Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 123




Tôi mau mau cầm lấy đèn pin cầm tay, chiếu lên phía trêи, mà khi đèn pin cầm tay chiếu tới, đều không có thứ gì.

Tôi tăng nhanh bước chân, theo nhị gia cùng chú trung niên. Mau mau đi xuống.

Đại khái đi được một phần quãng đường, nguyên bản ở bên trong cầu thang đá được điêu khắc biến mất không thấy tăm hơi. Thay vào đó là dùng hòn đá xây dựng cầu thang hình xoắn ốc, đi ở bên trêи, càng chắc chắn.

“Đều cẩn thận một chút, nơi này khả năng chính là ngôi mộ.” Nhị gia nhỏ giọng nói.

Chúng tôi giẫm cầu thang hình xoắn ốc bằng đá đi xuống, đúng như dự đoán, đi không bao lâu liền phát hiện dưới chân là điêu khắc bên trong thân rồng, dùng hòn đá che chắn lên, nhìn dáng dấp, phía dưới hẳn là xây dựng thành hình ngôi mộ.

Từ miệng xuyên xuống, nhảy vào trong phòng chứa mộ. Nơi này một bên kết đầy mạng nhện, dùng đèn pin cầm tay hướng về bốn phía chiếu rọi, phát hiện nơi bên trong rỗng tuếch. Ngoại trừ trêи vách đá trong thân rồng điêu khắc bích hoạ, còn lại không có vật gì khác.

Tôi nhìn chằm chằm những bích hoạ, nhìn tới nhìn lui cũng không làm rõ được đến tột cùng là triều đại nào.

Bình thường, những ngôi mộ bích hoạ đều là khen ngợi công lao của chủ nhân mộ chủ khi còn sống, ví dụ như mang binh đánh giặc, bảo vệ quốc gia. Lại nói ví dụ như hưng sửa thuỷ lợi, tạo phúc cho bách tính. Hoặc đa số đều sẽ khắc hoạ một ít tuyên dương chính mình tại vị thì văn trì võ công (dịch không nổi).

Bích họa này không giống vậy, ngôi mộ bên trong thân rồng, những bích hoạ kia đều là phàm nhân cùng ác quỷ giao chiến. Ác quỷ trêи người trói đầy đầu lâu, cầm trong tay ma khí bốc khói đen, cùng hai mắt tỏa sáng đánh nhau với người.

Ngay cả trêи tướng đài, gióng lên trống trận, cũng là dùng đầu người làm. Tình cảnh thế này, ở các đời trước đều chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng miêu tả.

Nhị gia nhìn chốc lát, nhỏ giọng nói quả không ngoài dự liệu của ta, những bích hoạ này miêu tả, căn bản là không phải cảnh tượng của thế gian.

Chú trung niên hỏi chẳng lẽ là miêu tả Địa Ngục sao?

” Cũng không nhất định. Có thể là tiền nhân (người đời trước) bọn họ bỗng dưng tưởng tượng ra hình ảnh này, cũng có thể là thực sự đã xảy ra chuyện này, chỉ có điều không được ghi vào chính sử.”

Tôi lần thứ hai nhìn về phía những bức bích hoạ. Tôi nói nhị gia.Bên trong quỷ cung cùng căn cơ đảo quỷ vực, tôi thấy không giống như là hầm mộ, đầu tiên hầm mộ nhất định phải có chủ nhân, càng nên có vật chôn cùng, chúng ta cùng nhau đi tới, đừng nói vàng bạc tài bảo, ngay cả tiền đồng cũng đều chưa thấy.

Nhị gia gật đầu, nói vì lẽ đó ta mới thấy trêи những bức bích hoạ này miêu tả không phải là nhân gian cảnh tượng.

Ngôi mộ không lớn, cũng là hơn 20 mét vuông, chúng tôi xem xong mấy bức bích hoạ. Vì để tiết tiết kiệm thời gian, liền đi thẳng đến dưới một gian ngôi mộ.

Đi xuống một tầng, bên trong ngôi mộ này cũng đồng dạng là rỗng tuếch, chỉ có ở trêи vị trí chính giữa, một cái trụ đá đứng sừng sững, trụ đá này cũng lớn, đường kính khoảng năm mươi cen-ti-mét, đặt một cái mai rùa.

Tôi dùng đèn pin cầm tay chiếu rọi đi tới, nhìn kỹ một lúc, hỏi cái mai rùa này xem ra là thật, có điều để ở chỗ này là có ý gì?

Nhị gia cùng chú trung niên cũng tập hợp lại đây nhìn mấy lần, ai cũng không thể nói được cái nguyên nhân.

Sau một lúc lâu, nhị gia nói rằng rùa tượng trưng trường thọ, đặt mai rùa ở đây có thể là vì tượng trưng chủ nhân ngôi mộ vĩnh viễn bất tử, có điều nơi này nghiêm ngặt mà nói không tính là hầm mộ a.

Không làm rõ được vấn đề này, cũng không nghĩ nữa, tiếp tục đi xuống.

Xuống một tầng nữa, trong mộ thất vẫn cứ trống không, ở giữa ngôi mộ, cũng có một cái trụ đá. Lần này trêи trụ đá, đặt chính là hai cái bắp đùi.

Có điều hai cái bắp đùi này, chỉ có xương cốt, không có cơ thịt. Lại như là lấy một dáng vẻ cung phụng, đặt tại chính giữa trụ đá.

Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu hai cái bắp này đùi đến tột cùng là ý tứ gì.

Tiếp tục đi xuống một tầng nữa, bên trong ngôi mộ, vẫn trống rỗng. Chính giữa ngôi mộ lại đặt một cái trụ đá, mà trêи trụ đá, đặt một đôi khung xương lồng ngực, cũng chính là hai hàng xương sườn.

Ngoài ra, cũng không có thứ khác.

Tôi mơ hồ thấy gian mộ bên dưới, khẳng định cũng là như vậy. Đúng như dự đoán, lúc đến gian mộ bên dưới, trêи trụ đá, thả đúng là xương cốt, hơn nữa là xương cốt hai cánh tay!

Chố khiến ba người chúng tôi thấy quỷ dị, chính là trêи xương cốt hai cánh tay này, cặp tay chẳng biết ở đâu, tôi nhìn chằm chằm chỗ vết thương bị gãy vỡ, trêи xương cốt không có vết cắt ngang, không giống như là bị người ta mạnh mẽ chặt đứt, mà giống như dùng sức cho kéo đứt đoạn.

Trình tự này, là từ chân đến đầu. Chúng tôi lại xuống đến ngôi mộ thứ 5, trêи trụ đá, đặt vừa hay là một cái đầu lâu xem ra rất thống khổ.

Đồ vật trong mộ thất, dựa theo trình tự sắp xếp, lần lượt là, mai rùa, hai chân, lồng ngực, hai tay, đầu lâu. Như vậy trong mộ thất thứ sáu đến tột cùng sẽ là món đồ gì?

Ba người chúng tôi đứng trước cửa ngôi mộ, nói thật đều có chút khϊế͙p͙ sợ, cũng không ai dám đi về phía trước một bước.

Phía trước mấy cái ngôi mộ, đều rất bình thường, chỉ có bên trong ngôi mộ thứ năm, hai cánh tay kia tại sao lại ít đi đôi bàn tay, điểm này tôi nghĩ mãi mà không ra.

Nhị gia nói với tôi A Bố, đem áo mãng bào lấy ra, mặc lên người đi. Chỉ có mặc trăm quỷ nhấc áo mãng bào vào người, mới có tư cách lấy đi mắt quỷ, nói cách khác, nếu như không có trăm quỷ nhấc áo mãng bào trêи người, có thể sẽ chết ở chỗ này, ngươi vẫn là mặc vào tốt hơn.

Tôi mặc trăm quỷ nhấc áo mãng bào vào, hỏi nhị gia, vậy người cùng chú trung niên làm sao bây giờ?

“Chúng ta tự có biện pháp.” Nói xong, chú trung niên hướng về thứ sáu ngôi mộ đi xuống.

Nhị gia và tôi theo sát phía sau, mới vừa tới ngôi mộ, còn chưa đến, liền nhìn thấy chính ngôi mộ, lập loè một luồng ánh sáng màu xanh thăm thẳm.

Điểm ánh sáng nhỏ kia,như ánh nến trong bóng tối. Nhưng ánh nến mờ nhạt, mà tia sáng này là màu xanh u ám.

Tôi đang muốn mở đèn pin cầm tay ra, nhị gia bỗng nhiên đưa tay, đè lại cánh tay của tôi, nói trước tiên mở cái khác!

Tôi không hiểu ý nhị gia, khi hắn hạ tay xuống, cẩn thận từng li từng tí một hướng điểm ánh sáng màu xanh đi đến, lúc đến gần, bỗng nhiên vui vẻ nói đây chính là mắt quỷ!

Tôi đi tới, vừa nhìn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cảnh tượng trước mắt này, đánh gục nhận thức của tôi!

Một đôi bộ xương bàn tay, đặt ở trêи trụ đá, hai tay hướng lên trời, móng vuốt nâng lên, ở vị trí 10cm trêи lòng bàn tay, lẳng lặng trôi nổi một viên hình giọt nước mưa màu xanh thăm thẳm.

Tôi nhìn giọt nước mưa trước mặt, bên trong giọt nước mưa màu xanh (u lam) này, nhìn thấy vũ trụ mênh ʍôиɠ!

Trời ạ!

Đây chính là viên mắt quỷ uy lực mạnh nhất trong truyền thuyết sao?

Kϊƈɦ thước như thế này, thật sự là thiên hạ vô song, khó xuất hiện cái thứ hai.

Hóa ra mắt quỷ chân chính không phải mắt, mà là một viên hình giọt nước mưa, tôi tạm thời không rõ ràng viên hình giọt nước mưa này đến tột cùng là có sức mạnh gì, sẽ sản sinh ảo cảnh, vì lẽ đó liền dùng sức mạnh vô song để hình dung nó. (dịch đoạn này mình cũng khá khó hiểu)

Tôi nói vũ trụ mênh ʍôиɠ này, có thể nhét vào bên trong một giọt nước, qủa thật quá tưởng tượng của tôi.

Chú trung niên sững sờ, nói ta thấy bên trong giọt nước mưa này là sơn hà mặt đất (?)?

Nhị gia cũng là sững sờ, nói, nhưng ta xem bên trong giọt nước mưa này, lại là chiến mã chạy chồm, sa trường đối địch?

Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, lần thứ hai hướng về viên giọt nước mưa (mình sẽ gi là giọt nước mưa nhé) nhìn lại. Giọt nước mưa này trêи nhọn dưới tròn, có lẽ chân nhân (hình dạng gốc) là con mắt to nhỏ, tôi đứng gần nhìn, quả nhiên cũng nhìn thấy chiến mã chạy chồm, hình tướng sĩ xuất.

Mà trong đầu tôi nhớ đến lúc chú trung niên nói, tình cảnh bên trong giọt nước mưa, lập tức liền chuyển đổi thành núi sông mặt đất, dòng sông, dòng suối nhỏ, một cảnh tượng non sông rất đẹp.

“Đừng áp quá gần! Giọt nước mưa này có ma tính!” Tôi hét lớn một tiếng, kéo nhị gia cùng chú trung niên lui về phía sau.

Hai người lui về phía sau, tôi còn nói giọt nước mưa này có thể đem tưởng tượng trong đầu chúng ta miêu tả ra! Chúng ta chớ tới gần, lỡ như trúng ảo giác, tự giết lẫn nhau, vậy thì chết quá oan.

Nhị gia cúi đầu trầm ngâm chốc lát, sau đó nói, ta mở đèn pin cầm tay nhìn.

Bộp một tiếng, một chùm sáng màu trắng từ trong tay nhị gia chiếu ra ngoài, lúc tia sáng này chiếu rọi trêи giọt nước mưa màu xanh kia, giọt nước mưa kia bỗng nhiên biến thành cực kì trong suốt, cũng không có màu sắc nào, như là một nước tinh khiết bình thường.

Nhị gia tắt đèn pin cầm tay, giọt nước mưa kia lần thứ hai đã biến thành màu xanh.

Tình cảnh này, từ lâu đã vượt qua tưởng tượng của ba người chúngtôi, nhị gia nghĩ một hồi lâu, nói A Bố, ngươi lấy ra mắt dương, để mắt dương chậm rãi đụng vào mắt âm, xem có thể dung hợp không.

Ta gật đầu, ừ một tiếng, chậm rãi đi tới.