Chuyện Tình Song Sinh

Chương 57: Sợ... Đau...




Sáng sớm Hàn Vũ đã tươi vui chuẩn bị đi học, nghĩ đến chuyện được gặp Tuyết Kì đã khiến cậu hạnh phúc.

"Muốn Tuyết Kì gặp Huỳnh Đan quá, có khi hai người họ sẽ thân với nhau không chừng!"

Sau một hồi đợi chờ ở lớp A thì Tuyết Kì cũng đến, cậu hớn hở gọi tên cô.

_ Tuyết Kì! Tôi có chuyện vui muốn nói với...

_ Chào buổi sáng!

Tuyết Kì mỉm cười chào Hàn Vũ mà không nghe cậu nói hết.

_ À... chào buổi sáng! - Hàn Vũ trả lời có phần ngập ngừng, nhưng rồi cậu lại tươi cười. - Có chuyện này tôi muốn nói với Tuyết Kì, giờ nghỉ trưa tôi gặp cậu được...

_ Xin lỗi, tôi phải làm bài tập rồi!

_ Vậy sao... Vậy còn chiều nay? Tôi sẽ đợi Tuyết Kì rồi chúng ta cùng đi về...

_ Xin lỗi cậu, chiều nay tôi cũng có việc rồi!

_ Thế Tuyết Kì có rảnh lúc nào thì cứ nói với...

_ Xin lỗi! Tôi không có thời gian!

Từng lời Hàn Vũ nói ra đều bị Tuyết Kì từ chối thẳng thừng, đến câu nói của cậu cô cũng chẳng chần chừ mà cắt ngang. Hàn Vũ có chút lo lắng trong lòng, e dè hỏi cô:

_ Tuyết Kì... Cậu có chuyện gì sao?

_ Tôi bình thường mà! - Cô mỉm cười nhìn cậu.

_ Vậy sao...? - Hàn Vũ mỉm cười. - Tôi cứ lo Tuyết Kì cảm thấy không khỏe trong người...

_ Trông tôi giống người bệnh lắm sao?

Hàn Vũ bối rối, cậu cảm thấy lời mình nói ra dường như chỉ khiến Tuyết Kì khó chịu.

_ Xin lỗi, tôi không có...

_ Nếu không có chuyện gì thì tôi vào lớp nha!

Tuyết Kì đi lướt qua người cậu để vào lớp. Hàn Vũ lo sợ, nắm tay cô để hỏi chuyện.

_ Tuyết Kì? Không lẽ tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu sao?

Cô không trả lời mà chỉ quay lại nhìn cậu. Sự im lặng càng khiến Hàn Vũ thấy khó chịu, cậu thật sự đã làm gì khiến cô phải đối xử như thế này sao?

_ Tuyết Kì... Tôi thật sự không biết tôi đã làm gì, nếu có thấy khó chịu hay tức giận... - Hàn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin. - Xin Tuyết Kì hãy nói cho tôi... biết?

Cô hất mạnh tay, nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ rồi đi vào lớp. Hàn Vũ như đứng hình, cậu không hiểu, rốt cuộc là tại sao?

_ Đến đây nói chuyện chút đi.

Tinh Khang kéo tay Hàn Vũ ra chỗ họ thường trò chuyện. Cậu đá chân vào cây, nhìn Hàn Vũ nghiêm túc:

_ Cậu đó, có thật sự thích chị tôi không vậy?

_ Hỏi vậy là sao? - Hàn Vũ nhíu mày. - Không thích thì tôi sẽ đến gần Tuyết Kì sao? Cậu thừa biết tôi như thế nào với con gái mà.

Tinh Khang nói lại những suy nghĩ của Tuyết Kì. Vừa dứt lời, Hàn Vũ liền lớn tiếng giải thích.

_ Rõ ràng là không có mà! Tôi chưa từng thích với Huỳnh Đan nữa chứ ở đó mà tỏ tình!

Hàn Vũ ngồi phịch xuống như mất hết sức lực, một tay đỡ trán vì thông tin sai lệch sự thật rất kinh khủng.

_ Vậy rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì vậy? - Tinh Khang nhướn mày nhìn chàng trai đang khóc trong lòng. - Cậu mà cũng ôm ấp hay thân thiết với người khác giới sao?

_ Cái đó thì đúng... - Hàn Vũ cúi đầu chấp nhận sự thật.

_ Cái gì? - Tinh Khang tiến đến nắm áo Hàn Vũ. - Cậu dám ôm cô gái khác sau lưng chị tôi hả? Cái thằng thối tha này!



Tinh Khang giơ tay định đấm cho Hàn Vũ một phát nhưng cậu đã đỡ được.

_ Ba mẹ tôi ly hôn rồi ba tôi kết hôn với mẹ Huỳnh Đan. Cho nên em ấy là Trương Huỳnh Đan, là em gái kế của tôi đó, hiểu chưa?

Hàn Vũ ôm đầu khóc than.

_ Trời ơi! Giờ Tuyết Kì hiểu lầm tôi và Huỳnh Đan rồi!

_ Thế là hiểu lầm thật rồi...

Cậu tức giận đứng lên quát thẳng vào mặt Tinh Khang.

_ Chứ còn gì nữa? Tôi thích Tuyết Kì, thích vô cùng thích, thích còn nhiều hơn cậu thích Linh Nhi nữa biết chưa? Tuyết Kì chính xác là công chúa trong lòng tôi đó!

_ Sự xinh đẹp và đáng yêu của Tuyết Kì không phải là đủ mà là dư sức để tôi đổ gục! Tuyết Kì là tình đầu của tôi! Chính Tuyết Kì là cô gái đầu tiên mà tôi hôn đó!

Hàn Vũ thở hổn hển vì hết hơi sau khi tuôn trào một tràn. Tinh Khang ngơ ngác, sau lại trở nên đỏ mặt.

_ Linh Nhi... à không, nhỏ phù thủy thì liên quan gì đến tôi mà cậu nhét vô vậy?

_ Thôi bớt xạo đi thằng kia! - Hàn Vũ chỉ tay vào người đang đỏ mặt. - Thằng này thừa biết cậu si mê người ta đến điếu đổ rồi! Ha! Đến mức còn tìm cách để cưỡng hôn lúc vắng người nữa!

_ Nói bé cái mồm thôi! - Tinh Khang lên giọng. - Đây còn chưa biết mà... Tuyết Kì?

_ Ê! Không có lôi Tuyết Kì vô nghe chưa?

Tinh Khang há mồm, chỉ tay ra phía sau. Cậu đùng đùng quay đầu lại, tay đã nắm sẵn.

"Nếu cậu ta đang tìm cớ để chạy đi thì mình nhất định sẽ..."

_ Tuyết... Tuyết Kì?

Hàn Vũ bất động, cô gái cậu thích không biết đã ở đằng sau từ lúc nào, gương mặt cô đỏ ửng với biểu cảm bất ngờ.

Cậu đỏ hết mặt, những lời nói lúc nãy chẳng lẽ...

_ Tuyết Kì, cậu đã nghe hết... rồi sao?

Tuyết Kì không trả lời mà chạy đi, Hàn Vũ tuy xấu hổ nhưng vẫn lấy can đảm để đuổi theo. Tinh Khang cười thích thú vì thằng bạn lại được một pha ngượng ngùng.

Chạy đến nơi Tuyết Kì vừa đứng, thấy có một người nữa vẫn còn đứng ở đó, cô gái đang ôm mặt, cúi đầu để trốn.

Hàn Vũ nắm cổ tay cô gái, kéo cô ra khỏi bức tường dính người.

_ Tinh Khang! Lại đây nhận người của cậu nè!

_ Cậu bị điên hả? Đừng có kéo tôi ra mà!

Tinh Khang đang cười hả hê thì đứng hình nhìn Linh Nhi đang cố gắng thoát khỏi tay Hàn Vũ. Nhìn thấy cô, gương mặt Tinh Khang liền chuyển sang màu đỏ, đến chiếc cặp trong tay cũng rơi xuống đất.

"Nhỏ... Nhỏ phù thủy?"

Linh Nhi khó xử nhìn Tinh Khang, cô bối rối không biết là nên chạy hay nên đứng lại. Sau một hồi đứng lặng, cậu mới bước chân đến gần, nhưng chỉ mới nhấc một chân lên thì...

_ Đừng có chạy! - Tinh Khang xấu hổ nhìn cô gái đã chạy vụt đi mất, cậu vội vàng đuổi theo Linh Nhi.

Thế rồi chẳng biết từ lúc nào mà tình huống căng thẳng đã trở thành hài hước, hai chàng trai đang xấu hổ vì lỡ lời phải đuổi theo hai cô gái đang ngại ngùng vì lỡ nghe.

...

Tuyết Kì và Linh Nhi không hẹn nhau mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh, trốn chung một phòng.

_ Hàn Vũ ngốc nghếch, cậu nói cái gì vậy? - Tuyết Kì đỏ mặt tựa lưng vào tường, đầu cô nóng bừng khi nhớ đến lời khẳng định của Hàn Vũ.

_ Tinh Khang... Cậu ấy thật sự thích mình sao? - Linh Nhi đang ngồi xổm xuống, thẹn thùng nhớ lại lời nói của Hàn Vũ khi la mắng Tinh Khang.

Hai cô nàng xấu hổ chẳng dám bước ra mặc cho hai người bên ngoài có đứng đợi.

Ngay từ đầu Linh Nhi là người kéo tay Tuyết Kì đến tìm Hàn Vũ để nói chuyện. Nào ngờ trước khi trách mắng, họ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người.



_ Giờ hai người đó sẽ không đi cho đến khi hai đứa mình ra ngoài đâu...

Tuyết Kì gật đầu đồng ý.

_ Họ sẽ đứng đó mãi cho xem, đến lúc ra về cũng không chừng...

Hai người chợt nhớ ra bài kiểm tra Vật lý tiết tới, bài này rất quan trọng, nếu vắng sẽ bị không điểm ngay.

Linh Nhi và Tuyết Kì ôm đầu khó khăn tìm cách thoát.

_ Giờ chúng ta chạy nhanh ra ngoài rồi về lớp luôn sao? - Linh Nhi e dè mở cửa, ló đầu ra ngoài.

_ Ừm... Nếu không sẽ bị bắt lại mất. - Tuyết Kì tiếp lời. - Tinh Khang giỏi thể thao nên chạy rất nhanh, Hàn Vũ là con trai nên chắc chắn chạy nhanh hơn chúng ta rồi...

Cả hai lấy một hơi rồi chạy ra ngoài nhưng chẳng thấy ai, họ thở phào nhẹ nhõm.

_ Chắc là về lớp rồi. - Tuyết Kì mỉm cười nhìn Linh Nhi.

_ Thế thì đỡ rồi! - Linh Nhi cũng vui vẻ theo.

_ Vẫn chưa về!

_ Không có đỡ đâu!

Tinh Khang và Hàn Vũ chẳng biết đã núp ở đâu mà lại xuất hiện ngay sau lưng hai người. Cả hai giật mình, vội nhấc chân chạy đi nhưng vẫn bị bắt lại.

_ Tuyết Kì! Cậu nghe tôi nói một chút đi mà!

_ Tôi có bài kiểm tra rồi!

Hàn Vũ nhìn cô gái đang ngại ngùng muốn chạy về lớp. Nói thật, cậu đã cố lấy bình tĩnh lắm để có thể đứng đây và nói chuyện với cô đó!

_ Cậu đứng yên một chút coi!

_ Không muốn đứng, không muốn nghe!

Tinh Khang bất lực với người đang bị cậu nắm tay cứ vùng vẫy mà không cho cậu nói một lời nào. Thật là, cậu đã cố gắng nghĩ đủ lời để giải thích rồi mà!

Sau một hồi chả ai chịu thua ai, Tuyết Kì và Linh Nhi đã xấu hổ đến mức đầu sắp nổ tung mà hai chàng trai cứ nằng nặc đòi giữ họ lại. Thế nên hai cô nàng đã giao tiếp bằng ánh mắt với nhau để hạ cú chót.

_ Tinh Khang... Nhi sợ lắm... - Linh Nhi ngại ngùng, mắt rưng rưng nhìn Tinh Khang đang nắm bàn tay mình, bàn tay nhỏ nhắn còn lại chạm nhẹ vào tay cậu.

_ Hàn Vũ... Kì đau đó... - Tuyết Kì thẹn thùng, tỏ vẻ yếu ớt nhìn vào bàn tay đang bị Hàn Vũ níu kéo. Cô chớp chớp đôi mắt như muốn tránh cái nhìn từ cậu.

Tinh Khang và Hàn Vũ như bị thứ gì đó bắn một phát vào tim khiến họ tan chảy mà nhũn người. Thấy nàng thơ đang e thẹn và ngập ngừng khiến họ yếu đuối trong lòng mà phải nới lỏng bàn tay ra, giọng nói yêu chiều, lắp bắp:

_ Sợ... Khang không lớn tiếng nữa...

"Còn hơn cả dễ thương..."

_ Đau thì... Vũ không nắm mạnh nữa...

"Siêu cấp đáng yêu luôn..."

_ Chạy!

Tuyết Kì và Linh Nhi liền rút tay về rồi chạy nhanh về lớp trước khi Hàn Vũ và Tinh Khang kịp phản ứng. Họ đứng ngơ ngác cam chịu nhìn hai người đang chạy đi. Trên gương mặt đẹp trai của cả hai liền... nổi quạu.

_ Hay lắm... Hai chúng ta bị chơi rồi! - Tinh Khang gân nổi lên mặt muốn nổi khùng lên.

_ Thế thì... giờ ra về tôi với cậu... - Hàn Vũ khóe môi giật giật vì vừa bị chơi một cú đau.

_ Xử đẹp! - Cả hai đồng thanh, đôi mắt lóe lên tia đỏ nhìn chằm chằm hai cô gái vừa chạy được vào lớp.

...

_ Yeah! Mỹ nhân kế đại thắng!

Linh Nhi và Tuyết Kì vẫn ngây ngô vỗ tay với nhau, cả hai hí hửng ngồi vào bàn mà không biết rằng đang có một âm mưu đáng sợ sắp nuốt chửng lấy họ.