Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 147




*Editor: Mộc

Lúc nói chuyện, lão tổ trừng hai mắt, nhìn về phía nòng súng, tay tôi có chút run rẩy, không biết lão tổ có ý gì.

Cụ thể mà nói. Tôi không biết lão tổ là cố ý nói mát, hay là thật lòng muốn cho tôi nổ súng bắn hắn.

Nếu như lão tổ nói mát, vậy tôi nổ súng, chẳng phải là trực tiếp bị lão tổ bóp chết sao?

Sau khi cân nhắc hơn thiệt, tôi nuốt nước bọt, nói: “Ta… Ta không dám bắn.”

Lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Không có tiền đồ!”

Sau đó lão tổ lấy súng lục trong tay của tôi, nói với tôi: “Mở to hai mắt mà nhìn!”

Lão tổ nắm lấy súng lục, thế nhưng lại đem súng nhắm vào tròng mắt của chính mình, trong nháy mắt tôi không kịp phản ứng, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, một ngọn lửa bắn ra từ bên trong súng lục.

Thời khắc này, thời gian như dừng lại, dường như tôi có thể thấy được tốc độ viên đạn bắn ra. Tôi chỉ cảm thấy không khí trong đất trời cũng bắt đầu ngưng lại.

Khi viên đạn kia bay đến trước mắt lão tổ, sắp bắn vào con ngươi lão tổ, lão tổ bỗng nhiên nhắm mắt! Trong khoảnh khắc viên đạn sắp chạm vào con ngươi, mí mắt lão tổ bỗng nhiên khép kín, kẹp chặt lấy viên đạn, đầu đạn liền dừng lại ở mí mắt!

Ở hai bên đầu đạn. Còn có thể thấy rõ ràng tơ máu trêи con ngươi lão tổ! “Võ công trong thiên hạ. Vô kiên bất phá, duy mau bất phá (?), nhưng ta cho ngươi biết, ta đây không phải là võ công!” Lão tổ híp mắt, mí mắt kẹp đầu đạn, lạnh lùng nói với tôi.

Tôi đã triệt để sợ ngây người, đứng tại chỗ ngây người như phỗng, cũng không biết nên nói cái gì. Lão tổ mở mắt ra. Lạch cạch một tiếng, đầu đạn rơi xuống đất, lão tổ vỗ bờ vai của tôi nói: Khi ta còn chưa muốn giết ngươi, ngươi không nên làm việc quá phận, không chạm đến giới hạn của ta, ta cũng sẽ không giết ngươi! Nói xong, lão tổ xoay người rời đi, lúc lão tổ sắp biến mất trêи đường nối, tôi gọi một tiếng: Lão tổ, ngươi nói đây không phải võ công, vậy đó là cái gì?

Lão tổ dừng lại, nghiêng mặt, nhưng vẫn không lên tiếng, lần thứ hai trực tiếp rời đi, dần dần biến mất trong bóng tối.

Trần Vĩ đứng lên, quơ quơ tay trước mắt tôi. Hỏi: “Lão đệ, chúng ta nên làm gì?”

Trước mắt tôi không có nguy hiểm, tiểu tử đưa thuốc lá cũng bị lão tổ giết chết rồi. Giờ đây trong đầu tôi lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới một kế sách tuyệt hảo.

Tôi bây giờ, cùng Mắt quỷ hòa làm một thể, tôi chính là Mắt quỷ, Mắt quỷ chính là tôi. Lão tổ muốn lợi dụng sức mạnh thần bí trong mắt quỷ, vậy nhất định là phải bảo vệ tôi cho tốt, hắn nói chọc giận hắn thì sẽ giết chết tôi, không chừng là cố ý dọa tôi sợ, muốn tôi nghe lời một chút, như vậy thu phục khá là đơn giản.

Tiếp theo, mục đích lần này tới nhà xưởng, là vì tôi muốn điều tra tại sao tại có thêm một chiếc xe buýt số 14, mục đích của tôi đã đạt được, mà Trần Vĩ lại thất bại trong gang tấc, không tìm được bất kì nguyên nhân nào khiên thân thể mục nát, vì vậy không thể ngăn cản tốc độ mục nát của thân thể.

Tôi nghĩ, nói với Trần Vĩ: “Trần ca, ở núi Long Hổ, huyền quan trong vách đá có Phạm Diễn thần thụ, ở giữa mọc ra hình dáng của một cái quan tài, trước đây có người từng thử, hẳn là có thể tái tạo thân thể, hay ngươi đi tới núi Long Hổ thử xem?”

Nghĩ tới lúc việc trong nhà xưởng tìm nguyên nhân thân thể mục nát, tôi đoán rằng việc này quá sức rồi. Vì lẽ đó, suy nghĩ một hồi, vẫn đem chuyện này nói cho Trần Vĩ.

Trần Vĩ thở dài, tuy rằng gật gật đầu, nhưng trêи mặt vẫn mang theo vẻ mất mát, hắn hẳn là cảm thấy tôi đang lừa gạt hắn.

Khi Trần Vĩ và tôi cùng rời khỏi đường nối, tôi cảm thấy chuyện liên quan tới chuyến xe buýt số 14, tạm thời có thể bỏ qua một bên.

Về phần người lén lút lắp đặt camera, chẳng cần biết hắn là ai, mặc kệ hắn chuẩn bị lúc nào hãm hại tôi, cái này tạm thời không quan trọng.

Trêи đường trở về, Trần Vĩ hỏi tôi: “Lão đệ, ngoại trừ Phạm diễn thần thụ, còn có phương pháp khác có thể ngăn cản thân thể mục nát không?

Tôi nghĩ, nói: “Phương pháp khác tôi thật sự không biết, trước mắt tôi chỉ biết một phương pháp, có điều việc tìm kiếm Phạm Diễn Thần Thụ rất phức tạp, nếu có một người sống đi theo, dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ có điều…

Nói đến chỗ này, tôi bỗng nhiên dừng lại, tôi cảm thấy không nên nói thêm gì nữa.

Trần Vĩ lại thở dài nặng nề, trở lại Phòng Tử Điếm, tôi thở dài, trong lòng tự nhủ hiện tại chỉ có thể chờ đợi thôi.

Thứ nhất, chờ Bác Hải trở về, chính Bác Hải cũng nói rồi, nếu như hắn có thể sống sót trở về, còn có biện pháp đối phó với lão tổ, mà biện pháp này hẳn là của sư phụ Bác Hải trước khi chết để lại cho hắn, tôi tạm thời nghĩ như vậy, còn đúng hay sai thì không biết.

Thứ hai, chính là đợi lão tổ, lão tổ nói hắn có chuyện phải làm, xong xuôi công việc sẽ tới tìm tôi, đến lúc đó phỏng chừng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế lấy sức mạnh của mắt quỷ trong cơ thể tôi. Nếu không đề cập đến, tôi còn thể an toàn, nếu như nói ra, tôi chắc chắn phải chết.

Thứ ba, chính là chờ đợi người lắp trộm camera mini, mục đích người này trang bị camera mini, tôi không rõ, nhưng hắn làm chuyện này chắc chắn không phải vô căn cứ, không chừng chính là để doạ dẫm tôi.

Nghĩ đến nên đi trước, tôi trở về ký túc xá, đứng trước cửa hút liền hai điếu thuốc lá, sau đó mới về vào phòng trọ, ôm Cát Ngọc đang mơ màng ngủ say, ngủ!.

Sáng sớm hôm sau, tôi còn chưa tỉnh ngủ, có người gõ cửa phòng.

“Lưu Minh Bố có ở đây không? Nếu nghe được, xin hãy mở cửa!”. Sau khi tôi mặc quần áo đàng hoàng, đứng sau cửa lớn tiếng hỏi:”Ai vậy? Làm gì đấy?”

Trong lúc nói, tôi mở cửa phòng ra, thấy 4 người mặc cảnh phục.

“Chúng tôi là cảnh sát của cục, có đoạn video giám sát cho thấy anh là người gần nhất bị nghi ngờ có liên quan đến vụ cầm súng mưu sát, bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ anh.” Lúc cảnh sát bắt đầu nói, tay trái cầm thẻ cảnh sát, sau đó tay phải giơ lên một tờ giấy A4, bên trêи có 3 chữ to màu đen nổi bật.

Lênh bắt giữ!

Còng tay lạnh lẽo, còng trêи cổ tay của tôi, tôi bối rối. Cát Ngọc nhanh chóng nhào tới hỏi tại sao, hỏi tôi phạm tội gì, sau khi cảnh sát ở lại kiên trì giải thích, trực tiếp mang tôi đi, đưa lên xe cảnh sát.

Dọc theo con đường này, tôi vẫn thật là ʍôиɠ lung, tôi thật sự bối rối. Cái video giám sát kia, hắn không cần thiết phải báo cảnh sát chứ?

Chẳng lẽ, người quay đoạn video giám sát kia, cùng với tiểu tử đưa thuốc lá có liên quan? Mà tên tiểu tử kia xem như là gián tiếp bị tôi hại, cho nên bọn hắn liền đem video giao cho cảnh sát, dùng thứ này báo thù tôi?

Cái này đúng là có khả năng, tôi ngồi đàng hoàng ở trêи xe cảnh sát, sau khi đến cục cảnh sát, bắt đầu vòng thẩm vấn thứ nhất.

Tôi ngồi trêи ghế dựa, 2 tay cùng 2 chân đều bị còng, căn bản là không nhúc nhích được, 2 cảnh sát ngồi ghế đối diện bắt đầu hỏi tôi.

“Tên gọi là gì?”

“Lưu Minh Bố.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“26”

Tôi cẩn thận đáp lại mọi vấn đề từ cảnh sát, nhưng khi hỏi đến việc tại sao tôi muốn cầm súng giết người, tôi nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh nhầm chứ? Tôi chưa hề giết người, là Cẩu Đản ra tay đánh tôi trước. Tôi chỉ cầm súng tự vệ mà thôi.”

Là hắn định dùng xẻng đập chết tôi trước, cho nên tôi mới nổ súng, tôi khéo léo nói, đem lỗi đổ lên đầu Cẩu Đản.

Sai khi tra hỏi một hồi, họ nhốt tôi vào phòng tạm giam, tôi cắn răng, âm thầm nói rằng: “Ta nhất định phải tra ra là tên khốn nào cố ý hại ta!”

Buổi tối, tôi một mình ngồi trong phòng giam tối tăm, một mình đối mặt với vách tường tối om, nhất thời cảm thấy nhân sinh (nhân sinh: cuộc sống con người) vào lúc này đã sụp đổ.

Giết người, một khi đã thành tội danh, một khi đã được xác lập, vậy coi như là ngày tận thế của tôi.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài nhà tù truyền tới những tiếng bước chân nhẹ nhàng, lỗ tai tôi giật giật, mau mau lẻn đến cửa nhà tù, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đó là những tiếng bước chân nhẹ nhàng, nó rất nhẹ, rất nhẹ.

Tôi định thần, nhìn lại, là lão tổ đến rồi!

“Lão tổ!” Tôi nhỏ giọng hét lên một tiếng, chẳng biết vì sao lão tổ lại tìm đến tôi.

Lão tổ ở ngoài song sắt nhìn tôi một cái, nói với tôi: “Tại sao ngươi bất cẩn như vậy? Nhiều chuyện xảy ra như vậy?”

Tôi nói: “Lão tổ, cái này cũng không trách ta được, không phải ta muốn kiếm chuyện, thời gian này ta vẫn luôn bị người khác gài bẫy, vẫn luôn bị người khác hãm hại, ta cảm thấy có khả năng ta là một trong số những người bị hại.”

Lão tổ còn chưa kịp nói, tôi liền nói: “Nhưng có thể người gài bẫy ta, cũng muốn lấy được Mắt quỷ, dùng sức mạnh trong mắt quỷ để xuyên qua thời gian không gian.”

Lão tổ vừa nghe, lập tức đưa tay tóm chặt cổ áo của tôi, hỏi: “Tên kia là ai? Nói cho ta…ta đi giết hắn.”

Tôi liền nói: “Vấn đề ở chỗ ta cũng không biết a, lão tổ, thật sự không phải ta lừa ngươi. Đây, rõ ràng là có người lừa ta.”

Lão tổ nhìn tôi một cái, nói: “Trước tiên ta cứu ngươi ra, trở về sẽ từ từ nói.”