Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 130




Trần Vĩ thấy tôi sững sờ, liền hỏi tôi: Lão đệ, tôi theo sau cậu tiến vào phân xưởng, nhưng sau khi tôi đi vào vẫn không tìm được cậu.

Tôi ừ một tiếng, nói: “Trong phân xưởng này có gì đó quái lạ. Hai ngày nay có thời gian chúng ta sẽ lại đi xem xem.”

Trần Vĩ đáp một tiếng, tôi liền rời khỏi văn phòng.

Cát Ngọc giờ không biết ở nơi đâu, tôi chỉ biết chắc chắn là chú Quỷ bắt được nàng, có điều chú Quỷ hiện tại chắc chắn sẽ không động thủ với nàng. Tôi biết Chú quỷ muốn cái gì, Chú quỷ cũng biết tôi muốn cái gì.

Nghĩ xong, tôi nhanh đi một chuyến đến chỗ nhị gia, đã đến trêи công trường gần nhà dân, tôi đi thẳng đến gian phòng của Nhị gia.

Nhị gia nằm ở trong phòng ngủ, thấy tôi đã đến, từ trêи giường nghiêng người… vuốt mắt hỏi: “A Bố, tìm ta làm gì?”

Tôi nói: “Nhị gia, giờ này mấy giờ rồi mà ông còn ngủ ah.”

Nhị gia lầu bầu, nói: “Mấy ngày trước ta mệt muốn chết rồi. Đặc biệt là cái vụ nổ kia, suýt chút nữa mạng già của ta không còn.”

“Nhị gia. Tôi hỏi người một chuyện, Mắt quỷ có thể biết trước quá khứ tương lai, thế nhưng có thể đưa người xuyên qua thời gian sao?”

Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, nhị gia đã nói một câu: “Xuyên qua thời gian? Không thể như vậy được, chưa nghe ai nói Mắt quỷ có thể xuyên qua thời gian, chỉ là vớ vẩn.”

Nếu như Mắt quỷ không thể xuyên qua thời gian, như vậy, tôi bây giờ vẫn còn trong ảo giác sao?

Tôi gọi điện thoại cho chú trung niên ở đường giao thông công cộng số 14, còn cùng nói chuyện với Trần Vĩ, thậm chí nhị gia xuất hiện ở trước mặt tôi, tất cả những thứ này đều là giả dối?

Nói cách khác, tôi bây giờ, vẫn đang ở trong phân xưởng bỏ hoang. Thời gian bây giờ vẫn là đêm khuya?

Tôi dùng sức tát chính mình một cái. Nhị gia sững sờ, hỏi tôi::” Ngươi làm gì vậy?”

Tôi đem tất cả những chuyện gặp trong xưởng kể cho nhị gia, nhị gia lớn tuổi như vậy, cũng kinh sợ đến mức trợn mắt, ngoác mồm.

Giờ khắc này, nhị gia vội vàng từ trêи giường ngồi dậy…, hắn khép cửa phòng lại, lại đứng ở cửa sổ lặng lẽ liếc mắt nhìn bên ngoài. Sau đó nói: “Ngươi bây giờ khẳng định không phải là ảo giác! Nhưng trong nháy mắt ngươi từ xưởng bỏ hoang chạy đến Offices, thời gian trong đêm đó nháy mắt biến mất. Khẳng định có quan hệ với Mắt quỷ!

“Chú quỷ kia bắt Cát Ngọc đi, cũng là để buộc tôi giao Mắt quỷ ra, tôi cảm thấy nhất định là Mắt quỷ đang cứu tôi, dù sao chú Quỷ cũng không hảo tâm cứu tôi như vậy. Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là muốn Mắt quỷ.”

Nhị gia nghe tôi nói Cát Ngọc bị bắt đi rồi, cũng là âm thầm líu lưỡi, nói: “Ta phái đi hai tên tiểu quỷ, tính đến giờ còn chưa trở lại, cũng không lan truyền bất cứ tin tức gì, ta phỏng chừng (đoán rằng) là lành ít dữ nhiều.”

Tôi đối với tiểu quỷ của nhị gia không có hứng thú, tôi chỉ muốn đi cứu Cát Ngọc nhanh một chút. Có điều, cứu Cát Ngọc khẳng định là phải đến nhà xưởng, đến nhà xưởng nhất định sẽ gặp chú Quỷ, tôi không phải là đối thủ của hắn, thấy hắn thì khẳng định là đánh không lại. Tôi phải tìm nhị gia trợ giúp.

“Như vậy đi, ta trước tiên tìm tiểu quỷ của mình trở về, không có vật ấy, trong lòng ta không yên tâm, theo lời ngươi nói khẳng định Chú quỷ kia không phải người hiền lành, không nên dễ dàng rút dây động rừng”. Ý của Nhị gia là tôi không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi gật gật đầu, không nói gì, cũng chỉ có thể chờ nhị gia tìm tiểu quỷ về thôi.

Sau khi rời khỏi chỗ nhị gia, tôi thử liên hệ với bác Hải, nói một cách chặt chẽ, hắn bây giờ hẳn là gọi là Bác Hỉ, hắn mượn thân thể này, tên thật là Lưu Căn Hỉ, bác Hải trực tiếp dùng thân thể cùng với tên trêи thẻ căn cước.

Đẩy tới điện thoại, tôi hỏi: “bác Hỉ, gần đây có chuyện gì sao?”

“Mịa nó, lão tử phiền lắm, có chuyện gì ngươi nói thẳng.”

Giọng Bác Hỉ làm tôi giật cả mình, tôi nói:”Ạch, cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, bác có biện pháp nào phá tan ảo giác hay không?”

“Đơn giản, ngươi đi mua một ít hương, sau đó mua mấy lọ tinh dầu, tốt nhất lại làm chút xương đầu bò, xương bánh chè tốt nhất, sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, ngươi đem tinh dầu bôi vào hương, đem xương đầu bò nghiền nát, đem xương đó cũng đổ trêи hương, sau khi đốt, lấy tay cầm, chỉ cần ngươi vẫn có thể ngửi thấy được mùi hương, thì sẽ không tiến vào ảo giác.”

“Phương pháp đó hữu hiệu sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.

Bác Hỉ vừa giận nói: “Mịa, đây là Đốt diệt viên quang thuật, người bình thường không thể biết, lời của ta nói ngươi còn không tin? Về nhà chơi chim đi thôi !”

Tôi trầm mặc chốc lát, Bác Hỉ còn nói: “Ngoài ra, ngươi có thể đem tinh dầu nhỏ lên ở khói hương, đem xương đầu bò cũng nhét vào trong khói hương, sau khi nhen lửa có thể hút vào? Lỗ thông, đảm bảo sẽ không tiến vào ảo giác. (đoạn này dịch không chắc lắm)

“Được, cảm ơn Bác Hỉ, vậy tôi liền thử xem !” Tôi cảm thấy cách bác Hải nói, hoàn toàn có thể thử một lần,một ít Cổ thuật thất truyền, hắn hiểu rõ cũng rất nhiều.

Nghĩ xong, tôi liền bắt đầu đi ra chợ mua đồ, hương, tinh dầu, xương đầu bò, Chiết Tây đồ vật đều dễ tìm. Tới lúc chạng vạng, tôi cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Trong túi có hai hộp thuốc lá, đều chất đầy loại hương này.

Vẩy tinh dầu lên hương, mùi vị đó, ai ya, thật là muốn bỏ chạ. Nhẹ nhàng hít một ngụm, từ đầu mát đến ʍôиɠ.

Chế tác được những thứ đồ này rồi, tôi gọi một cú điện thoại cho chú trung niên, ý của tôi là nếu như hắn không có việc gì làm, liền lôi kéo hắn theo tôi cùng đi một chuyến tới cái xưởng bỏ hoang.

Gọi qua đó, điện thoại di động nhắc nhở tắt máy.

Tôi ngẩn r, nghĩ thầm sáng sớm còn có thể gọi mà, chạng vạng làm sao lại tắt điện thoại? Không phải là điện thoại di động cũng không có điện chứ?

Vào giờ phút này, Bác Hỉ tôi không gọi được, Cát Ngọc bị bắt đi, nhị gia lại vội vàng tự mình tìm kiếm tiểu quỷ, chỉ còn chú trung niên có thể giúp tôi, ngoài ra, tôi không có lựa chọn nào khác.

Lập tức tôi bắt xe, chạy hướng về chỗ chú trung niên, nếu có hắn, công phu cao thủ chịu ra tay giúp tôi lần thứ hai, cái kia có thể làm ít mà hiệu quả nhiều.

Tài xế xe taxi rất hay nói, ở trêи đường hai chúng tôi nói lời vô nghĩa, quanh co vòng vèo, tôi mơ hồ cảm thấy có chút không đúng rồi, liền chỉ vào con đường phía trước, hỏi: “Ài, bác tài, con đường này giống như không đúng lắm?”

Tôi đi qua nhà chú trung niên mấy lần, đi nhà hắn, từ đường lao động đi vòng, ngoặt một chỗ ngoặt là trực tiếp có thể đến. Nhưng tài xế này lại đưa tôi rẽ trái rẽ phải.

Hắn nói: “Không phải ta cố ý để ngươi đi đường xa a, phía trước sửa đường, không qua được.”

Tôi ồ một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng ngay lúc này mí mắt phải của tôi bắt đầu nháy kịch liệt, giác quan thứ sáu của tôi thật giống như mơ hồ nói cho tôi biết một ít chuyện không may mắn.

Đang suy nghĩ cái vấn đề này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cầm lên, vừa nhìn, là chú trung niên gọi.

“A Bố, ngươi tìm ta?” Câu nói đầu tiên, chú trung niên liền hỏi.

Tôi nói: “Ân, tìm chú có chút việc, đang bận sao?”

Đang rảnh, ngươi nhanh tới đây đi, hai ngày nay ta đây cũng xảy ra chút việc, hẳn là có quan hệ với ngươi”

Tôi nói việc gì có quan hệ tới tôi? Chú trung niên nhỏ giọng nói: “Còn nhớ cái người từng mang mặt nạ màu trắng không? Hai ngày nay lại xuất hiện gần nhà ta”

Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới Nghịch Thiên cùng Tù Long, Tù Long từng đeo hai tầng mặt nạ, bên trong một tầng màu xanh, bên ngoài một tầng màu trắng. Có điều Tù Long nhất định là chết rồi, cái này không cần hoài nghi.

Nhưng Nghịch Thiên lại không chết, chẳng lẽ, sát thủ sau màn muốn tiêu diệt chúng tôi, là Nghịch Thiên?

Tôi nói: Đại thúc, những thứ khác không cần lo, ngươi tuyệt đối đừng tới gần rãnh nước bẩn, nghe ta không sai. Tôi một lát nữa là đến!”

Chú trung niên ân một câu, hai chúng tôi liền cúp điện thoại.

Tài xế lái xe, khẽ hát, nghiêng đầu hỏi tôi:”Huynh đệ a, nhìn ngươi rất khẩn trương, có chuyện gì à?”

Tôi cười cợt, nói: “Không có chuyện gì.”

Tôi hồi tưởng lại thời điểm Nghịch Thiên đi cùng với tôi, những chuyện từng làm, gia hoả (thằng nhãi) này thần thần bí bí, tốt tốt xấu xấu, để tôi không cách nào suy đoán được mục đích thật sự của hắn.

Nếu như nói, hắn muốn giúp tôi, vậy tại sao hắn và chú quỷ đứng chung một chỗ?

Nếu như nói hắn là muốn hại tôi, như vậy lúc ở trấn Thanh Linh, vì sao không tham gia trận chiến? Có hắn hỗ trợ, hôm đó chúng tôi nhất định đều phải chết. Ai cũng sẽ không rời khỏi được trấn Thanh Linh.

Vì lẽ đó, tôi bây giờ vẫn chưa làm rõ đến tột cùng ý tứ của Nghịch Thiên là gì, hoặc là, hắn cũng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, mục đích cuối cùng của hắn cũng là Mắt quỷ, vì Mắt quỷ, bán rẻ mấy người bằng hữu thì tính là gì?

Hơn nữa từ lúc chúng tôi ở đáy biển Quỷ Vực trở về, tính thời gian, lúc này mới chỉ vài ngày? Nghịch Thiên một lần nữa tính toán động thủ?

Chú quỷ bắt Cát Ngọc đi, động cơ rất rõ ràng, chính là buộc tôi phải vào khuôn phép, để tôi giao ra Mắt quỷ. Nghịch Thiên muốn động thủ giết chú trung niên, mục đích gì cũng có thể là vì muốn chém đứt sự giúp đỡ của tôi, cứ như vậy, sẽ từ từ trừng trị tôi, sớm muộn cũng lấy được Mắt quỷ !

Nghĩ tới điều này, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như đúng là như vậy, vì sao Nghịch Thiên không trực tiếp tới giết tôi, cướp đi Mắt quỷ từ trêи người tôi đây?

Trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một tia chớp, nghiêng đầu lớn tiếng hỏi: “Sư phụ, chung quanh đây có cầu nối nào không?”

Tài xế sững sờ, chỉ vào đỉnh đầu nói: “Chúng ta đang đi tới cầu vượt ah”

Đột nhiên, tôi cảm thấy trêи đỉnh đầu, truyền đến những âm thanh gãy vỡ răng rắc…