Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 162




Bác Hải ư?

Chẳng lẽ bác Hải đã tìm được đồ vật gì rồi? Hoặc là bí thuật gì có thể khắc chế lão tổ?

Nhị gia à?

Nhị gia đã mất tích mấy ngày rồi, cũng không biết làm cái gì nữa nhưng chắc chắn là đi tìm phương pháp đối phó với lão tổ

Có phải là chú trung niên không?

Chú trung niên cũng mất tích nhiều ngày rồi, nhưng mà tôi nói với hắn súng lục đối với lão tổ vô tác dụng, bây giờ nhìn lại, đừng nói là súng lục, khiêng cả một ống phóng rocket đến phỏng chừng cũng không giết được lão tổ.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể làm rõ là ai muốn giết lão tổ, nhưng tôi biết chắc đấy là người một nhà.

Tôi bây giờ trong lòng đang rất xoắn xuýt, thật ra cũng đang suy nghĩ xem có muốn trong bóng tối giết chếy lão tổ hay không. Lúc mới gặp lão tổ, tôi thừa nhận vô cùng căm hận hắn, đầu tiên hắn dung túng để Chú Quỷ bắt đi Cát Ngọc nhốt ở bên trong bình thuỷ tinh, Chú Quỷ lấy đó làm mồi nhử tôi, dụ dỗ tôi đi đến nhà xưởng để cướp Mắt Quỷ

Nhưng lão tổ cũng không biết Chú Quỷ dùng thủ đoạn như thế bởi vì khi hắn biết Chú Quỷ bắt Cát Ngọc, trong mắt cũng đầy vẻ nghi hoặc. Tôi cảm thấy lão tổ không phải là giả bộ, bởi vì thực lực của hắn không cần thiết phải bịa đặt, muốn giết tôi cũng chỉ cần vài phút.

Tiếp theo, lão tổ đã đả thương Nhị gia, chú trung niên cùng bác Hải. Trong ba người Nhị gia là bị thương nặng nhất. Xương sườn của hắn bị lão tổ dẫm gãy đến mấy cái, hơn nữa Nhị gia còn phải chặt đi cánh tay của mình để nhét Mắt Quỷ vào trong miệng tôi, dẫn đến việc tôi và Mắt Quỷ dung hợp làm một. Chú trung niên thì bị cứa đứt cổ, may mắn không ảnh hưởng đến tính mạng. Còn bác Hải dù sao cũng là đồng môn vãn bối của lão tổ, vì thế nên lão tổ ra tay với hắn nhẹ nhất, còn chữa lành chân cho hắn

Lúc đó thù hận của tôi đối với lão tổ là vô biên. Nhưng bây giờ nghĩ đến lão tổ thật sự tàn nhẫn, cái này tôi phải thừa nhận. Thậm chí một số lúc tôi cảm thấy hắn đều có chút thảo gian nhân mạng rồi (?). Giết nguòi không chớp mắt, nói động thủ liền động thủ khả năng cũng vì hắn bất tử, sống đến mấy trăm năm, nhìn thế giới muôn màu đã quen rồi

Nhưng bây giờ tôi lại thấy lão tổ thật ra cucng rất tốt, ít nhất trong lòng hắn cucng chôn giấu quốc gia đại nghĩa (việc lớn của quốc gia). Cái này rất tốt, tôi rất khâm phục

Vướng mắc trong lòng đúng là không thể tan, buổi trưa cũng không có vé xe, tôi mua vé lúc trưa mà hơn bốn giờ chiều mới xuất phát, sau khi trả phòng lúc mười hai giờ, lão tổ nói: Hai ta đi dạo phố đi, nhìn cảnh vật xung quanh một chút

Tôi cười nói: Lão tổ ngươi vẫn rất có nhã hứng nha.

Lão tổ cười nói: Ta sống mấy trăm năm rồi. Sở dĩ không trở thành dã nhân (người rừng :v) bởi vì vẫn đi theo xu thế phát triển của thế giới, cái này hiện tại gọi là xã hội thuỷ triều

Tôi và lão tổ đi dạo phố đến trưa, lúc ăn cơm, chúng tôi tìm một cái quán nhỏ tuỳ tiện gọi hai bát mì, ven đường tình cờ có gió nhẹ thổi qua, đang ăn mỳ lão tổ bỗng nhiên nhỏ giọng nói với tôi: Có sát khí

Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn quanh, gắp lên một đũa mì cứ treo lơ lửng giữa không trung, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: Lão tổ, sát khí ở đâu

Sát khí ở trong lòng, ngươi không cảm giác được.

Tôi không nói nữa, chỉ tiếp tục ăn mì, nhưng lúc này khoé mắt bỗng dưng thoáng nhìn mặt lão tổ trong bát mì, những sợi mì kia đều biến thành màu đen nhánh, lão tổ dùng chiếc đũa nhọn chọc lên mì sợi, xem ra giống như là từng con cá chạch nhỏ

Tôi cứ kinh ngạc không thôi, nhỏ giọng nói: Lão tổ lão tổ, ngươi đừng ăn trước, có phải là có độc không?

Lão tổ cười gằn, nói: Đây không phải độc, đây là tại thuật (?)! Ta lại muốn cho hắn xem xem, đến cùng là hắn cao tay hay là ta mệnh cứng!

Lão tổ nói xong liền tiếp tục ăn, những sợi mì đen thùi lùi kia cứ như vậy bị lão tổ ăn hết vào miệng, cuối cùng hắn bưng bát mì sợi, nước mì đen như nươc mực, cứ thế húp một hơi chổng vó lên trời.

Hừ hừ, tiểu tử, đi theo ta, ngày hôm nay lão tổ liền để ngươi mở mang xem cái gì gọi là thân thể bất tử. Lão tổ mang theo tôi đi về chỗ góc tối ở thị trấn nhỏ mà đi, ngẩng đầu nhìn trời một chút, bầu trời lúc này chính là giữa trưa.

Tôi cảm thấy tin tức kia lan truyền cho tôi có thể là phải động thủ giết chết lão tổ rồi. Nhưng hắn là ai tôi bây giờ còn không biết, cũng không hiểu hắn có phải muốn tôi giúp hắn hay không, nếu không thì cho tôi lông ngỗng làm gì?

Đã đến ngoài trấn nhỏ, lúc không có người, lão tổ dừng lại, hai tay chắp ở sau lưng, một luồn khí tự nhiên mà sinh ra, hắn nói với tôi: Tiểu tử, nhìn một chút đi, có thể học mấy chiêu, có gì không hiểu cứ hỏi ta.

Lão tổ bây giờ đối với tôi ngày càng tốt, nhưng có thê rlaf đang cô độc mấy trăm năm lại gặp được người lảm nhảm, có thể nói chuyện phiếm, tuỳ tiện phạt, làm bạn gay đi dạo phố. Ách! Không được nói là bạn gay, phải nói là anh em kết nghĩa

Hai chúng tôi đứng ở ngõ trung gian, ánh mặt trời không cách nào chiếu vào được, chỉ có thể chiếu rọi ở trêи mặt tường ngõ phía nam, hơn nữa là chiếu xéo tới, chỉ chiếu được một nửa, nửa kia vẫn là bóng tối. Tôi cùng lão tổ liền đứng ở trong bóng tối

Lão tổ hai tay chắp ở sau lưng, căn bản không cần nhìn đồ vật gì xuất hiện phía sau, nhưng tôi thì thận trọng nhìn chằm chằm phía sau, thấy đầu ngõ xuất hiện người mặc hý bào

Hai người này có một nam một nữ. Nam vì là Chung Quỳ, nữ vì là Hoa Mộc Lan, hai người tay cầm bảo kiếm chậm rãi hướng về phía lão tổ đi đến

Lão tổ căn bản không hề xoay người mà là khinh miệt cười nói: Bản lĩnh cỡ này mà cũng muốn giết ta?

Tôi còn có ý tốt nhắc nhở một câu: Lão tổ, vẫn là cẩn thận chút đi.

Lão tổ nói: Ngươi lui về phía sau!

Tôi mau chóng chạy tới cuối ngõ, mới vừa đứng lại đã thấy người mặc áo bào Chung Quỳ màu đen loé cái đã vọt tới trước mặt lão tổ, bảo kiếm trong tay nhắm ngay trán lão tổ chém tới

Mà người mặc áo bào trắng Hoa Mộc Lan cũng là bóng người loé lên một cái xuất hiện phía sau lão tổ, bảo kiếm hướng tới ngực lão tổ đâm tới

Lão tổ thế nhưng lại bất động như Thái Sơn, cứ thế đứng tại chỗ..

Hai thanh kiếm cắm ở trêи người lão tổ trong nháy mắt, quần áo lão tổ đã ầm ầm bốc lửa! Tôi sợ hết hồn, lão tổ ngoài ý muốn hồ nghi nói: Sừng rồng hỏa thuật?

Thấy trong mắt lão tổ xuất hiện một vẻ kinh ngạc, tôi mơ hồ cảm thấy cái gọi là sừng rồng hoả thuật này nhất định lão tổ đã từng thấy, hoặc là đã biết nội tình.

Đúng như dự đoán, lão tổ chắp tay trước ngực, tuy nói là đứng nguyên tại chỗ không động đậy, trêи người bốc cháy, nhưng hắn tựa như căn bản không có nguy hiểm.

Một lát sau, thân thể lão tổ chợt bắt đầu hòa tan!

Không sai, giống như là một pho tượng sáp, thân thể lão tổ bắt đầu xụi lơ, hoà tan giống như bị hoả táng vậy, chốc lát liền lưu lại trêи ặmt đất một đống chất lỏng trong suốt

Tôi sợ hãi, cho rằng lão tổ bị giết chết rồi.

Nhưng một lát sau, trêи đất một ít than trong suốt chất lỏng lần thứ hai tụ lại, mà lần này tụ lại sau lão tổ mới hoàn toàn khϊế͙p͙ sợ đến ta.

Hòa tan lúc trước lão tổ, một con hai tay, cùng người bình thường không thể nghi ngờ. Hòa tan qua đi một lần nữa tụ lại lão tổ, một đầu, song diện!

Này giời ạ là quái vật nào?

Con ngươi của tôi đều sắp trợn lồi ra. Lão tổ biến hoá như vậy thật khó làm tôi tưởng tượng được, hắn vậy mà mọc thêm một cái đầu ở phía sau gáy, noid cách khác là hắn không có gáy!

Lão tổ biến thành như vậy, nhanh chóng cùng Chung Quỷ và Hoa Mộc Lan chiến đấu, lão tổ lúc này hai khuôn mặt đồng thời có thể chú ý trước sau, lúc công kϊƈɦ càng thêm nhanh nhẹn.

Đặc biệt là sau khi hắn nhảy lên đánh, một khắc trêи không trung có thể thấy Huyễn Ảnh tầng tầng đánh ra vô số, những chiêu này đừng nói là tôi nhìn có thể hiểu, có thể nhìn thấy hay không mới là một chuyện bởi vì tốc độ quá là nhanh.

Cái này, tại hắn mắt cặp da bắn ra sự tình lên, ta đã là khuất phục, viên đạn ra khỏi nòng tốc độ đều có thể dùng mí mắt kẹp lấy, lão tổ không thể dùng thường nhân ánh mắt đến xem hắn.

Tôi nhìn chằm chằm trong lúc đánh nhau, lão tổ trước tiên đuổi theo so chiêu với Hoa Mộc Lam, tôi phát hiện lão tổ mỗi lúc đánh tơiz Hoa Mộc Lan, trêи người nàng lại bốc lên một tia khói đen, ngay khi lão tổ tấn công tiếp thì thân thể Hoa Mộc Lan cũng bốc cháy lên lửa lớn. Nhưng nàng không rít gào, sau khi thân thể bốc cháu liền hoá thành một đống đen xám, tôi mơ hồ nhìn thấy đống ấy có viết hai chữ.

Lẽ nào đây là đạo gia bùa chú?