Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 182




Editor: Sên

Lần này ra ngoài, tôi cố ý đeo một cái balo leo núi, trong đó chứa rất nhiều thứ. Đồ ăn, xẻng công binh, giầy leo núi. Lấy khẩu súng lục chú trung niên đưa cho mang ra ngoài đeo ở trêи người, mang nhiều đồ như thế, tôi vẫn thấy thiếu cảm giác an toàn

Sắc trời lại dần dần tối đen, lão tổ mang theo tôi đi ở nơi đầy tuyết, đi khoảng 2 canh giờ thì leo đến một vách núi

Tôi định thần nhìn lại, đối diện vách núi đúng là có một cái cầu có xích sắt. Cái này cùng với cảnh tượng bên trong tầng thứ 3 ở lầu tháp giống nhau như đúc.

Lão tổ nói: Mình ngươi đi thôi, lần này ta không giúp được ngươi.

Giọng lão tổ cũng tràn ngập bất đắc dĩ, hay là hắn cũng biết lần này lành ít dữ nhiều, tôi nói: Không có chuyện gì, đi đường tắt tôi sẽ nhìn thấy dáng dấp già yếu của chính mình. Nhưng không đi đường tắt thì tôi không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng già yếu của mình, vì vậy có thể vượt qua mà đi tiếp.

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng tôi cũng rõ, nhưng sự tình đã đến mức này thì chính là không trâu bắt chó đi cày (không còn cách nào khác), không đi cũng phải đi, không được cũng phải được.

Tôi thân trọng đi tới cầu xích sắt, lúc bàn chân đạp ở trêи mặt băng, lão tổ bỗng nhiên nói một câu: Đúng rồi, ngươi phải thường xuyên chú ý những tình huống kiểu này, nếu có chỗ không đúng thì quay đầu bỏ chạy, nếu thất bại thì có thể trở lại, nếu không sẽ thật sự chết đi. Vậy coi như điều xấu.

“Được, lão tổ ngài yên tâm, không nói những cái khác chứ riêng chạy trốn tôi vẫn có thể.” Dứt lời, tôi bước lên cầu băng. Cảm tạ!

Một bước hai bước, chậm rãi tiến lên

Gió tuyết thổi vào trong cổ tôi khiến tôi không khỏi nheo mắt lại, cái cầu băng này thật ra dài bao nhiêu thì tạm thời chưa biết, bây giờ sắc trời đã tối hẳn, xung quanh đều đen thùi lùi. Tôi chỉ có thể mở đèn pin cầm tay đi về phía trước

Đèn pin chiếu sáng ở lòng bàn chân trêи mặt băng, mặt băng rất mỏng giống như pha lê, tôi cảm giác mình như đang đi trêи chín tầng trời

Lúc này gió đang lớn. Mây mù bốn phía cũng đã tiêu tan, tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn lão tổ, hắn không nhúc nhích đứng ở đầu cầu nhìn tôi.

Lúc đi về phía trước, tôi thi thoảng lại cúi xuống nhìn chân, thi thoảng nhìn con đường phía trước, hai hàng xích sắt đổi chiều có rất nhiều thớ băng, cũng không biết đã bị đóng băng bao nhiêu năm rồi, có thớ băng dài khoảng 3-4 mét như trường kiếm Hàn Băng

Đột nhiên đối diện cầu băng truyền đến từng đợt chấn động có tiết tấu, giống như đối diện cũng có người chạy về phía tôi, tôi ngẩn ra, nghĩ thầm cầu băng này không phải là biết tự lay động chứ?

Khối băng đều là một thể thống nhất, nếu như phát sinh chấn động thì chắc chắn sẽ vỡ vụn. Nhưng hiện tại lòng bàn chân chỗ cầu băng lại là hoàn hảo không một chút tổn hại, thế nhưng trêи cầu lại truyền tới cảm giác chấn động rất chân thực, giống như một đội nhân mã vội vàng phi tới từ phía đối diện, làm cầu băng chấn động lắc tới lắc lui

Tôi mau chóng nửa ngồi nửa quỳ, ổn định trọng tâm, cũng không dám đi nữa. Chỉ sợ cầu băng sụp xuống rơi vào trong vực sâu nghìn trượng

Cũng chính tại 7-8 giây này, cảm giác chấn động biến mất không còn tăm hơi, tôi nghi ngờ nói: Chẳng lẽ là gió lay động xích sắt cầu băng nên mới có cảm giác chấn động?

Nghĩ như vậy cũng không đúng, bởi vì nếu như gió lớn thổi qua thì tôi chắc chắn sẽ cảm nhận được, nếu là một cơn lốc thì còn có thể thôi tôi từ trêи cầu băng rơi xuống

“Đồ đệ! Chờ một chút!” Tôi cũng vừa mới đi được mười mấy mét, phía sau đầu cầu đã thấy lão tổ gọi một câu

Tôi quay đầu lại nhìn, lão Lạt Ma chẳng biết từ bao giờ cũng đứng bên cạnh lão tổ, lúc này bước lên cầu nối chậm rãi đi tới chỗ tôi

“Cao tăng, sao ngươi lại đến đây?” Chờ Lạt Ma đi đến trước mặt tôi, tôi nghiêng đầu hỏi

Lão Lạt Ma nói một câu: Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu muốn để rắn tuyết múa lên thì phải có người giúp ngươi, lão tổ không tiện lên đường cho nên ta đã tới đây.

Tôi không biết nên nói cái gì, nhưng trong lòng thì đang rất cảm động. Nhưng có thể cao tăng cũng biết nếu chỉ dựa vào một người trẻ tuổi như tôi thì căn bản là không có cách nào đi đến nơi cùng hung cực ác đó được.

Tiếp tục đi đi. Lão Lạt Ma khẽ mỉm cười, chắp tay trước ngực đi về phía trước.

Nhắc tới cũng kỳ, sau khi lão Lạt Ma lên cầu, cái cảm giác chấn động kia đã biến mất không còn tăm hơi, cũng không xuất hiện lại nữa. Hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy lão Lạt Ma cũng nhất định là một cao nhân, sau khi hắn lên cầu băng thì đã đi ở chính giữa chỗ mặt băng mỏng nhất nhưng lại giống như đang đạp chân ở đường đi bộ, rất chắc chắn.

Lão Lạt Ma không quay đầu lại nhưng lại biết tôi ở phía sau nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng không quay đầu lại, trong giọng nói mang theo một loại cảm giác tang thương, nói với tôi: Nửa đời trước của ta như băng mỏng trêи giày, mấy lần bồi hồi tội ác lúc trước. Ta không sợ chết, nhưng ta không thể chết được.

Tôi ồ một câu, cũng không biết nên nói cái gì.

Bây giờ, khi tôi chân chính đứng ở bên trêи miếng băng mỏng, ngược lại cũng coi như là an toàn, đi rất vững vàng. Lúc lão Lạt Ma bước đi quả nhiên là sải bước (đi một cách thoải mái), không uý kị (kiêng kị, sợ hãi) bất cứ chuyện gì.

Tôi hỏi hắn: Cao tăng, cây cầu băng xích sắt này dài bao nhiêu? Là ai sửa vậy?

Lão Lạt Ma nói: Ít nhất là trăm mét. Cái cầu này treo bằng dây cáp, xây từ 160 năm trước, thời gian xây dựng cây cầu thật ra ta là người giám sát thi công, ai…

Tôi trừng mắt, khuôn mặt khó có thể tin được, lão Lạt Ma nhất định là người chết, đã bị chết ở ngay tại Thiên Sơn nên vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!

Tôi cầm đèn pin chiếu rọi, tuy nói là sẽ không có mây mù nhưng vẫn không nhìn thấy đáy là cái dạng gì nữa, lão Lạt Ma nói: Các ngươi không phải có cầm gậy phát sáng sao? Bẻ gãy một cái rồi vứt xuống xem sâu bao nhiêu.

Lão Lạt Ma có thể biết tôi rất muốn biết này vực sâu đến cùng sâu bao nhiêu.

Tôi rút từ trong ba lô leo núi ra một cái gậy phát sáng, dùng sức bẻ mấy cái để gậy phát sáng toàn bộ phát ra ánh sáng, sau đó ném xuống cầu băng.

Lão Lạt Ma cùng tôi đứng song song một chỗ liếc nhìn, cái gậy màu lam phát sáng, sau khi ném đi thì rung rinh hướng về dưới đáy vực sâu rơi mất, ròng rã qua hơn hai mươi giây vẫn còn đang rơi.

“Ha ha, biết sâu bao nhiêu rồi nha.” Lão Lạt Ma vỗ vỗ bờ vai của tôi, ra hiệu tôi tiếp tục đi lên.

Tôi ừm một câu, nói: Rất sâu, rất sâu.

Lúc tiếp tục đi lên, tôi theo sát lão Lạt Ma, lúc này chúng tôi ít nhất cũng đã đi được một nửa lộ trình, lại tiếp tục cắn răng đi tiếp. Lúc đii hết cầu băng thì nghĩ biện pháp để Băng Xà múa lên là có thể thật sự tiến vào hang rồng rồi

Tới nơi này đã mấy ngày, tôi cảm thấy cần phải nắm bắt chút thời gian.

Cứ suy tư như vậy, khóe mắt liếc qua bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bên cầu băng, ở đằng kia, trong bóng đêm vô tận, ở nơi sâu xa bỗng nhiên có một chút ánh sáng màu lam chậm rãi bay lên

Tôi sững sờ, nghĩ thầm: Cái ánh sáng màu lam kia là cái gì? Là cái gậy phát sáng lúc nãy tôi ném à?

Nhưng tôi là ném gậy phát sáng xuống a, theo tác dụng của trọng lực trái đất thì thỏi phát sáng nhất định là hướng rơi xuống chứ không phải bay lên.

Tôi liền vỗ vỗ vai lão Lạt Ma, hỏi: Cao tăng, ngươi xem vật bên vực sâu kia là vật gì?

Lão Lạt Ma ngừng lại, nghỉ chân quan sát, khả năng là do hắn đã lớn tuổi, ánh mắt cũng không nhìn rõ lắm, híp mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng nói: Nhìn không rõ lắm, chờ một lát.

Trong bóng đêm vô tận của vực sâu, ánh sáng màu lam kia chậm rãi bay lên, rất giống gậy phát sáng tôi ném xuống.

Trong đầu ầm ầm chấn động, tôi nghĩ thầm: Sẽ không phải là cây gậy tôi ném xuống đang bay lên chứ?

Tôi trợn to hai mắt, lúc này gió tuyết đã ngừng thổi. Trong đêm tối hai chúng tôi đứng ở trêи cầu băng, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đối phương hít thở.

Cánh tay của tôi có chút run, lúc này không nhịn được từ sau eo rút súng lục ra, tôi hỏi lão Lạt Ma: Cao tăng, khỏi phải quan tâm nó là cái quỷ gì, trước tiên tôi cứ đánh nó một cái?

Cao tăng hiện tại cũng chú ý tới ánh sáng màu lam này, hắn cân nhắc một lát rồi nói: Trước tiên đừng động thủ.

Chờ đến lúc ánh sáng màu lam cách chúng tôi càng ngày càng gần, chúng tôi vẫn không tài nào nào thấy rõ được đó là vật gì, chỉ cảm thấy đoàn ánh sáng màu lam lơ lửng kia không cố định, khi thì nhanh khi thì chậm, căn bản không có bất kỳ quy luật nào.

“Còn gậy phát sáng không? Lại bẻ thêm một cái đi.” Lão Lạt Ma khuôn mặt cũng treo đầy vẻ nghi hoặc, chuyện như vậy hắn cũng là lần đầu thấy.

Tôi ừ một tiếng, từ bên trong ba lô leo núi lại lấy ra một gậy phát sáng, sau khi đem toàn bộ bẻ gãy cho sáng thì ném xuống dưới vực sâu

Trong đêm tối, ánh sáng lam kia càng lúc càng loé sáng như một ngôi ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm. Màu xanh lam của thỏi phát sáng loạng choạng lắc lư phiêu lạc xuống dưới đáy vực sâu, biến mất không còn tăm hơi, nhưng chỉ là trong chốc lát. Bỗng nhiên dưới đáy vực sâu lại xuất hiện một điểm sáng màu lam, lúc này nó hướng về phía cầu băng, chậm rãi lơ lửng bay lên.

Lão Lạt Ma kinh hãi nói: Sao có thể có chuyện đó? Lẽ nào…