Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 192




Editor: Sên

Lúc này hai chân của tôi cũng có cảm giác, tôi đi theo lão tổ cùng ra khỏi hang động, đi theo nhóm người Ma Anh Sa kia ra khỏi hang rồng Thiên Sơn.

Bây giờ đêm đã khuya, bên ngoài vẫn cứ gió giật sấm rền từng trận, chớp loé không ngừng. Trêи mặt đất tuyết đọng trắng xoá, ánh lên tia sáng màu trắng, đem toàn bộ vách tường của hang Phật chiếu sáng.

Ma Anh Sa duỗi ra hai tay trắng nõn, hướng về phía trước ép một chút, lập tức cả người liền bay lên!

Không sai, là bay lên đó, công phu này lão tổ cũng biết, lão tổ còn có thể đứng ở trêи mặt nước, tôi từng thấy rồi

Lúc này Ma Anh Sa thoát ra khỏi cỗ kiệu, xách theo bốn người run cầm cập, trong nháy mắt đã ngã co quắp cả lại, đợi đến khi hai chân hơi có cảm giác liền nhanh chóng chạy trốn khỏi hang rồng Thiên Sơn.

Nhưng Ma Anh Sa không cho bọn họ cơ hội sống sót, khóe miệng hắn nhếch, nham hiểm nở nụ cười sau đó giơ ngón tay hướng về phía bốn người kia nhẹ nhàng vồ một cái, lập tức bốn người ‘phốc xuy’ một tiếng nhả ra máu tươi, nằm sấp trêи mặt đất.

Tôi trừng hai mắt, hoàn toàn không tưởng tượng được người như Ma Anh Sa đến tột cùng có bản lĩnh gì đặc biệt hơn người.

Lão tổ lúc này hướng về chỗ tượng Thiên Thủ Quan Âm mà đi, hai chân hắn gật lia lịa, liên tục giẫm đạp ở trêи hòn đá từng bước một hướng về phía trêи nhảy lên.

Thiên Thủ Quan Âm này cao hơn trăm mét, nàng một tay nắm pháp quyết, lòng bàn tay của tay còn lại hướng lên trêи, đặt ở trước bụng.

Ma Anh Sa đứng ở trêи không trung, chậm rãi bay tới bên trong tay trái của Thiên Thủ Quan Âm. Hiện tại là đứng ở vị trí đầu ngón tay. Mà lão tổ liên tục nhảy lên, người nhẹ như chim yến, nửa phi nửa nhảy cũng đã nhảy vào trong tay trái của Thiên Thủ Quan Âm, cũng là đứng ở vị trí lòng bàn tay

Tôi nâng đèn pin cầm tay lên hướng về bên trêи chiếu sáng. Chỉ cảm thấy hai người đã nhỏ bé như con kiến, tôi sắp không nhìn thấy hai người bọn họ nữa rồi.

Đối thoại của hai người bọn hắn tôi cũng hoàn toàn không nghe được.

Bây giờ hai người bọn họ đứng đối diện nhau, khoảng cách chừng năm, sáu mét, không ai nói chuyện, cũng không biết hai người tại sao không động thủ (đánh nhau)

Ở phía chân trời bỗng xẹt qua một tia chớp, lập tức một tiếng sấm nổ ở phía Thiên Thủ Quan Âm, như nổ ở trước mặt. Ánh sáng chiếu sáng toàn bộ Thiên Thủ Quan Âm giống như mặt trời buổi trưa!

Hai người đồng thời động thủ!

Lão tổ cùng Ma Anh Sa đồng thời hướng về phía đối phương chạy đến, tôi biết hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng vào đúng lúc này lại lựa chọn dùng công phu quyền cước (kĩ thuật võ nghệ của bản thân, có thể hiểu là tay không đánh nhau) để quyết định thắng thua.

Đây đúng là chuyện quái gở. Nhưng Ma Anh Sa vừa mới thi triển công phu quyền cước đã làm tôi trợn tròn cả mắt.

Tốc độ công kϊƈɦ của hắn so với lão tổ còn nhanh hơn, lúc hắn đánh từng quyền về phía lão tổ, tôi chỉ cảm thấy đầy trời đều là quyền ảnh (hình ảnh tung chiêu, nhanh quá nhìn hổng kịp :v)!

Mà lão tổ tuy rằng tốc độ công kϊƈɦ không nhanh như Ma Anh Sa nhưng lại có thể hoàn toàn đánh trả. Đột nhiên, thân thể Ma Anh Sa biến mất không thấy tung tích, một giây sau đã xuất hiện trêи đầu lão tổ, từ đầu lão tổ đánh xuống, lão tổ hai tay chắp thành chưởng hướng lên trời đánh trả, đem Ma Anh Sa đánh đuổi.

Ma Anh Sa một lần nữa lại biến mất không thấy đâu, một giây lát sau lại xuất hiện bên phải lão tổ, lão tổ phi thân nhảy lên hướng về phía Ma Anh Sa đá một cước, đúng lúc này lại gặp tia chớp chém xẹt qua Thiên Thủ Quan Âm, lập tức tượng thần cao trăm mét trước mặt liền nổ vang!

Chớp giật chiếu sáng trời đất, trong phút chốc tôi chỉ cảm thấy hai chân lão tổ thật giống Vô Ảnh Cước, hai chân hắn liên tục đá đá, so với quyền ảnh của Ma Anh Sa càng nhanh hơn, đá cho Ma Anh Sa liên tục rút lui, cuối cùng bóng người lần nữa biến mất không thấy đâu.

Giờ khắc này lão tổ đã đứng ở trêи cẳng tay phải của Thiên Thủ Quan Âm, Ma Anh Sa lần thứ hai lộ diện, trong tay đã nhiều hơn một thanh phất trần ( cái mà công công, thái giám hay cầm ấy))

Hắn vung vẩy phất trần, mỗi lần vung liền có một tia sáng trắng xẹt qua, vừa mới bắt đầu lão tổ còn có thể dễ dàng chặn lại công kϊƈɦ của ámh sáng trắng ấy, đến lúc sau lão tổ tựa hồ phát hiện ra điều không đúng liền mau chóng tránh né.

Vừa nãy hai người công phu quyền cước đối đầu, có thể thấy như là cừu hận trăm năm không gặp, cừu hận này phải dùng quyền cước đánh ra mới giải hận, mới thoải mái.

Lúc này quyền cước so chiêu đã kết thúc, Ma Anh Sa nhất định là chuẩn bị quyết tâm rồi.

Hắn cầm phất trần, không biết là làm bằng vật liệu gì, cần điều khiển như làm bằng ngọc nhưng trong một bên mơ hồ hiện ra lộ hình dáng tơ máu, phất trần phía trước là bạch mao (lông trắng), như gân mang (??), rất dai!

Lúc này lão tổ cuống quít tránh né phất trần của Ma Anh Sa, sau khi tránh né mấy cái, tôi thấy Ma Anh Sa đứng ở đầu ngón tay trái của Thiên Thủ Quan Âm cười ha ha, hình như là đang cười nhạo lão tổ chỉ biết trốn.

Tôi tin tưởng lão tổ, hắn khẳng định có kế hoạch của chính mình. Đúng như dự đoán, một lát sau thân ảnh của lão tổ liền xuất hiện ở phía sau Ma Anh Sa, hai tay như kìm sắt đột nhiên kẹp trêи cổ của Ma Anh Sa, bóp lấy hắn, đem hắn nặng nề ném xuống!

Ma Anh Sa trong lúc này không phản kháng chút nào, đợi đến khi lão tổ bóp lấy cổ của Ma Anh Sa sắp từ trêи không trung cao trăm mét rơi xuống mặt đất, lão tổ trợn to hai mắt, tựa hồ cũng nghĩ đến chỗ không đúng.

Hắn mau chóng buông hai tay ra, lúc này lại hướng về phía Ma Anh Sa nhìn lại, trong này vẫn là Ma Anh Sa ư? Rõ ràng là một tảng đá đen kịt!

Ầm!

Miếng tảng đá lớn rơi xuống đất, trêи mặt đất xuất hiện một cái hố to. Lão tổ đang muốn lắc mình tránh né thì bỗng nhiên sau lưng, một trận ánh sáng màu trắng bạc bay vụt qua, lão tổ né tránh không kịp, bị tia sáng này đánh vào người, rầm một tiếng rơi trêи mặt đất.

“Lão tổ!” Tôi mau chóng chạy về phía lão tổ.

Lão tổ ở phía xa dựng đứng bàn tay lên, ra hiệu cho tôi đừng đi qua đấy. Tôi rấtlo lắng, bởi vì cái phất trần kia của Ma Anh Sa đánh ra ánh sáng, sau khi đánh vào người lão tổ dĩ nhiên sẽ không tiêu tan, lúc này cả người lão tổ đều dính bạch quang (ánh sáng màu trắng).

Cách xa hơn nữa, tôi nhìn lại lần thứ hai, mặt mũi lão tổ hình như đang bị hòa tan.

Ma Anh Sa đứng ở trêи đầu ngón tay Thiên Thủ Quan Âm, cúi đầu nhìn xuống the thé giọng nói: Ta còn tưởng rằng trăm năm không gặp ngươi sẽ lợi hại thế nào, làm cho sao gia ( cách xưng hô của thái giám?) nhọc lòng, vậy mà ngươi bây giờ kém cỏi như vậy, ngay cả phất trần luyện tâm của ta cũng không tiếp nổi sao?

Thanh âm này như từ trêи chín tầng trời trực tiếp lan truyền đến, vang vọng vào lỗ tai chúng tôi thật lâu không có tản đi.

Lão tổ không nói nhảm nữa, lúc này ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay bắt ấn quyết thì thầm một ít thứ tôi nghe không hiểu, một lát sau, hắn nhập định (?).

Tôi không xác định được đây có được tính là nhập định (thoát xác thì phải) trong truyền thuyết không, nhưng lão tổ ngồi nguyên tại chỗ, hô hấp cũng đều dừng lại.

Khuôn mặt Ma Anh Sa cũng lộ ra vẻ cẩn thận, một lát sau chuyện khiến cho người ta kinh ngạc đã xuất hiện.

Lão tổ vậy mà giống như là một con Kim Thiền (sâu bướm (?)), chỗ bị xé rách đầu tiên là mặt của hắn.

Ở chính giữa mặt hắn, từ cái trán dựng thẳng xuống, qua mũi đến cằm, bắt đầu từ chỗ giữa này, da dẻ lão tổ từ từ nứt ra.

Vừa mới bắt đầu chỉ là một cái khe hở, lão tổ dùng sức giãy dụa cái đầu, để mặt của mình từ bên trong khoan ra phần da rách bên ngoài, sau đó thân thể của lão tổ, bắt đầu từ một cái khe trêи mặt tiếp tục nứt đến cái cổ, rồi nứt đến trước ngực, cuối cùng lúc tách đến vị trí ở eo, hai chân lão tổ dùng sức giẫm một cái trêи mặt đất, thân thể như một vệt kim quang (ánh sáng), phóng lên trời!

Ánh mắt của tôi nhìn theo hướng của lão tổ, trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ phút này cả người lão tổ đều mơ hồ hiện ra ánh sáng, hắn liền lơ lửng ở trêи đầu Ma Anh Sa, cúi đầu nhìn Ma Anh Sa cũng nói ra một câu vang vọng trời đất: Chiêu thức ấy của ta chỉ khi gặp phải cao thủ mới sử dụng, Ma Anh Sa, trăm năm qua ngươi quả thật rất tiến bộ, nhưng đáng tiếc ngươi chỉ có thể chết trong tay ta!

Dứt lời, lão tổ một lần nữa cùng Ma Anh Sa đánh nhau, hơn nữa tôi vừa kinh ngạc lại hưng phấn phát hiện mặt của lão tổ lại hoàn hảo không chút tổn hại rồi!

Nửa bên mặt của hắn bị bom nguyên tử phá nát, lúc này lại hoàn toàn không có dấu vết bị thiêu đốt nữa, lão tổ gia hoả này sau khi mất đi vết bỏng sẹo trêи mặt nhìn lại đúng là một tên siêu cấp soái đại thúc (chú đẹp trai =)))))).

Tuổi cũng chỉ ba mươi mà thôi, quả thực đẹp trai không tưởng tượng được, phong cách không chịu được!

Một chiêu này tôi cảm thấy hẳn có thể gọi là kim thiền thoát xác, bất tử sống lại. Lão tổ có thể nói là từ đầu tới đuôi đều thay hồn đổi xác rồi, hơn nữa từ sau khi lột xác liền không chút nào e ngại phất trần luyện tâm của Ma Anh Sa nữa, mặc kệ cái ánh sáng bạc kia đánh ở trêи người hắn cũng không hao tổn chút nào.

Vào đúng lúc này, lão tổ đúng là đánh cho Ma Anh Sa liên tục chạy trốn, lão tổ đuổi theo hắn quyền đấm cước đá. Nhắc tới cũng kỳ lạ, hai người này đều là cao thủ của cao thủ lại cứ dùng công phu so chiêu, quyền cước của lão tổ đánh vào thân mình của Ma Anh Sa dĩ nhiên cũng giống như là đánh vào đất dẻo cao su, lão tổ đem Ma Anh Sa đánh thành một khối ao tù (ao không có nguồn thoát nước ra) luôn!

Không đầy ba phút sau, lão tổ đã đem Ma Anh Sa đánh thành người tàn tật!

Nửa bên mặt hắn đã bị đánh thành ao tù rồi. Mắt nghiêng, miệng nát, chân cũng què một cái rồi, cánh tay trái thì trực tiếp bị lão tổ bẻ gẫy.

“Xem ra sao gia vẫn là khinh thường ngươi rồi…” Ma Anh Sa nhàn nhạt nói xong, sau đó đem hai bàn tay mười ngón nhét vào trong miệng của mình, bắt đầu từng nhai ngụm từng ngụm.