Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 200




Editor: Sên

Lão tổ đã từng nói muốn giết chết chú trung niên, hơn nữa sau đó lại nói một câu: Ném hắn vào bên trong rãnh nước bẩn. Tôi còn tưởng rằng lời tiên đoán của chú trung niên đã thành hiện thực.

Bây giờ suy nghĩ một chút thì thấy không đúng! Lời tiên đoán của hắn cũng chưa hề được thực hiện.

Đầu tiên là tôi…tôi xác định bị cầu lớn sụp xuống đè cho chết, điều này đã xảy ra rồi. Chỉ có điều Mắt Quỷ đã giúp tôi xoay chuyển thời không, cứu tôi một mạng

Tiếp theo là bác Hải, bác Hải cũng xác thực là đã chết rồi, bị người ta dung chủy thủ đâm vào tim chết mất rồi. Đây là chuyện trăm phần trăm đã xảy ra

Lại nói Cát Ngọc, tôi đã tự tay móc đi trái tim của nàng, cái này cũng là chuyện đã xảy ra chính xác trăm phần trăm, chỉ có điều vẫn là Quỷ Nhãn giúp tôi thay đổi thời không mà thôi

Cuối cùng là chú trung niên, trong tiên đoán nói hắn sẽ chết ở rãnh nước bẩn nhưng lần trước lão tổ chỉ là tùy tiện nói vậy chứ trêи thực tế, chú trung niên vẫn chưa có chết

Nói cách khác, tiên đoán về cái chết của bốn người bọn tôi thật ra vẫn chưa hề thực hiện.

Mà hắn lần này, nằm ở trong rãnh nước bẩn nhưng lại được người khác cứu ra, tôi không xác định được đây có tính là tiên đoán đã được thực hiện hay không. Bởi vì bức ảnh tiên đoán cái chết của bốn người bọn tôi có vẻ như đã làm bọn tôi tử vong rồi

Dựa theo lý luận mà nói, chỉ cần chú trung niên không chết ở rãnh nước bẩn thì cái tiên đoán này cũng không tính là đã thực hiện.

Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn chú trung niên bên cạnh thở dài, nói với nhị gia: Nhị gia, ngài còn nhớ Nghịch Thiên ở Thanh Linh cổ trấn không?

Nhị gia ừ một tiếng, nói: Biết, tên kia không chính không tà, sau đó lại không tham chiến mà là trực tiếp rút lui. Tuy rằng lúc đó ta đang đánh nhau, nhưng ta cũng biết hắn.

Tôi nói: Rất có thể hắn chính là người ở sau lưng giở trò quỷ.

Nhị gia còn chưa kịp nói chuyện, Cát Ngọc bỗng nhiên chỉ vào máy móc bên cạnh giường bệnh của chú trung niên, nói: Trái tim của hắn sắp ngưng đập rồi!

Tôi nhìn mấy cái thiết bị chữa bệnh này tất nhiên không hiểu gì. Nhưng tôi cứ nghĩ đây là điện tâm đồ, theo như tôi lý giải thì nó lên xuống càng lớn thì càng biểu thị trái tim càng tốt, nhưng hóa ra là lên xuống càng ổn định thì càng tốt à?

Tôi liếc mắt nhìn điện tâm đồ của chính mình, lên xuống rất mãnh liệt, mỗi một lần nhảy nhót đều tràn đầy sức mạnh.

Mà điện tâm đồ của chú trung niên từ lúc bắt đầu thì là ba vạch nhấp nhô nhỏ, bây giờ đã qua một thời gian thì sắp thành đường thẳng rồi.

Nếu như triệt để biến thành một đường thẳng thì cũng coi như là xong đời rồi còn đâu. Đến thời điểm dùng dụng cụ kϊƈɦ tim thì đoán chừng cũng khó mà cứu sống, dù sao thân thể hắn cũng không phải của người phàm.

Ai biết sau khi Nhị gia mới vừa liếc mắt nhìn điện tâm đò của chú trung niên thì liền nói: Đừng để ý tới hắn, cứ để hắn chết.

Tôi cùng Cát Ngọc cùng nhau sững sờ, sau khi liếc nhau một cái, tôi hỏi Nhị gia: Tại sao lại mặc kệ hắn? Chúng ta đều là bằng hữu cùng chung hoạn nạn mà?

“Ta biết, cứ để hắn chết trước đi, ta tự có biện pháp đánh thức hắn dậy.” Nhị gia lạnh nhạt nói một câu này xong liền ngồi ở trước giường bệnh của chú trung niên, không nói một lời.

Thân thể cú trung niên đều là do Phạm Diễn thần thụ tái tạo lại, tôi cảm thấy hắn không phải là thân cây, cũng không biết Nhị gia sẽ dùng biện pháp gì để hồi sinh lại hắn.

Tôi trơ mắt đứng nhìn điện tâm đồ của chú trung niên mãi cho đến khi nó biến thành một đường thẳng, chúng tôi cũng không có gọi y tá, cứ kệ cho hô hấp của chú trung niên dần dần suy kiệt.

Ngày trước, ở núi Long Hổ, linh hồn của tôi bị chú trung niên lấy mất. Có thể nói thân thể hắn chính là do linh hồn của tôi chống đỡ. Hơn nữa còn có cả tư duy đầu óc của chính hắn cũng vì thế mà tạo thành năng lực tái sinh thân thể.

Lần này, Nhị gia vẫn làm y hệt theo chỉ dẫn, ở chỗ chú trung niên chết ôm lấy chậu Tiên Nhân Chưởng ở trêи bệ cửa sổ, dùng dao gọt hoa quả cắt nát Tiên Nhân Chưởng ra sau đó cắt quần áo phía trước ngực chú trung niên, đem những chất lỏng của Tiên Nhân Chưởng kia rót vào trong thân thể hắn, sau đó lại rắc một chút kim linh chi phấn trêи lồng ngực hắn

Nhất thời tốc độ khép miệng vết thương của chú trung niên cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không lâu sau thì hắn cau mày tỉnh lại.

Điện tâm đồ bên cạnh hắn cũng bắt đầu một lần nữa nhảy lên, xem ra vẫn là Nhị gia hiểu biết nhiều, lâm nguy không loạn, biết sự tình phải giải quyết như thế nào.

“Đại thúc, làm sao chú biết sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?” Thấy hắn tỉnh lại, tôi mau chóng hỏi.

Chú trung niên thở dài, nói: Vẫn là người đeo mặt nạ kia, đêm hôm qua thì ở trêи cái cầu nhỏ giám thị ta, sau khi ta phát hiện ra hắn thì hắn liền nhanh chóng rời đi mất. Ngày hôm nay ta xuống lầu mua thuốc cho Nhị gia, đi ngang qua cái cầu nhỏ thì bỗng nhiên có một chiếc Audi lao tới hung hăng đâm ta, đâm vỡ lan can, đem ta đâm rơi xuống rãnh nước bẩn.

Lúc này chú trung niên coi như đã chết qua rồi, hơn nữa cùng với sự tử vong trong tiên đoán giống nhau như đúc, như vậy bốn người chúng tôi ai cũng đã từng bị đánh ký hiệu rồi, hẳn là sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra nữa.

Bởi vì chuyện bây giờ phát triển rất rõ ràng nên bốn người chúng tôi bị đánh ký hiệu trêи người, tôi mới là người nắm giữ Mắt Quỷ!

“Hiện tại tôi còn không biết là ai muốn động thủ, nhưng mà tôi mơ hồ cảm thấy hẳn là Nghịch Thiên với chú Quỷ. Nhị gia, đại thúc, hai ngươi cảm thấy có đúng không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Nhị gia lắc lắc đầu, chú trung niên nói: Bất kể là ai thì ta cảm thấy chúng khẳng định có quan hệ với mấy cái người đeo mặt nạ kia. Lúc ở Thanh Linh cổ trấn chúng ta gặp bốn người, mãi cho đến khi xuống đáy biển Quỷ Vực bị chúng ta chém giết nên chỉ còn người cuối cùng, cũng do lúc trước chúng ta nhẹ dạ, đáng ra nên một hơi giết sạch, nhổ cỏ tận gốc!

“Khả năng sẽ lại có chuyện xảy ra. Hai ngày nay, hai người các ngươi cứ ở đây an tĩnh nghỉ ngơi, ta đi tìm lão Hải thương lượng đối sách, nhìn chuyện xảy ra bây giờ thì mấu chốt nhất chính là tìm ra kẻ đối địch là ai, chớ để đến lúc bị giết cũng không biết hình dạng đối phương ra sao, chẳng phải là mất mặt lắm à.” Nhị gia nói xong thì đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Cát Ngọc đi mua cơm, còn lại tôi và chú trung niên nằm trêи giường bệnh, tôi hỏi: Khá hơn chút nào không?

Tốt một chút rồi.

Vừa nghe đến ba chữ này, gần như cả người tôi giật mình một cái, lập tức nghiêng đầu nhìn lại chỗ của chú trung niên, phát hiện hắn cũng đang ánh mắt dùng hoảng sợ nhìn tôi chằm chằm.

Thứ làm tôi giật mình không phải câu trả lời của chú trung niên mà là nghe như như tiếng của một đứa bé!

Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ nào do tôi suy nghĩ nhiều quá? Nhưng chú trung niên cũng đang trợn cả mắt, vẻ mặt sợ hãi.

Nói cách khác, thanh âm kia hắn cũng đã nghe thấy.

Tôi còn nói: Đại thúc, tôi cảm thấy chuyện này khẳng định vẫn là có quan hệ với Mắt Quỷ, chú cứ chữa khỏi thương thế đi đã, sau đó thì hạn chế đi ra ngoài đi, tôi cảm thấy bọn hắn nhất định sẽ nhằm vào chúng ta.

“Không nhất định.”

Thanh âm của ba chữ này lần thứ hai truyền vào trong đầu tôi, tôi lại giật mình một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía chú trung niên, phát hiện chú trung niên vẫn đang sợ hãi nhìn tôi chằm chằm, nhưng ngoài miệng không nhúc nhích.

Thanh âm này vẫn là thanh âm của một đứa trẻ nhõng nha nhõng nhẽo vọng lại, căn bản không phải thanh âm của chú trung niên

Tôi vội vàng hỏi: Đại thúc, âm thanh của chú thay đổi hả?

Tôi nghĩ thầm: Không phải là Nhị gia giúp chú trung niên dùng Tiên Nhân Chưởng hồi sinh liền trực tiếp thay đổi tiếng nói của hắn chứ? Đường đường là đại thúc ba mươi, bốn mươi tuổi mà cả ngày giọng cứ nhõng nha nhõng nhẽo, vậy không phải là biến thành Thiên Sơn Đồng Mỗ (mình tra gg thì nó lại liên quan đến Thiên Long Bát bộ? Có lẽ là người có thân thể và tuổi tác trưởng thành nhưng giọng nói trẻ con)) luôn rồi à?

Chú trung niên hoảng sợ nhìn tôi chằm chằm, nghiêm túc lắc đầu, còn trừng mắt ra hiệu với tôi giống như là để cho tôi quay đầu lại xem. Đột nhiên, sau lưng của tôi toát mồ hôi lạnh!

Trong phòng bệnh VIP vốn chỉ có một người một gian phòng, nhưng tôi và chú trung niên lại chen chúc ở cùng nhau, ngoài ra cũng không còn giường bệnh khác nữa, hơn nữa trong phòng này bài biện rất đơn giản, ngoại trừ bên cạnh cửa sổ có một phiến bình phong che ở ngoài thì những chỗ khác căn bản là không có góc chết, cũng không giấu được bất cứ đồ vật gì.

Tôi híp mắt nhìn sang chỗ tấm bình phong màu trắng, chỉ cảm thấy phía sau bình phong dường có hai cái bóng đen thấp bé ở đó.

“Đại thúc a, một lát nữa chúng ta xuống lầu mua dưa hấu ăn được không?” Tôi nhìn chằm chằm bình phong màu trắng, cố ý nói ra câu này.

“Hay lắm!” Lại là âm thanh của một cậu bé bỗng nhiên từ sau lưng tôi truyền đến,sau lưng tôi mát lạnh, mau mau nghiêng đầu nhìn thì lại phát hiện bên trái tôi không có bất kỳ người nào.

Nhưng ở trêи tủ đầu giường bên trái tôi lại có đặt một con búp bê vải nhiễm đầy máu tươi!

Tôi sững sờ. Đứa trẻ này là của ai? Không phải của Cát Ngọc chứ? Tôi nghĩ lại thì không nhớ ra Cát Ngọc đã từng cầm một con búp bê nào cả, cũng không nhớ được ai đưa nó tới.

Tôi cảm thấy rất buồn bực, hơn nữa càng không nghĩ ra tại sao trêи người con búp bê này lại có máu tươi, lúc này tôi liền nghiêng người, chuẩn bị đưa tay lấy con búp bê. Nhưng lúc đầu tôi lệch đi thì ánh mắt thuận tiện nhìn ra trước cửa.

Từ trong khe cửa khép hờ, tôi thấy được một con mắt màu đen thuần khiết đang nằm nhoài trong khe cửa nhìn tôi chằm chằm.

“Ai!” Tôi quát to một tiếng, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, sau đó Cát Ngọc đi vào, nghi ngờ hỏi tôi: A Bố, anh làm sao vậy? Nhìn anh có chút nghi thần nghi quỷ quá đấy.

Haiz! Tôi thở dài một cái, chỉ tủ đầu giường, nói: Em mau vứt con búp bê này đi, ai đặt nó ở đây vậy?

Cát Ngọc cầm con búp bê lên, vừa nhìn vừa nói: Con búp bê vải này thật kì quái, tại sao con ngươi lại đen tuyền, trêи rốn còn đang chảy máu nữa…