Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 133




Trêи đường trở về, tôi gần như đạp ga hết mức, hơn một giờ đêm, ở trêи đường, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có.

Một mạch xông về phía trước. Hi vọng nhanh lên một chút, đuổi kịp chiếc xe 14 kia, bởi vì tôi cảm thấy tài xế của chiếc xe 14 đó, chính là Trần Vĩ!

Vừa nãy, tôi cố ý gọi điện thoại cho hắn, chính là muốn nghe xem hắn ở nơi nào, nếu như hắn đang lái xe bus, nhất định sẽ truyền đến tiếng ô tô khởi động, đến mỗi một cái trạm dừng, hành khách lên xe cũng sẽ dẫm đạp mặt đất, phát ra âm thanh, cùng với âm thanh bỏ tiền vào hộp của xe bus.

Nhưng mới rồi trong lúc cùng Trần Vĩ gọi điện thoại, hắn bên kia vẫn luôn rất yên tĩnh, tĩnh giống như là ngồi trong phòng. Tôi cảm thấy hắn hẳn là đem xe đỗ tại ven đường, mới tiếp điện thoại tôi.

Vì lẽ đó, tôi mới tăng nhanh tốc độ truy đuổi, nếu như đúng như ý nghĩ của tôi. Như vậ, Trần Vĩ, người này có gì đó quái lạ rồi.

Chờ đến lúc tôi xông vào Phòng Tử Điếm (tên của bến xe chăng?). Cũng không gặp lại chiếc xe 14 kia, hơn nữa sau khi tôi lái xe tiến vào tổng trạm, tôi tìm khắp các góc tổng trạm, cũng không phát hiện chiếc xe bus Lam Tinh thứ hai.

Loại xe bus kiểu cũ này, chỉ có chiếc xe này của tôi.

Trong lòng tôi cả kinh, nghĩ thầm: Chẳng lẽ chiếc xe bus số 14 kia, không phải dừng Phòng Tử điếm? Mà là chỗ xa hơn?

Không đúng!

Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng, Phòng Tử Điếm đã là ngoại ô thành phố rồi, nếu đi xa hơn, vậy thì ra khỏi cái thành phố này, hoang vu cực kỳ, đều là lúa mạch. Nơi như vậy sẽ không có xe bus công cộng, mà dù có có.

Hệ thống giao thông công cộng của thành phố, không có khả năng bao trùm xa như vậy.

Nếu là như vậy, chiếc xe 14 kia rốt cuộc là lái đến nơi nào? Tại sao tôi có được mắt quỷ, sau khi trở về, liền không giải thích được vì sao có nhiều hơn một chiếc xe 14?

Lẽ nào đây chính là biểu thị, tôi đã vô dụng, hiện tại cần một tài xế khác, thay thế được tôi?

Tôi đang sững sờ, bỗng nhiên sau lưng có một đôi tay vỗ vào bả vai của tôi. Tôi lại là cả kinh, quay đầu lại còn chưa kịp nói chuyện. Trần Vĩ liền cười nói: Ha ha ha, lão đệ, xem ngươi sợ hãi chưa kìa, đánh một cái liền giật mình.

Tôi thở dài một cái, nói: Trần ca, người đáng sợ, hù chết người. Ngươi cũng đừng hơn nửa đêm đập bả vai tôi.

Trần Vĩ nói: Lão đệ, đi, uống hai chén đi.

Chẳng biết lúc nào, Trần Vĩ xưng hô với tôi, đã từ tiểu Lưu thăng cấp làm lão đệ, hai chúng tôi, dựa quan hệ bên ngoài mà nói thì ngày càng thiết, trêи thực tế tôi vẫn cứ cảm thấy là bạn nhậu thì đúng.

Tôi liếc mắt nhìn kiểu tóc của Trần Vĩ, hơi dài, nhưng có điều, lông mày cùng với người lái chuyến xe bus 14 kia, rất giống rất giống.

Tôi hỏi: Trần ca, thời điểm tôi chuyến xuất phát, ngươi một mực ở đây uống rượu?

Trần Vĩ gật đầu, ừ một tiếng, ôm cổ tôi đi đến trong phòng làm việc.

Mới vừa vào văn phòng, một luồng mùi rượu nồng nặc liền phả vào mặt, cái loại mùi vị gay mũi này làm cho tôi phải nhanh chóng che kín miệng.

Trần ca, ngươi uống bao nhiêu? Tôi nhìn vỏ chai rượu trêи đất, cau mày hỏi.

Trần Vĩ gãi đầu một cái, nói: Đại khái là hai, ba cân đi.

Nói thật, đêm nay, lúc tôi theo Trần Vĩ nâng ly cạn chén, tôi mơ hồ cảm thấy không đúng, Trần Vĩ không nói thật với tôi,chuyện liên quan đến nhà xưởng bỏ hoang, hay là hắn đang gạt tôi.

Bởi vì bản thân hắn bản là công nhân của công ty vận tải Đông Phong vận thông, mà nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng kia lại là quản lí cấp cao cái, thêm vào chú Quỷ, quan hệ này cắt không đứt, càng gỡ càng rối hơn.

Sau khi xuống được kha khá, tôi cáo biệt Trần Vĩ, trước khi ra khỏi cửa, tôi híp mắt, cẩn thận liếc mắt nhìn trêи đất, khóe miệng khẽ mỉm cười, đi ra ngoài.

Khi đến cửa kí túc xá của mình, trong lòng tôi đã chắc, tài xế chuyến xe 14 kia, 80% chính là Trần Vĩ!

Bởi vì trêи mặt đất trong phòng làm, là lát gạch men sứ, Trần Vĩ người này tuy nói là không thích sạch sẽ, nhưng cũng không phải người lôi thôi. Mặt đất trong phòng làm việc của hắn, rất ít quét tước, đêm nay ta nhìn những viên gạch men sứ màu trắng kia, tỏa ra ánh đèn sáng loáng, giống như mới vừa lau qua.

Mấy bình rượu đế trong đó, không phải Trần Vĩ uống, mà là hắn đổ trêи mặt đất, mục đích làm như vậy chính là khiến người ta cảm thấy hắn uống không ít, hơn nữa mùi rượu cũng có thể nồng nặc tỏa ra. Nếu như hắn tùy tiện đem rượu đổ vào trong thùng rác, như vậy mùi cồn không thể nhanh chóng tỏa ra, hơn nữa cũng sẽ lưu vết tích.

Mục đích hắn làm như vậy, cũng chỉ có một, cho người ta thấy hắn là một mực uống rượu, hắn vẫn ở trong phòng làm việc, không đi qua chỗ khác.

Nhưng hắn đã quên, tôi đối với tửu lượng của hắn là vô cùng rõ ràng. Hắn thích uống, nhưng tửu lượng kém.

Nói như thế, Trần Vĩ vô cùng có khả năng bị nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng cùng chú Quỷ mua chuộc.

Trần Vĩ liền là cố ý gạt tôi đến nhà xưởng, cố ý để Quỷ thúc trừng trị tôi, Nhưng vết tích mục nát trêи người của hắn nên giải thích như thế nào? Cái này, mấy tháng trước, khi tôi gặp chú Qủy đã có rồi.

Vấn đề rất phức tạp, trong thời gian ngắn tôi không nghĩ ra, nhưng lại không thể ngây thơ như là một đứa bé, chạy đi hỏi Trần Vĩ, nghĩ thầm, chỉ có thể đi vào trong nhà xưởng bỏ hoang điều tra một phen.

Cát Ngọc tuy rằng ở trong tay bọn hắn, nhưng tôi tin bọn họ sẽ không làm thương tổn Cát Ngọc, dù sao mắt quỷ còn chưa chiếm được, bọn họ sẽ không binh đi nước cờ hiểm (làm chuyện mạo hiểm).

Cứ như vậy lại trôi qua một ngày, chú trung niên cho tôi hồi âm.

A Bố, mặt nạ ta đã tìm lão sư phó chế tạo được rồi, cần vẽ hình gì? Ta cố ý mời đại sư đã ngừng vẽ hí khúc đến vẽ.

Tôi hơi kinh ngạc, nói: Không đến mức đó chứ? Vẽ một cái mặt thôi mà?

Chú trung niên nói: Muốn lấy giả đánh tráo thật, đầu tiên ta phải giả dối như thật.

Tôi nói: Vẽ cho tôi cái mặt Tào Tháo, vẽ tiếp cái… Vẽ tiếp cái mặt Lưu Bang! (Mình không đọc cũng như không xem Tam quốc diễn nghĩa nên mình không biết, đây là những nhân vật trong truyện đó thì phải)

Chú trung niên ừ một tiếng, lại nói một câu: Vậy ta liền vẽ mặt Hạng Vũ cùng Quan Vũ.

Tôi nói bà mẹ nó, tôi vẽ Lưu Bang, ngươi họa Hạng Vũ, rõ ràng đối nghịch?

Chú trung niên cười cợt, tôi còn nói: Chế tạo cái mười mấy cái, cho Nhị Gia , bác Hỉ, còn có Cát Ngọc, đều giữ lại. Mụ nội nó cái trảo bò tử (?), muốn chơi vẻ mặt, chúng ta liền tiếp tới cùng!

Chú trung niên ân(ừ) một câu, cúp điện thoại.

Bên này, chú trung niên đã làm xong mặt nạ, tôi chỉ chờ Nhị Gia cùng với bác Hỉ, tôi cảm thấy lần này chính là muốn cùng đám mặt nạ con rối hình người bọn chúng đại quyết chiến.

Chúng tôi như ong vỡ tổ lao lên, bọn họ cũng như ong vỡ tổ. Mắt quỷ cuối cùng có thể rơi vào trêи tay người nào, xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Chờ đợi, là dài dòng buồn chán, là tràn ngập kỳ vọng, cũng là tràn ngập tuyệt vọng.

Có người thắng, đã có người thua. Có người cười, đã có người khóc. Lên võ đài, nhất định có một bên trở thành kẻ bại! Cũng nhất định có một bên cười đến cuối cùng.

Sau ba ngày, Nhị Gia tới tìm tôi.

Đứng ở trong rừng cây ngoài trạm vận chuyển hành khách, Nhị Gia nói: Hai tiểu quỷ của ta, không thể mang về thuốc giải độc thảo, ai, phiền toái vô cùng.

Tôi hỏi: Nhị Gia , hai tên tiểu quỷ kia còn an toàn sao?

Nhị Gia ừ một tiếng, tôi nói: Người an toàn là tốt rồi, không phải, quỷ an toàn là tốt rồi. Một vĩ nhân đã từng nói, còn đất mất người, người, đất đều mất, còn người mất đất, người đất đều còn. (Đại ý là còn đất mà mất người thì cả người và đất đều mất, còn người mà mất đất thì vẫn có thể kiếm lại)

Nói xong lời này, mắt Nhị Gia sáng ngời, vỗ tay nói: Đúng, chính là ý tứ như vậy.

Nhị Gia , người nói mắt có thể thăm dò quá khứ vị lai, cụ thể là dùng biện pháp gì? Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.

Nhị Gia biết việc này không phải chuyện nhỏ, cũng hạ thấp giọng nói: Phương pháp cụ thể ta còn đang nghiên cứu, trong lịch sử lưu truyền quá nhiều phương pháp, quá loạn, quá tạp. Có chút là đúng, có chút là sai, không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn.

Tôi lại nói: Nhị Gia , mắt quỷ này thật giống như không chỉ có thể thăm dò quá khứ vị lai, mà còn có thể trực tiếp xuyên qua tương lai ah. Tôi đem cây cầu đổ xuống đè chết tôi kẻ cho Nhị Gia , quả nhiên Nhị Gia cũng kinh sợ đến mức trợn to hai mắt.

Chuyện này… Chuyện này… Thiệt hay giả? Nhị Gia choáng váng, hỏi tôi một câu thiệt hay giả.

Tôi nói: Nhị Gia , tôi chắc chắn sẽ không lừa gạt người, sức mạnh của mắt quỷ này thực sự quá cường đại, nhưng tôi không cách nào chủ động điều động nó.

Nhị Gia trầm tư một lúc lâu, cuối cùng nói một câu: Mặc kệ thế nào, mắt quỷ này ngươi nhất định phải giữ cẩn thận! Không thể bị người khác cướp đi.

Tôi ừ một tiếng nói: Yên tâm đi, giấu khá tốt, ở trong túi quần đây.

Nhị Gia nhìn chằm chằm đũng quần tôi, nói: Ừ, vậy thì tốt, giấu ở bên trong quần cộc, lúc đi nhà xí cũng phải móc ra nhìn, tuyệt đối đừng làm mất!

Một chiêu này, tôi là học theo ta Nhị Gia , lúc hắn ở trêи phố lớn vừa ý món đồ gì, liền chạy tới chỗ không có ai, từ bên trong quần cộc lấy tiền ra, mặc dù có chút hèn mọn, nhưng tuyệt đối bảo đảm.

Ban đêm, lúc tôi lái xe bus trở về, Nhị Gia , chú trung niên, cùng với bác Hỉ, đã ở đó chờ tôi. Mấy người bọn tôi mang lên mặt nạ, mặc vào y phục dạ hành (trang phục đi đêm, thường có màu đen), cho nhau nhìn một chút.

Tôi mang mặt nạ Tào Tháo, Nhị Gia mang mặt nạ Tần Thủy Hoàng, bác Hải mặt nạ của một trong bát tiên ( tám vị tiên trong truyền thuyết Trung Quốc) Lý Thiết Quải, chú trung niên mang mặt nạ Hạng Vũ, sau khi xác nhận lẫn nhau, chú trung niên lái xe, chúng tôi đi thẳng đến nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô.

Ở trêи xe, Nhị Gia híp mắt, sâu kín nói một câu: Nhớ kỹ, ngoại trừ bốn người đeo tấm mặt nạ này ở ngoài, nhìn thấy những kẻ đeo mặt nạ khác, trực tiếp động thủ chém giết!