, nói với tôi: A Bố, anh ngẩng đầu nhìn một chút, trêи trần nhà có cái gì lạ không.

Trần nhà này, thật giống không có gì không đúng, hoa văn rất đẹp mắt, chỉ là lúc khảm nạm, thật giống như vẽ hơi cẩu thả, nên có một mặt, để lộ ra khe hở hai cm, có vẻ không thanh lịch cho lắm.

Cát Ngọc chỉ vào một ít khối trần nhà, nói với tôi: A Bố, nghĩ biện pháp, mở nó ra.

Tôi đem chiếc ghễ gỗ phía sau bàn sắt tới, lúc này đứng ở trêи ghế, lặng lẽ đẩy khối trần nhà này ra, khi tôi ngẩng đầu, nâng đèn pin chiếu vào bên trong, một đôi mắt đẫm máu ở trong bóng tôi đối mặt với tôi, tôi và nó chăm chú nhìn nhau.

Tôi sợ hãi kêu to một tiếng, trực tiếp từ trêи ghế gỗ ngồi xổm ngồi trêи mặt đất!

Cát Ngọc vội vã nâng tôi dậy, hỏi: A Bố, làm sao vậy? Đừng lo lắng.

Tôi chỉ vào mảnh trần nhà bị tôi đẩy ra, không mạch lạc nói: Bên trong… Bên trong có một người chết nằm úp sấp, mở to mắt nhìn anh.

Bản thân Cát Ngọc là quỷ, có thể nàng không sợ chuyện này, lúc này liền dẫm lên ghế gỗ, cũng đưa đầu nhìn, sau khi nhìn tới nhìn lui mấy lần, Cát Ngọc nói: Không có gì mà? A Bố, có phải anh hoa mắt không?

Cát Ngọc nói lời này, tôi bỗng nhiên sững sờ, tôi hoa mắt? Sao có thể có chuyện đó?

Tôi mới hai mươi sáu tuổi, hai con mắt đều là 5.2, bởi vì nghề nghiệp của tôi là tài xế xe buýt, cho nên tôi vẫn rất chú trọng việc chăm sóc mắt, không nói những cái khác, thị lực của tôi vẫn là rất tốt, xuất hiện ảo giác, là chuyện khó có thể xảy ra.

Để xác minh đúng hay sai, tôi lần thứ hai dẫm lên ghế gỗ, đưa đầu nhìn vào trong, lần thứ hai thấy được gương mặt be bét thịt và máu tưới kia, nằm nhoài trần nhà bên cạnh, gân như cùng tôi mặt đối mặt!

Ah! Tôi kêu to một tiếng, lúc thân thể lần thứ hai ngửa ra sau, bỗng nhiên đôi mắt đầy máu kia nháy mắt, hắn há mồm nói chuyện.

“Đừng lo lắng!” Hắn một câu nói này, tôi càng sợ hãi, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa rớt nước tiểu.

Tử thi mở miệng nói chuyện!

“Ngươi là ai! Tôi trừng mắt, ở trong bóng tối nhịn xuống sự sợ hãi vô tận, cố gặng hỏi ra câu hỏi này.

Bởi tia sáng quá mờ, tôi không thấy rõ dáng dấp của tử thi này, vì lẽ đó cũng không cách nào giúp hắn xác nhận thân phận.

Tử thi này nhỏ giọng nói: Ta là ai không quan trọng, quan trọng là…, ta tới là để giúp ngươi.

Cát Ngọc ở một bên hỏi tôi: A Bố, anh thấy cái gì? Sao lại lầm bầm lầu bầu?

Tôi nói: À, không có chuyện gì, chính là bụi nhiều quá, anh phải thổi mới có thể nhìn rõ hơn.

Tử thi nói: Ngươi không có trái tim, linh hồn, khung xương,những thứ phải có thì ngươi đều không còn, đúng không?

Tôi không hé răng, tử thi còn nói: Tuy nhiên, hiện tại ngươi có trái tim, nếu như ngươi muốn phục hồi như cũ, ngươi phải cần linh hồn, khung xương, xác thịt, mà ta chính là xác thịt mà ngươi cần!

Tôi trừng mắt, hạ thấp giọng nói: Ta sẽ đi, lão huynh ngươi đừng đùa giỡn như vậy, được không? Trái tim nhỏ của ta chịu không được.

“Ngươi cho rằng ta đang nói đùa ngươi ? Ngươi có biết những người khác vì cứu ngươi mà giết ta như thế nào không? Ta cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, mới đến làm xác của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Một kẻ ngu ngốc!” Thi thể kia nổi giận.

Ai, một bộ tử thi, vẫn rất có cá tính.

Tôi còn muốn nói chút gì đó, bộ kia tử thi liền nói: Thời gian không còn nhiều, sau này ta chính là ngươi…ngươi chính là ta… chủ nhân của ta bảo ta nói với người một câu.

Câu gì?

Muốn cười đến cuối cùng, muốn giành được sức mạnh của ma tâm, ngươi nhất định phải có linh hồn trong sáng, trái tim bất tử, khung xương trong suốt, thi thể rướm máu! Trái tim bất tử ngươi đã có, hiện tại, ta chính là thi thể rướm máu, ta đem thân thể của chính mình kính dâng lên!

Linh hồn trong sáng.

Trái tim bất tử.

Khung xương trong suốt.

Thi thể rướm máu.

Bốn loại thứ này, trùng hợp chính là trước đây tôi đã từng lần lượt đánh mất, mất đi linh hồn, trái tim, khung xương, thân thể.

Chẳng lẽ tôi còn phải tìm lại những thứ này, tôi đã từng bị mất cái gì, nhất định phải tìm lại, hơn nữa còn muốn tìm lại những thứ mạnh hơn, mới có thể chống lại ma tâm, chống lại tất cả những kẻ thù trong bóng tối đang âm thầm hãm hại tôi?

“Thời gian không còn nhiều, đem đầu ngươi đưa qua đây!” Lúc đang nói chuyện, cỗ tử thi này bỗng nhiên ôm đầu của tôi, cùng tôi đầu đối đầu, liều mạng đập đầu vào đầu tôi, da đầu tôi đau sắp đau chết!

Tôi giẫy giụa, xô đẩy, không lâu sau, cảm giác đau đớn biến kia mất không còn tăm hơi, bộ kia thi thể rướm máu kia cũng biến mất không còn tăm hơi, thế nhưng có một thanh âm trực tiếp xuất hiện ở trong đầu của tôi.

“Cái gọi là thi thể rướm máu, chính là vĩnh viễn lại máu tươi bất tận trong cơ thể ngươi, ta đem thân thể hòa tan ở trong thân thể của ngươi, con đường còn lại, ngươi chỉ có thể tự mình đi…”