Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 187




Editor: Mẫn Mẫn

Tôi sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy giọng của lão tổ có gì đó không đúng: “Sư phụ, có chuyện gì ngài cứ nói đi, tôi làm sao mà hận ngài? Ngài cũng không có hại tôi.”

Lão tổ liếc mắt nhìn đám mây đen đang bay chậm tới, thở dài nói: “Vấn đề là ta lừa gạt ngươi, từ đầu đến cuối đều gạt ngươi”

Tôi cả người chấn động.

“Tôi…”

Tôi không biết nên nói cái gì, tôi vẫn luôn rất tin tưởng lão tổ. Lời nói của tôi có chút lộn xộn: “Sư phụ, cho là ngài lừa tôi, cũng là vì tốt cho tôi, tôi có thể hiểu được.”

Lão tổ lần thứ hai lắc đầu, nói: “Ta không phải vì muốn tốt cho ngươi, ta là vì chính ta”.

Điều này thật sự khiến tôi không biết trả lời thế nào.

Tôi sững sờ tại chỗ, một câu cũng đều không nói ra được.

Thời khắc mây đen sắp trôi dạt tới, bầu trời lóe lên một tia chớp cuối cùng, lão tổ nuốt nước bọt, yết hầu khẽ giật giật, tôi có thể thấy, hắn dường

như có một chút sốt sắng, lại vừa như có một chút áy náy.

Tôi miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì, con người tôi vốn ngốc, mọi người đều lừa gạt tôi… tôi quen rồi”.

Lão tổ vỗ vỗ vai tôi, nói: “Từ bây giờ, sẽ không có ai lừa gạt ngươi nữa”.

Trong lòng tôi cả kinh, cả người run lên, chẳng lé lão tổ sẽ giết chết tôi ở chỗ này? Cũng không chờ tôi kịp phản ứng, lão tổ nói: “Từ nay về sau, ai cũng không lừa được ngươi. Ta đã cho ngươi ăn thiết tủy (tủy sắt). Trêи người ta có sức mạnh bất tử, cái này tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng đối với ngươi mà nói, như vậy là đủ rồi, giúp ngươi sống thêm mấy chục năm cũng không thành vấn đề”

Tôi không biết lão tổ đột nhiên nói với tôi những lời này là có ý gì, nhưng tôi mơ hồ cảm giác được có chuyện không tốt xảy ra.

Bởi vì giờ khắc này, giọng của lão tổ giống như là một ông lão gần đất xa trời, vào lúc sắp trở về với cát bụi, ở trước giường bệnh dặn dò con cháu chuyện hậu sự.

Loại cảm giác này, tôi hiểu, thực sự hiểu!

Ở trong bệnh viện, bà nội tôi trước khi ra đi, chính là giọng nói này. Thanh âm mang theo một tiếng nức nở, tôi vội vàng hỏi: “Lão tổ, ngài rốt cuộc làm sao vậy? Có lời gì trực tiếp nói rõ với tôi đi, chúng ta đừng vào hang rồng, có được không? Chúng ta bây giờ đi về đi!”

Lão tổ khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu tôi, nhẹ giọng nói: “Hang rồng, ta nhất định phải vào. A Bố, còn nhớ đốt tâm hành giả không?”

Tôi gật đầu, chưa kịp nói gì, lão tổ lại nói thêm một câu: “Còn nhớ giọng nói của đốt tâm hành giả thế nào không?”

Giờ khắc này, giọng nói lão tổ bỗng nhiên chuyển biến, thay đổi hoàn toàn, tôi cẩn thận nghe, câu nói vừa nãy chính là giọng của đốt tâm hành giả, hơn nữa giọng nói già nua thâm thúy này tôi nhớ rất rõ ràng!

“Ngài chính là đốt tâm hành giả?” Tôi trợn to hai mắt, trong đêm đen nhìn vào lão tổ.

Lão tổ gật đầu, thở dài nói: “Mắt Quỷ, mang một sức mạnh vô song, có thể xoay chuyển thiên địa Càn Khôn, nhưng vật ấy vì sao gọi là mắt Quỷ?”

Tôi lắc đầu.

“Đây là vật đáng sợ, nên gọi là mắt Quỷ!”.

Lão tổ còn nói: “Ta vốn là muốn cho ngươi một trái tim ma, nhưng sợ ngươi không muốn. Ma tâm này, nếu ngươi không nguyện ý, miễn cưỡng nhận vào, sẽ hoàn toàn hủy diệt ngươi.”

“Vì lẽ đó, trêи chuyến xe bus 14 cuối cùng, đứa bé trai đổi một trăm tệ lẻ cho tôi, là ngài tìm. Vì lẽ đó, mèo già không râu cũng là ngài tìm, đốt tâm hành giả cũng là ngài giả dạng, hơn nữa ngài lấy khẩu khí của đốt tâm hành giả, tạo ra sự tình hai ngươi đối đầu, làm cho tôi hoàn toàn tin tưởng đốt tâm hành giả, sau đó cam tâm tình nguyện nhận trái tim ma kia?”

Lão tổ gật đầu nói: “Đúng! Bởi vì ấn tượng đầu tiên của ngươi về ta là rất xấu! Xấu đến cực điểm, xấu không thể cứu chữa nổi! Vì lẽ đó ta nhất định phải tạo nên một người lương thiện đối lập với lão tổ, như vậy ngươi mới tin tưởng”

Tôi thở dài, giờ khắc này không có bất kỳ cảm giác khϊế͙p͙ sợ nào, tôi chỉ cảm thấy những người sống lâu thế này, thực sự là mưu kế vô song, biến tôi thành một tên ngốc mà lừa gạt. Còn nhớ thời điểm mới gặp Cát Ngọc, nàng luôn trách tôi, gọi tôi là đầu đất.

Bây giờ suy nghĩ một chút, tôi còn không phải hoàn toàn là một tên đầu đất sao?

Nói đến đây, tôi chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi: “Lão tổ, thời điểm chú Quỷ bị con quạ lửa tấn công, lúc ấy là có cao nhân cứu tôi, cao nhân đó cũng là ngài sao?

Lão tổ sững sờ, như là đang nhớ lại chuyện gì đó, một lát sau ồ lên một tiếng, nói: “Không phải. Đó là một người khác, ta đến bây giờ cũng không tra ra được là ai, tuy nhiên, hắn dường như là đang giúp ngươi”

Lúc ấy ở đó có nhị gia, chú trung niên, bác Hải, chú Quỷ, lão tổ, đây đều là những cao thủ hàng đầu. Mà ở tình huống này có thể đẩy lùi được chú quỷ, hơn nữa còn không để lão tổ tra ra được hắn là ai, cao thủ này thật không thể khinh thường.

Đang nói chuyện, mây đen rợp trời giờ khắc này đã bay tới đỉnh núi, xem ra chỉ qua mười mấy giây nữa, liền sẽ hoàn toàn bao phủ chúng tôi.

Trong mây đen cũng không biết có sấm chớp hay không, nhưng tôi hi vọng những đám mây đen mang điện cực đối lập sẽ không trôi đến, nếu không lão tổ đừng nói là mình đồng da sắt, chính là thân thể làm bằng thép đặc chủng của quân đội cũng sẽ nát thành từng mảnh.

Về phần tôi, nếu như bị sét đánh trúng, chắc chắn chết nhăn răng rồi.

“Lão tổ, chúng ta…” Tôi đang nghĩ muốn khuyên lão tổ bước xuống núi, thế nhưng lão tổ trực tiếp phất tay, chặn những lời tôi muốn nói.

Hắn nói: “Hang rồng sắp xuất hiện, đây là thời cơ ta đã chờ đợi hơn trăm năm. Yên tâm, chúng ta là thiên triệu chi tuyển (lựa chọn tốt nhất), sấm sét sẽ không đánh vào chúng ta”

Tôi nói lời này chỉ là vớ vẩn. Sấm sét không có chỉ số IQ, chúng tôi lại đứng cao như vậy, mà cơ thể con người lại là một chất dẫn, nói không chừng là tự lão tổ nghĩ như thế.

Vừa nói được hai câu, cảnh tượng xung quanh liền tối sầm, chúng tôi giống như đứng trong một đám sương mù dày đặc, không nhìn rõ được bốn phía.

Trong mây đen vẫn là sấm rung chớp giật, thỉnh thoảng có sấm chớp xẹt qua, chiếu sáng cả đỉnh núi. Tôi thừa nhận tôi có chút nhát gan, giờ khắc này hai chân có chút run rẩy.

Lão tổ kéo tôi lại phía sau hắn, cũng không quay đầu lại, nói một câu: “Đồ đệ, sau này nếu như không có ta bên cạnh, ngươi phải học cách mạnh mẽ! Phải kiên cường! Ta chỉ có thể giúp ngươi che chắn một cơn mưa, không thể che chở cho ngươi một đời bão tố.

Tôi âm thầm gật đầu, giờ khắc này trêи đỉnh núi, cuồng phong nổi lên bốn phía, sấm chớt ầm ầm ngày càng dữ dội, cảm giác như sắp đến ngày tận thế.

Ánh chớp soi sáng thân mình lão tổ, chỉ cảm thấy hắn giống như một người khổng lồ, che phía trước mặt tôi, đến khi mây đen trôi đi, cảnh tượng đập vào mắt tôi làm tôi choáng váng.

Bởi vì thời điểm những đám mây đen che phủ chúng tôi, tầm nhìn bị chặn lại, giờ khắc này mây đen bay đi, một lần nữa lộ ra khung cảnh phía trêи đỉnh núi, nhưng so với cảnh tượng trước đó hoàn toàn khác.

Một vách núi đồ sộ, bên trêи đào bới nhiều hang động to nhỏ, trước cửa mỗi hang động đều chạm khắc một bức tượng phật đang ngồi. Ở chính giữa hang Phật lớn nhất, chạm khắc một bức tượng Quan Âm nghìn tay cao mấy chục mét.

Muốn nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt bức tượng Quan Âm nghìn tay, chỉ có thể bật đèn pin cầm tay chiếu lên trêи trời, hơn nữa còn phải ngước đầu, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ đầu tượng Quan Âm.

“Lão tổ, chuyện này… Sao có thể có chuyện đó? Vừa nãy trêи đỉnh núi rõ ràng không có thứ gì, làm sao mây đen đi qua lại xuất hiện một tượng Phật lớn như vậy trêи vách đá?” Lời nói của tôi đều lộn xộn, lúc này thật giống như tiến vào bên trong ảo ảnh, tôi không xác định được tượng Phật to lớn trêи vách đá này đến tột cùng là thật hay giả.

Lão tổ nói: “Đây chính là điểm lợi hại của hang rồng! Hang rồng ẩn trong mây, cần phải có Hỏa Liên nở hoa, cùng với Băng Xà nhảy múa, mới có thể xuất hiện.”

“Nhân Vương Kinh kia là giấu ở đây sao?” Tôi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bàn thờ Phật cao chót vót, cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Đây quả thực là ở trêи ngọn núi cao nhất dãy Thiên Sơn, lại xây thêm một ngọn núi nhỏ, quả thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Lão tổ nói: “Đúng, Nhân Vương kinh chính là giấu ở chỗ này. Thật ra ngọn núi đá Phật này cũng không phải ẩn trong đám mây, mà là được xây dựng trêи ngọn núi này, chỉ có điều bị che giấu vì một vài lý do đặc biệt, chỉ có khởi động các cơ quan trước, kết hợp với mây đen đi qua, mới có thể một lần nữa khiến núi Phật này xuất hiện. Có thể nói, tiền nhân đã rất dụng tâm”

Tôi ừ một tiếng, giờ khắc này theo lão tổ leo lên phía núi Phật.

Bàn thờ Phật này, giống như là một tượng đá cỡ lớn, mà tôi cùng lão tổ giống như hai con kiến bò bên cạnh, trêи núi đá có bậc thang đã được tu sửa, hai chúng tôi trước tiên chạy tới trước mặt Quan Âm nghìn tay, ngẩng đầu nhìn.

Lão tổ chắp tay trước ngực nói: “Cầu mong Quan Âm phù hộ”.

“Không đúng! Lão tổ, núi đá này có người đã đến trước chúng ta!”

Tôi chỉ vào một bó rơm nhỏ trước cửa đá, chấn động nói.