Tấm màn vừa hạ xuống Tuyết Kì đã nhanh chân muốn vào thay đồ. Vậy mà cô còn chưa kịp đi thì ai đó đã nói gì khiến cả sân khấu sau tấm màn đều nghe thấy.
_ Tôi thích cậu.
Tuyết Kì quay đầu vì tò mò, cô muốn biết là ai đang tỏ tình với người nào đó bởi âm thanh khá vang, dù sao chuyện này cũng khá thú vị.
_ Thành Long?
Cô bất ngờ khi Thành Long đang đứng ngay sau mình. Tuyết Kì cười gượng nhìn chàng trai đang đỏ mặt, biểu cảm này của cậu làm cô thấy không quen.
_ Tôi thích cậu, Tuyết Kì!
Mọi người đều há mồm vì sự kiện tỏ tình của Thành Long với Tuyết Kì, đến cả cô còn hú hồn huống chi những người xung quanh.
_ Chúng ta... đã diễn xong...
_ Không phải diễn kịch! - Thành Long tiến tới chỗ cô. Gương mặt vốn lạnh lùng giờ lại biểu hiện sự ngại ngùng và yêu thương. - Tôi thật sự thích Tuyết Kì!
_ Thành... Thành Long... - Cô đưa tay chắn trước người. - Cậu đừng đùa...
Thành Long nắm tay Tuyết Kì ôm vào lòng để cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập liên hồi của cậu.
_ Làm ơn... hãy tin tôi!
Tuyết Kì khó xử, đầu cô điên đảo cả lên bởi hành động và lời tỏ tình đầy bất ngờ của Thành Long. Linh Nhi thấy vậy thì nhanh chóng tách hai người ra, đứng chắn trước mặt Thành Long, mặt nghiêm túc.
_ Tỏ tình, trước khi người ta trả lời thì đừng ôm.
Cô nhìn sang Tuyết Kì, mỉm cười.
_ Mình đi tìm bác Lĩnh đây, lát nữa Tuyết Kì về cẩn thận!
Linh Nhi chạy vào trong phòng thay đồ, cô có gọi trước cho bác Lĩnh nhưng ông lại không nghe máy.
Tuyết Kì lấy lại bình tĩnh, cô nhìn thẳng Thành Long, từ tốn cất lời:
_ Thành Long... cảm ơn cậu. Nhưng mà tôi...
Cô đỏ mặt, cô biết nếu nói ra sẽ khiến Thành Long buồn lòng nhưng bởi đây là chuyện quan trọng và Tuyết Kì không thể giấu được.
_ Tôi và Hàn Vũ đang...
_ Đừng từ chối tôi. - Thành Long nắm chặt tay. - Cậu và Hàn Vũ vẫn chưa bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc phải không? Thế thì tôi sẽ khiến cho cậu thích tôi!
Thành Long rời đi mà không đợi Tuyết Kì phản ứng. Cậu đã chuẩn bị tinh thần khi tỏ tình với Tuyết Kì, giờ thì Hàn Vũ có biết được hay làm gì thì cậu cũng không quan tâm.
"Tao sẽ không chịu thua đâu, Hàn Vũ!"
...
Phía bên ngoài, Lê Vy khi nghe được lời tỏ tình sống động cũng muốn ở lại hóng chuyện nhưng giờ cô phải thực hiện lời hứa của mình.
_ Linh Nhi đang thay đồ, cậu đừng có mà vào trong tìm nghe chưa? Gặp ai thì tôi không biết đâu.
_ Rồi, tôi đợi được.
Lê Vy đang muốn nói tới Linh An, cô nhờ Linh An giúp mình kiểm tra lại trang phục và đạo cụ xem có đầy đủ không.
"Linh An sẽ bận một chút nên không ra đây sớm được!"
Hàn Vũ đứng cạnh Tinh Khang cũng lên tiếng hỏi về Tuyết Kì, cậu muốn vào trong tìm nhưng Lê Vy không cho.
_ Trong đó có chuyện gì hay sao mà tôi cũng không được vào vậy?
Lê Vy chưa trả lời thì Thành Long đã ra ngoài, cậu ta thẳng thừng nói với Hàn Vũ.
_ Tao vừa tỏ tình với Tuyết Kì.
Hàn Vũ không trả lời nhưng vẫn thản nhiên, bởi cậu biết Thành Long đã có tình cảm với Tuyết Kì.
"Sau hôm tập kịch ở nhà nó thì đã quá rõ ràng rồi."
Lê Vy và Tinh Khang cũng bất ngờ với thái độ thản nhiên của Hàn Vũ. Họ im lặng tựa lưng vào cửa hóng hớt hai tình địch đang đối đầu với nhau, hoặc chí ít là do họ nghĩ vậy.
_ Mày vẫn thản nhiên nhỉ? - Thành Long khó hiểu.
Hàn Vũ khẽ cười, kiêu ngạo nhìn Thành Long.
_ Mày vẫn chưa đủ trình... - Cậu nhếch môi. - So với tao.
_ Vậy sao?
Cậu ta đi lướt qua Hàn Vũ, Tinh Khang cũng lên tiếng như lời thách thức:
_ Muốn theo đuổi chị tôi thì phải vượt qua ải khó nhất. - Cậu cười thân thiện. - Lúc đó đừng có giận hay hối hận... bởi tôi không nhẹ tay đâu!
Thành Long nhìn cậu rồi rời đi. Hàn Vũ thích thú với lời nói ngông cuồng của Tinh Khang, cậu vò đầu khen ngợi.
_ Nay nói chuyện giống ai mà láo vậy?
_ Thằng ngông cuồng ngồi kế tôi ấy mà! - Tinh Khang cười gợi đòn.
_ Ồ... Thế thì tôi có nên dạy cho nó một bài học không? - Hàn Vũ cười nhe răng. - Hay là tôi xử cậu cũng được?
Hàn Vũ giơ tay đấm mạnh nhưng Tinh Khang đã ngồi xuống né đòn. Trong lúc chờ hai nàng ra thì giải trí thế này cũng vui đó chứ.
"Hai cái tên này, sao mà Tuyết Kì và Linh Nhi thích được hay vậy?" - Lê Vy chán nản nhìn hai kẻ đang tâm sự "nhẹ nhàng" với nhau trước mặt.
...
Linh Nhi vừa thay đồ xong thì nhận được tin nhắn của bác Lĩnh, ông bảo có việc bận nên không thể ở cùng cô được. Trong tin nhắn bác Lĩnh đã khen Linh Nhi vì cô đã diễn rất tốt, khi về nhất định sẽ nấu canh khổ qua cho cô.
_ Giờ mình lại cô đơn rồi... - Linh Nhi chán nản, xong lại chợt nhớ rằng vẫn còn Lê Vy chưa về. - Hay là mời Vy Vy đi ăn không nhỉ?
Cô hớn hở định chạy ra ngoài thì một âm thanh khác đã gọi cô đứng lại.
_ Linh Nhi! - Linh An rụt rè, mân mê ngón tay như có lời muốn nói.
Linh Nhi nhíu mày, nghĩ đến việc Linh An nói chuyện với mình cũng khiến cô thấy phiền. Linh An mấp máy môi, loay hoay không biết đường mở lời.
_ Nói! - Linh Nhi trừng mắt, vì đang ở nơi đông người nên cô mới kiềm chế cho giọng nhẹ hơn.
_ Tinh Khang... - Linh An sợ hãi lùi lại, đan mười ngón tay vào nhau, lấy can đảm. - Cậu ấy nói là thích nàng tiên...
Cô nhướn mày, thì ra Linh An muốn nói lời này với cô sao? Linh Nhi nhếch môi, khoanh tay nhìn cô gái trước mặt.
_ Ý cô là cậu ta thích cô sao?
"Nực cười, Tinh Khang đã nói là không thích cô ta kia mà!"
_ Cậu ấy thích người nhẹ nhàng, và cả... - Linh An tự tin. - Tinh Khang luôn bảo vệ tôi!
Tuyết Kì vừa mở cửa thì thấy cảnh tượng căng thẳng, cô chạy đến ôm lấy Linh Nhi đang kiềm chế sự tức giận để cứu vãn tình hình.
_ Linh Nhi, cảm ơn cậu vì lúc nãy đã giúp mình!
_ Không có gì đâu! - Linh Nhi cười hiền lành. - Chúng ta đi thôi.
Tuyết Kì gật đầu theo chân Linh Nhi, cô ngoảnh lại vẫy tay chào tạm biệt để Linh An an lòng.
Tuyết Kì và Linh Nhi ra khỏi hội trường lại được cơ hội nhìn hai người đang đấu đá và rượt đuổi nhau chạy vòng vòng.
_ Hai cái người này... đang làm gì vậy? - Tuyết Kì nhíu mày nhìn hai chàng trai quậy phá.
_ Á, công chúa ra rồi! - Lê Vy hớn hở gọi lớn. - Ê! Đừng có quậy nữa coi!
Tinh Khang và Hàn Vũ hình như không nghe thấy, người này đá chân rồi người kia đấm, miệng còn lên tiếng mắng chửi trông chả ra gì.
_ Cậu có ngon thì đấm tôi trước mặt Tuyết Kì xem!
_ Tưởng thằng này sợ hả? Tôi thừa biết cậu còn ghi thù hôm tập kịch đến giờ đó!
Tinh Khang rượt Hàn Vũ nhảy qua lan can của hành lang.
_ Biết luôn hả? - Tinh Khang cười khó chịu. - Thế thì sao không ở yên cho tôi đá vài cái? Yên tâm đi, thằng này không đá vào mặt đâu!
_ Cậu gan lớn quá rồi đó! - Hàn Vũ cười nhe răng. - Ở trường này có mỗi thằng nhãi mới chuyển đến được vài ngày như cậu dám lên giọng với tôi thôi!
Hàn Vũ nhào đến, cậu giơ chân muốn đá vào eo Tinh Khang nhưng cậu ta lại đỡ được bằng chân.
_ Vì ông đây không sợ cậu! - Tinh Khang lớn giọng, cười phấn khích rồi xoay người định tung chân ngay bụng Hàn Vũ.
Lê Vy thấy hai thằng con trai đấm đá nhau vì lí do lãng xẹt liền nổi quạu, cô đùng đùng lại gần mà không kiêng nể ai. Chưa hết, hai tay cô còn kéo hai người đang hóng hớt vì trận chiến gây cấn.
_ Hai cái thằng này! Dừng lại chưa?
_ Vy Vy! Nguy hiểm! Nguy hiểm lắm! - Linh Nhi lo lắng kéo tay Lê Vy lại.
Tuyết Kì cũng hợp tác giữ chân Lê Vy, cô biết Tinh Khang mỗi lần đánh nhau đều nương tay nhưng giờ đối thủ lại là Hàn Vũ thì không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Lê Vy vẫn không chùn bước mà trực tiếp kéo hai người theo sau. Đến Linh Nhi và Tuyết Kì cũng bất ngờ khi cô gái đứng giữa lại đi rất khỏe.
"Sao mà cậu ấy khỏe quá vậy?" - Tuyết Kì ớn lạnh nhìn Linh Nhi như muốn cầu cứu.
"Hai đứa mình... cản không nổi!"
_ Hai thằng bây! Ngừng lại cho bà!
_ Á! Vy Vy, té bây giờ!
Lê Vy hất mạnh Linh Nhi và Tuyết Kì về phía hai con người vừa giật mình vì tiếng la mắng mang âm sắc nặng nề.
_ Tuyết Kì!
_ Nhỏ phù thủy!
Cô đứng khoanh tay, trừng mắt nhìn hai chàng trai vừa té ngã vì phải ôm lấy hai cô gái.
_ Bà đây đã giúp hai thằng ranh tụi bây có cơ hội hẹn hò. - Cô cười man rợ. - Vậy mà bây dám phá hả?
Lê Vy giận dữ, đôi mắt lóe lên tia đỏ nhìn hai người đang ớn lạnh, lớn giọng ra lệnh:
_ Đứng lên!
Hàn Vũ và Tinh Khang sởn gáy đứng bật dậy. Cả hai im thin thít không dám hó hé lời nào. Lê Vy vẫn chưa hài lòng, cô mỉm cười nhưng thái độ còn tức giận:
_ Bây để công chúa của bà ngồi như vậy hả? - Lê Vy lớn giọng. - Đỡ dậy rồi kiếm chỗ cho ngồi mau lên!
Cả hai nghe lời Lê Vy răm rắp cũng khiến Tuyết Kì và Linh Nhi bất ngờ.
Hàn Vũ bạo dạn, bế hẳn Tuyết Kì làm cô ngượng chín mặt, cậu vuốt má, dịu dàng an ủi.
_ Tuyết Kì đợi tôi một chút!
Tinh Khang thì đưa tay đỡ Linh Nhi đứng dậy, cậu nhẹ nhàng dẫn cô đến ghế ngồi, thái độ không thân thiện mấy nhưng giọng nói lại ân cần.
_ Ngồi ngoan đi.
Lê Vy đẩy hai người ra xa, cười tươi nhìn hai cô gái:
_ Bé Nhi với bé Kì đợi Vy Vy một lát nha! - Cô cầm tay hai chàng giơ lên. - Mình giải quyết hai thằng này một lát rồi trả về cho hai cậu!
_ Giải quyết cái...
_ Nín! Mày cãi bà không?
_ Dạ... Không!
Hàn Vũ khó chịu muốn rút tay về nhưng uy lực của Lê Vy lại hơn hẳn khiến cậu lép vế mà ngoan ngoãn nghe theo.
"Nhỏ này... còn hơn mẹ mình nữa!"
Lê Vy kéo tay hai người ra một góc để thuyết giáo.
_ Không cấm hai cậu đấu đá nhau nhưng mà làm ơn tranh thủ thời gian hộ tôi!
Cô chỉ mặt Hàn Vũ.
_ Cậu nên biết Tuyết Kì ở lớp tôi luôn được đám con trai chú ý đó nghe chưa? Những lúc không có cậu là hộp sữa, bánh trái nhét đầy hộc bàn.
"Tất nhiên mình là người được hưởng ké!"
Cô lại chuyển tay sang Tinh Khang .
_ Linh Nhi luôn là tiêu điểm để tụi con trai tìn đến mời đi chơi biết chưa? Cậu muốn một lát nữa được đi chơi với nhỏ mà dám tốn thời gian để đánh nhau hả?
_ Biết... rồi!
Tuyết Kì và Linh Nhi khó hiểu khi Lê Vy lại đột nhiên thân thiết với Hàn Vũ và Tinh Khang.
_ Trông họ như bạn thân vậy. - Linh Nhi chống cằm nhìn về phía ba người đang thì thầm to nhỏ.
Tuyết Kì nhún vai đành chịu. Đột nhiên cô lại nhớ đến phản ứng phấn khích của Linh Nhi khi Tinh Khang bước ra sân khấu, do tò mò nên cô liền hỏi:
_ Linh Nhi nè, sao lúc Tinh Khang xuất hiện cậu lại vui vẻ vậy? - Cô mong chờ. - Cậu còn lắc mạnh tay mình và Vy Vy nữa!
_ Chuyện đó... - Linh Nhi đỏ mặt vội xua tay. - Mình... chỉ là cảm kích...
_ Cảm kích? - Tuyết Kì chồm người đến, mắt sáng lấp lánh như nhận ra lời nói dối của Linh Nhi. - Thật không?
Cô nắm chặt tay Linh Nhi, nhắc lại chuyện lần trước Linh Nhi đã từng hỏi cô.
_ Còn nữa! Lúc trước cậu hỏi mình về việc hô hấp nhân tạo đó! - Tuyết Kì tươi cười. - Mình còn chưa trả lời rõ ràng cho cậu nữa!
"Tinh Khang từng kể là Linh An nổi giận với em ấy vì vết son dính lên môi, mình còn chưa kịp hỏi cho ra lẽ nữa!"
_ Tuyết Kì... - Đầu cô nóng bừng và quay cuồng, đến lời sắp nói ra cũng lắp bắp. - Chỉ... là...
_ Linh Nhi à! - Tuyết Kì cười thân thiện. - Tụi mình còn gì phải giấu nhau nữa sao?
Linh Nhi mím môi, cô cúi đầu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
_ Tuyết Kì hứa đi... - Cô nắm chặt tay Tuyết Kì. - Sẽ không nói cho em trai cậu biết...
Tuyết Kì gật đầu lia lịa, mắt long lanh mong chờ lời nói của Linh Nhi. Thiếu nữ lấy một hơi, ngượng ngùng kể lại sự kiện khi còn ở đảo Vinh.
_ Cái gì? - Tuyết Kì đỏ mặt nói lớn. - Nó dám...
_ Nhỏ thôi mà Tuyết Kì! - Linh Nhi luống cuống bịt miệng cô gái đang ngạc nhiên.
Tuyết Kì nhìn sang Tinh Khang vẫn đang nói gì đó với Lê Vy, cô lườm em trai bằng ánh mắt dè chừng.
"Cái thằng này, nó dám lợi dụng cơ hội cưỡng hôn người ta hả?"
Tinh Khang đột nhiên cảm thấy ớn lạnh như có sát khí đang muốn nhai nuốt mình, nhưng lại không có can đảm quay đầu nhìn lại.
"Gì vậy...? Sao lại thấy rùng mình vậy ta?"
Linh Nhi tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình.
_ Mình không biết, Tinh Khang bảo là giúp mình hô hấp nhân tạo thôi... - Linh Nhi ngại ngùng chạm vào môi.
"Không phải! Nó lừa cậu đó!"
Tuyết Kì dù cay cú nhưng vẫn không thể bán đứng em trai nên chỉ gào thét trong lòng. Cô thầm nghĩ nhất định sẽ về nhà dạy dỗ lại cậu em hư hỏng của mình.
Vẫn chưa hết bất ngờ thì Linh Nhi lại gây thêm một bất ngờ khác.
_ Tuyết Kì biết đó, từ hôm đó lúc về nhà mình lúc nào cũng... nhớ về Tinh Khang.
Tuyết Kì nín thở, háo hức chờ đợi câu kết của cô gái đang ngại ngùng.
_ Mình... - Linh Nhi che mặt. - Mình thích Tinh Khang...
_ Có thật không?
Cô rạng rỡ, những lời Linh Nhi vừa nói thật sự là một cú sốc với cô đó!
_ Trời ơi! - Tuyết Kì lắc mạnh tay Linh Nhi. - Nếu vậy người lần trước Vy Vy nhắc đến lúc đi ăn là...
Linh Nhi khẽ gật đầu, thẹn thùng cất lời.
_ Là Tinh Khang...
"Thế này thì thằng em mình sẽ mất ăn mất ngủ vì vui sướng cho xem!"
Tuyết Kì cảm thấy hạnh phúc thay cho em trai, đến mức cô muốn nhảy lên và chạy đến nói cho Tinh Khang biết được, tuy nhiên...
_ Tuyết Kì đã hứa rồi! Cậu không được nói cho Tinh Khang biết đâu!
_ Mình biết rồi... - Cô mỉm cười. - Nhưng mà mình thật sự rất vui vì Linh Nhi đã nói cho mình biết. Cảm ơn cậu, Linh Nhi!
_ Vì Tuyết Kì là người bạn rất quan trọng với mình mà!
Linh Nhi cười tươi, cô thấy nhẹ nhõm khi tâm sự với Tuyết Kì về cảm xúc của mình. Thế này thì không ngại tâm sự hay nhìn ngắm Tinh Khang những lúc được ở gần rồi!
Tinh Khang và Hàn Vũ sau khi được Lê Vy bắn rap một trận thì mới quay lại.
_ Xong rồi! Trả lại người cho hai nàng đó!
Lê Vy lườm nguýt hai chàng trai, nói nhỏ cảnh cáo.
_ Thể hiện cho tốt! Nếu không thì...
_ Rồi rồi! - Cả hai ớn lạnh đồng thanh.
Hàn Vũ nhẹ nhàng nắm tay Tuyết Kì dẫn cô đến sân trường.
_ Đi thôi!
_ Ừm!
Tuyết Kì tươi tắn nắm tay theo sau cậu để tận hưởng giây phút còn lại của sự kiện.
Tinh Khang đứng trước Linh Nhi, đỏ mặt đưa tay ra như muốn mời cô đi cùng.
_ Đi không?
Linh Nhi mím môi, cô hồi hộp nắm lấy tay cậu, lòng đầy mong chờ được ở cùng chàng trai cô thích vào sự kiện đặc biệt của trường.
_ Ừm...
Lê Vy thấy vui trong lòng khi nhìn hai cặp đôi đi hẹn hò với nhau, cô vẫy tay tạm biệt và mong chờ được nghe kể về khoảnh khắc tuyệt vời.
_ Đi vui vẻ nha!
"Giờ thì giúp Linh An kiểm đồ!"